Tâm sự uất hận của vợ cũ
Tôi đau đớn vì sau hơn 5 năm chung sống, anh dứt áo ra đi phụ bạc tôi quá phũ phàng. Tôi muốn trả thù chồng cũ để cho cả nhà anh thấm thía nỗi đau mà tôi đang gánh chịu, nhưng không biết làm cách nào?
ảnh minh họa
Anh hơn tôi đến cả 1 giáp. Tuy nhiên, chúng tôi đều là tình yêu đầu của nhau. Tình yêu đầu đến với nhau từ hai phía khiến tôi nghĩ sẽ không gì có thể ngăn trở được hạnh phúc mãi mãi. Anh chăm sóc tôi từng ly từng tí. Với tôi, anh không chỉ là người yêu mà còn như người anh, người bố của tôi nữa.
Yêu nhau được 2 năm, chúng tôi có một đám cưới tuyệt vời trong mắt mọi người. Do phải đã phải trả qua rất nhiều sóng gió mới đến được với nhau, nên tôi tự hào với việc được trở thành vợ anh. Sống với nhau hơn 5 năm, chỉ có tôi đôi khi cáu giận với anh, chứ anh chưa từng bao giờ nặng lời với tôi.
Mọi việc trong nhà, chồng tôi đều không nề hà gì mà xắn tay vào giúp vợ từ việc nhỏ nhất. Chưa bao giờ chồng tôi chịu xa rời vợ. Nhiều khi vợ đi công tác, anh cũng kiếm lý do để đi cùng. Với tôi, anh là người chồng mẫu mực và chẳng có gì phải đề phòng.
Có vẻ sống trong ảo tưởng quá lâu nên tôi cứ coi rằng việc anh chung thủy là lẽ tất nhiên phải thế. Chưa bao giờ tôi có ý đề phòng anh ngoại tình hay ghen tuông, tỏ ý nghi ngờ anh.
Cũng vì vậy mà trong đầu tôi chưa bao giờ có khái niệm giữ chồng. Tôi quá tự tin vào bản thân mình đến độ sau 5 năm cơ thể tôi đã “phát triển tự nhiên” mà chẳng bao giờ lo tập thể dục hay ăn uống kiêng khem. Bạn bè tôi cũng phải kêu trời vì sau khi đẻ con, tôi lại xuống cấp đến thế.
Video đang HOT
Từ sau khi có con, không chỉ cuộc sống của cá nhân tôi mà cả hai vợ chồng tôi đều thay đổi. Cuộc hôn nhân của chúng tôi hồi đầu hạnh phúc cho đến khi đứa con thứ nhất ra đời. Tuy nhiên càng về sau những mâu thuẫn lại phát sinh.
Thực sự, tôi không thể chịu nổi cách mà mẹ chồng áp dụng để chăm sóc con tôi và soi mói tôi. Đối với tôi, mọi việc nuôi dạy trẻ đều phải theo khoa học, có thể tham khảo trên mạng. Vậy mà mẹ chồng của tôi cứ khăng khăng chuyện khác. Từ đồ ăn, thức uống của bé đến bất kỳ cái gì cũng phải tuân thủ theo ý bà, do đó tôi đã vô số lần cự lại và đưa con về nhà mẹ đẻ. Câu chuyện xích mích với mẹ chồng vì cách nuôi con rồi cũng qua, bởi đơn giản dù gì con tôi cũng là cháu của bà, hơn nữa chồng vẫn yêu tôi nhất.
Mẹ chồng tôi giận dỗi bỏ về quê. Chồng tôi đề nghị tôi về quê thăm mẹ nhưng tôi từ chối. Tôi không nghĩ rằng mình chăm con như thế là sai, còn mẹ giờ vẫn khỏe có đau ốm đâu mà bắt tôi phải làm những việc như thế.
Tôi không để ý rằng chồng tôi dạo này hay thở dài và thường xuyên hút thuốc.
Cho đến một ngày, tôi phát hiện anh có bồ… Tôi nghe bạn tôi kể lại mà không tin được người ta đang nói về chồng mình. Bạn tôi thuyết phục mãi tôi mới thuê thám tử tư theo dõi.
Nhìn những bức ảnh họ tình tứ bên nhau, tôi điên cuồng không thể chấp nhận nổi sự thật. Tôi lao vào anh sỉ vả, trút vào anh tất cả những căm hờn, uất ức. Thậm chí, tôi còn vớ cả một bình hoa ném vào đầu anh gây thương tích.
Tôi về quê kể tội anh với mẹ chồng thì bà chẳng bênh tôi một chút nào. Bà bảo sống với một người như tôi thì con trai bà sẽ phải chịu khổ cả đời, chi bằng chia tay sớm cho đỡ phải đau đớn.
Ghen tuông, rồi tha thứ, nhưng cuối cùng anh vẫn dứt áo ra đi. Bao đêm tôi khóc tức tưởi, đau đớn vì cái hạnh phúc mới hôm nào đã trở thành quá khứ. Mỗi tháng anh chu cấp cho con tôi một khoản tiền.
Hạnh phúc trong suốt hơn 5 năm trời ra đi như vậy. Và sau khi ly hôn được 1 tháng anh nhanh chóng kết hôn. Bao nhiêu năm yêu nhau, bao nhiêu năm tình nghĩa vợ chồng, anh phủi tay nhanh chóng và chỉ để 1 tháng kịp chuẩn bị cho cuộc sống mới.
Càng nghĩ tôi càng hận gia đình anh ta, bởi vì họ đã cướp đi tất cả những gì tôi có trong tay. Tôi muốn lập kế hoạch trả thù chồng cũ, gã đàn ông bội bạc nhưng không biết nên làm cách nào.
Có mẹ nào cao chiêu xin mách nước với tôi với!
Theo blogtamsu
Chồng tôi không muốn về quê chỉ vì sợ...
Buổi tối hai vợ chồng nằm cạnh nhau, tôi tỉ tê nói chuyện với anh, anh mới lộ ra ý là "nhà bố mẹ ở quê bé tí thế, từng ấy người về thì biết chui vào đâu mà ăn, ngủ".
Tôi vốn dĩ có hình thức khá, tốt nghiệp cao đẳng sư phạm mẫu giáo, dạy ở một trường mầm non quốc tế. Tôi quen chồng tôi bây giờ chính là qua giới thiệu của một vị phụ huynh học sinh. Sau gần 1 năm quen nhau, chúng tôi làm đám cưới. Anh chinh phục tôi bởi tính cách hiền lành, thật thà và tỏ vẻ rất tình cảm.
Sau khi cưới, chúng tôi ở chung nhà với bố mẹ chồng vì anh là con trai một. Nhà chồng tôi rộng rãi, mẹ chồng tính sạch sẽ, biết lo thu vén nhà cửa. Tôi không phải đi chợ và lo cơm nước. Nói chung cuộc sống của gia đình tôi vậy là tạm ổn.
Tôi khá hài lòng về cuộc hôn nhân của mình ngoại trừ một nỗi niềm khó nói. Đó là chồng tôi rất ngại về quê vợ. Từ khi cưới đến nay đã một năm rưỡi mà anh chỉ về nhà tôi có 4 lần.
Quê tôi là quê vải, bạn bè và anh chị họ của anh có lần ngỏ ý với vợ chồng tôi là muốn về quê tôi vào vụ vải để biết người dân thu hoạch ra sao, tiện thể chụp ảnh dã ngoại. Trong khi tôi rất hào hứng, gật đầu rụp đồng ý thì anh lại ngập ngừng nói là dịp đó anh bận việc cơ quan, không thu xếp được.
Ảnh minh họa
Buổi tối hai vợ chồng nằm cạnh nhau, tôi tỉ tê tâm sự với anh, anh mới lộ ra ý là "nhà bố mẹ ở quê (tức bố mẹ đẻ tôi) bé tí thế, từng ấy người về thì biết chui vào đâu mà ăn, ngủ. Mà bố mẹ đến là nuôi nhiều lợn, cứt đái nhiều, bẩn lắm!". Tôi nghe mà chùng lòng. Vậy là bấy lâu nay, anh không về quê vợ dù chỉ cách có 70 km chỉ vì nhà tôi nghèo, chật chội.
Thể nào mà lần nào về quê, tôi nói mãi mà anh cứ chần chừ. Về rồi thì anh cứ giục tôi lên sớm trong ngày, cùng lắm là sang ngày thứ hai. Các bữa cơm mẹ tôi nấu, chuẩn bị trước cả buổi bắt gà, tát cá ở ao nhà anh ăn chỉ lấy lệ. Anh cũng chẳng chịu sang chơi nhà cô, chú, bác tôi gần đó dù họ nhiệt tình mời.
Thú thực, tôi rất buồn và thất vọng về chồng mình. Ngày còn yêu nhau, anh luôn nói với tôi rằng anh không quan tâm đến chuyện giàu nghèo, quê và thành phố, anh yêu tôi thật lòng. Vậy mà giờ đây sự thật quá phũ phàng. Nếu biết trước chồng mình không coi trọng nhà vợ, coi khinh bố mẹ đẻ tôi nghèo thì chắc chắn một điều tôi đã không lấy anh....
Theo Tapchiphunu
9 lý do bạn nên nói không với tình công sở Điều gì giúp bạn mong ngóng đến ngày thứ hai đi làm thay vì cảm giác lười, uể oải sau những ngày cuối tuần vui vẻ? ảnh minh họa Đó là chút tình công sở của bạn và ai đó trong văn phòng kia? Không, tình công sở có thể phần nào lấy đi áp lực, chán nản nơi bàn giấy và đó...