Tâm sự xé lòng của đàn bà ly hôn: Phải nếm đủ mất mát mới thấu hiểu được an yên
Đàn bà ly hôn, rồi sẽ đau đớn, sẽ đổ vỡ nhưng nhất định 1 ngày nào đó họ sẽ hồi sinh.
Tôi còn nhớ khoảng thời gian trước khi ly hôn, tôi thậm chí có thể thức mấy đêm dài, một ngày quên cả ăn uống. Nhưng tôi có thể khóc rất lâu, ngẩn người không biết bao lần. Lúc ấy, có lẽ mọi sức lực của tôi đều là để đau lòng vì một sự mất mát quá lớn mà bản thân phải đối mặt.
Người ta có thể nói ly hôn là sự giải thoát cho những con người không còn có thể yêu nhau. Nhưng ở giờ phút đó, tôi chẳng thể thấy mình nhẹ nhõm được khi hai con của tôi và nội ngoại hai bên đều nhận những mất mát từ hạnh phúc đổ vỡ của tôi và chồng.
Tôi vẫn có chút ít sự cố chấp của một người vợ không muốn đ.ánh mất gia đình của mình. Dù rằng tôi biết chồng mình đã có người khác, bản thân tôi cũng không thể cố gắng thêm nữa. Chỉ là, với phụ nữ, dù là nghĩ thế nào thì ly hôn vẫn là một nỗi nặng lòng chẳng thể vơi.
Đến khi đã ly hôn rồi, những tháng đầu một mình cố gắng đi làm lại, nuôi con, về nhà với cha mẹ, tôi đã từng nghĩ thật khó. Thậm chí, có lúc gặp khó khăn, tôi cứ tưởng chừng một mình sẽ không thể vượt qua. Nhưng thật sự, có chuyện gì mà không có thể vượt qua được đâu, dù là trầy trật vất vả thế nào. Có thể bỏ một người đàn ông từng là chồng mình rồi, thì có điều gì là khó khăn nữa đâu. Dù là có phải một mình giữa đêm đưa con vào viện, là điểm tựa cho con suốt một ca mổ khó khăn. Hay là vừa là mẹ, là cha, là người bạn để dạy con những điều con chưa biết…
Tôi học cách tha thứ và bao dung cho mọi chuyện, bao gồm cả bản thân mình. Tôi thôi không nhìn vào những vết thương lòng của mình. Tôi đem những gì vui vẻ đến trước mặt, để bản thân thấy, để lòng mình tìm niềm vui. Tôi làm điều mình muốn, mua món mình thích, khiến mình xinh đẹp. Tôi cũng không quan tâm người ta nói gì, chỉ thấy niềm vui tự do hạnh phúc hơn tháng năm khổ tâm đã qua.
Tôi không nhìn vào người khác, chỉ muốn soi rọi xem mình còn muốn gì, con còn thiếu điều gì, cha mẹ còn cần những gì. Sức mạnh lớn nhất của tôi là từ con và sự tự do của một người đàn bà ly hôn. Khi thế giới của bạn chỉ còn lại những gì bạn nhìn mỗi ngày không chán, yêu thương từng giờ vẫn không thấy đủ, lòng bạn tự khắc sẽ bình yên.
Video đang HOT
Đến tận mấy năm sau này, tôi mới nhận ra một điều, cuộc đời này phải trải qua mất mát mới thấu hiểu hai tiếng bình yên chẳng hề dễ dàng. Có khi nghĩ mình đau lòng không thể tả thì mới có lúc thấy mình xứng đáng với một sự bình yên chẳng ai có thể chạm vào. Có lúc tưởng chừng không thể đứng dậy nổi, mới có khi thấy mình đã mạnh mẽ bước đi thật xa. Có khi thấy mình thua thiệt, tổn thương vô cùng mới có lúc nhận ra bản thân xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất…
Chuyện tình cảm rất khó nói, không phải người cho đi nhiều hơn sẽ là người nhận lại nhiều hơn. Vì có những lúc, chúng ta cố gắng mười lần, người ta chỉ “bố thí” ba phần trăm cố gắng mà thôi. Trong hôn nhân, phụ nữ luôn là người cho đi nhiều hơn, nhưng nhiều lần họ cũng hoàn trắng tay.
Họ luôn là người nấu những bữa cơm ngon đợi chồng về, nhưng đàn ông lại có thói quen “chán cơm thèm phở”. Họ luôn là người giặt quần áo, ủi thẳng thớm để chồng tươm tất ra đường, nhưng đàn ông lại để chiếc áo đó dính son môi của người khác.
Họ luôn là người dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ, nhưng đàn ông lại chẳng muốn về ngôi nhà đó bởi đã có quá nhiều thú vui bên ngoài. Họ luôn là người chung thủy, một lòng vì bạn đời, nhưng đàn ông lại thay lòng chỉ vì vợ xấu xí, vợ lôi thôi.
Tôi không nói trong hôn nhân ai vất vả hơn ai. Nhưng có thể công nhận một điều, đàn bà đã tốn quá nhiều công sức trong cuộc hôn nhân của mình.
Khi còn ở với cha mẹ, họ cũng là con cưng, công chúa nhỏ. Nhưng khi về với chồng, họ luôn cố gắng để gạt bỏ đi tính tiểu thư mà hoàn thành tốt vai trò của mình. Phụ nữ có thể thay đổi những tính xấu của mình để trở thành một người mẹ, người vợ. Còn đàn ông thì ít khi thay đổi để trở thành một người chồng, người cha có tâm với gia đình.
Minh chứng là khi có vợ con rồi, họ cũng duy trì những mối quan hệ, những cuộc nhậu nhẹt của bản thân. Họ ít khi gạt bỏ những sở thích của mình để về nhà đúng giờ, ăn cơm cùng vợ. Họ ít khi bỏ những cuộc vui chơi để về nhà sum vầy bên vợ con. Đó là điều thiếu sót mà đàn ông nào cũng mắc phải.
Theo phunutoday.vn
Giữ bố cho con, cả đời cá chuối đắm đuối...
Nếu bố mẹ không hạnh phúc thì con cái lớn lên trong môi trường ấy cũng chẳng vui vẻ gì. Tuy nhiên, không hẳn là tất cả những đ.ứa t.rẻ đều cảm thấy như vậy.
Chị Nga ở Quảng Ninh tâm sự, vợ chồng chị sống không hạnh phúc. Trước khi ly hhôn, chị đã hỏi thật kỹ con gái chị. Cô bé khi ấy đã 20 t.uổi, rất hiểu biết và ngoan ngoãn, c.ô b.é đồng ý cho chị ly hôn nhưng biết bao lần khi nhắc đến cha, cô bé vẫn đều khóc vì thương.
Có chị ly hôn rồi tâm sự với tôi, miệng thế gian độc địa và vô tình lắm. Dù mình muốn quên nhưng lắm người chẳng biết vô tình hay hữu ý họ cứ chọc vào nỗi đau. Đàn bà vì con mà gắng giữ lấy mái ấm gia đình thì họ bảo ngu và hèn không biết thương mình. Đàn bà ly hôn nhận nuôi cả các con thì họ bảo sao không chia cho bố nó nuôi một đứa. Có chị nuôi một đứa chồng nuôi một đứa thì người ta lại bảo sao làm mẹ mà không nuôi cả hai cho chị em chúng không phải tan đàn sẻ nghé...
Chị Mai lấy chồng sớm, kể ra phụ nữ lấy chồng sớm quá cũng là một sự thiệt thòi. Chồng chị là người ham mê cờ bạc. Anh chị cũng buôn bán lắm nghề, k.iếm t.iền cũng khá nhưng anh đổ vào cờ bạc chẳng giữ được.Có rất nhiều lý do để một phụ nữ ly hôn. Nhưng có một lý do vô cùng chính đáng để người phụ nữ cố gắng chịu đựng mà không chọn giải pháp ly hôn. Chị Hoàng Mai, bạn tôi chia sẻ vì chị muốn giữ bố cho các con của mình.
Sau này anh đi lao động ở nước ngoài. Những tháng năm ấy chị rất vất vả. Chị kể, vất vả thì chị có thể chịu được, nhưng thương nhất là bọn trẻ thiếu thốn tình cha.
Ngày anh đi chúng còn bé, thằng anh mới mười t.uổi, thằng em lên bốn. Trẻ con, chúng cũng thèm thuồng những cái chúng thiếu thốn. Khi thấy chiều chiều bố những đ.ứa t.rẻ trong khu phố chở con đi dạo, hai đ.ứa t.rẻ nhà chị mắt luôn háo hức nhìn theo. Có hôm cu em còn lẽo đẽo chạy theo xe người ta.
Cu em nhà chị thường hay sà vào lòng các bác đàn ông trong xóm để được bế bồng. Nó rất thích được kiệu trên vai như bố bọn trẻ trong xóm thường làm thế.
Nhìn bọn trẻ nâng niu đôi dép cũ của bố, cái cách hai anh em chúng vừa gấp lại cái áo cái quần cũ của bố chúng vừa hít hà, chị biết bọn trẻ cũng nhớ bố đến chừng nào.
Chị Hoàng Mai không hiểu vì lý do gì mà 3 năm anh đi xa không hề gửi cho các con một chút quà. Chúng cứ hỏi bố không nhớ con hay sao mẹ nhỉ. Chị ước, giá mà ngay lúc ấy có thể đ.ánh đổi bất cứ thứ gì của chị để cho bọn trẻ có chút quà mang hơi ấm áp của bố chúng ở xa thì chị cũng làm.
T.iền bạc thật sự không làm cho một người tử tế hơn lên được nếu anh ta đã từng không tử tế. T.iền chỉ tạm thời làm người thiếu hiểu biết ngộ nhận về mình. Anh về, t.iền bạc làm anh thay đổi hẳn. Anh bồ bịch, cờ bạc và thường xuyên đ.ánh đ.ập chị. Chị bảo từng ấy năm chị chịu khó vất vả tự làm nuôi con chung thủy chờ anh thật uổng. Nhưng chị lại cám ơn anh, sự bạc bẽo, tàn nhẫn của anh đã cho chị một bài học lớn. Chị thay đổi công việc kinh doanh, chị may mắn, k.iếm t.iền rất khá. Vì thế mà anh thôi đ.ánh chị.
Đến một lúc không thể chịu đựng được hơn. Chị đ.âm đơn ra tòa với sự quyết liệt nhất.
Lòng họ nguội lạnh với chồng nhưng các chị vẫn giữ lại bố cho các con mình.
Chị Hoàng Mai tâm sự, lần ấy ngồi ở hành lang tòa án chờ đến lượt mình, chị chứng kiến một cặp vợ chồng trẻ cũng ngồi chờ bà thẩm phán cùng với một đứa con trai khoảng năm t.uổi. Nghe câu chuyện giữa đ.ứa t.rẻ và bố mẹ nó, chị biết họ đã không còn sống chung nhà. Lâu lắm rồi đ.ứa t.rẻ không được gặp mẹ nên hôm ấy nó vui lắm. Ánh mắt nó sáng ngời khi kéo tay được bố về ngồi dãy ghế chờ cùng mẹ nó, nó ngồi giữa chốc quay sang mẹ rồi lại quay sang bố, hồn nhiên vô tư cười đùa.
Chị nhớ lại những tháng năm t.uổi thơ của chị, gia đình chị ấm áp hạnh phúc, cha chị là chỗ dựa tinh thần cho cả nhà, nhất là các con. Có cha mẹ ở bên, nhà chị tuy nghèo nhưng chị em chị luôn thấy bình an và hạnh phúc.
Trẻ con không cần gì nhiều ngoài niềm vui có cả bố lẫn mẹ. Chị nghĩ lại những tháng năm anh ở xa, có lần thằng anh bị bọn trẻ ở trường bắt nạt, thằng em thương anh lắm. Nó cứ xoa xoa vào chỗ anh nó bị đ.ánh mà bảo rằng, giá bố mình ở nhà thì bọn kia no đòn anh nhỉ.
Thế là chị quay về rút đơn bỏ ý định ly hôn.
Đời còn nhiều thứ phải quan tâm hơn là người chồng không ra gì. Rất nhiều người đàn bà độc lập về tư duy và tài chính, họ hiểu biết về pháp luật và có công việc ổn định. Lòng họ nguội lạnh với chồng nhưng các chị vẫn giữ lại bố cho các con mình.
Đôi lúc nghĩ làm đàn bà thật khổ. Đôi khi, đàn bà chẳng mấy cần chồng nhưng trẻ con thì lại luôn cần có bố. Thế là cả đời "cá chuối đắm đuối vì con".
Theo giadinhvietnam.vn
Tâm sự đàn bà ly hôn: Là tôi bỏ chồng chứ không phải chồng bỏ tôi! Tôi mang tiếng đàn bà một đời chồng. Và tôi cảm thấy không hề xấu hổ vì điều đó! Tôi thà mang tiếng còn hơn cả đời chung sống với một người chồng tệ bạc, coi rẻ tình nghĩa vợ chồng. Một khi phụ nữ đã chọn cách dứt áo ra đi có nghĩa là cuộc hôn nhân đã đổ nát chẳng thể...