Tâm sự thầm kín của người vợ bị trầm cảm sau sinh
Tôi sợ vô cùng những tổn thương, sợ những đêm khóc nấc, sợ sự cô đơn, sợ sự lạnh lùng, vô cảm trong chính cuộc hôn nhân của mình. Tôi thừa nhận, mình đã chẳng thể mạnh mẽ, nếu mạnh mẽ rồi, liệu tôi có cần anh?
Còn nhiều cái với tôi là quá sớm, quá sớm để kết hôn…
Phải chăng là vậy? Tôi chưa đủ mạnh mẽ để gạt đi những lời nói đau lòng, chưa đủ lạnh lùng, mạnh mẽ để sống một mình, tôi chưa đủ thực tế để đón nhận sự thật…
Mặc dù lúc quyết định làm đám cưới, tôi là một cô gái căng tràn nhựa sống, một cô gái đầy màu hồng. Đám cưới cũng diễn ra suôn sẻ, sau đó, tôi cũng có con luôn. Rõ ràng đây là niềm hạnh phúc không phải ai cũng có. Dần trải qua từng ngày sống cùng nhau, tôi và anh, người đàn ông tôi đã chọn, anh không phải người giản đơn, dễ hiểu như tôi vẫn biết. Và tôi, càng thấy mình chưa đủ kinh nghiệm để hiểu được tâm lý đàn ông. Rõ ràng, kết hôn là bước vào một loạt những mối quan hệ, là đối nhân xử thế, là khéo léo, là nhịn nhường, là cảm thông chia sẻ. Nhưng theo tôi, nó phải xuất phát từ hai phía.
Quan điểm về cuộc sống đã khác, tôi đã sai khi nấn ná sự thẳng thắn, không trao đổi nói thẳng và không mạnh mẽ dứt khoát với suy nghĩ của mình. Trong suốt thời gian mang bầu, đã ít nhiều những lần tôi khóc vụng, đã ấm ức để rồi phóng xe lao vào đám đông, khóc òa để không ai lên tiếng, đã hiểu thế nào là tủi thân, là cô đơn trong chính cuộc hôn nhân mà nhiều người vẫn thầm ngưỡng mộ.
Cảm giác này không giống lúc mẹ cha la mắng, đánh đòn… mà là cảm giác yêu thương không còn, chỉ riêng mình trơ trụi. Tôi không muốn mình chìm trong quá khứ, hay những cảm giác tổn thương, nhưng phụ nữ ai chẳng cần sự nhẹ nhàng, ấm áp. Đâu phải lấy nhau rồi là có thể buông mọi lời đắng cay. Là vợ chồng thì yêu nhau vô điều kiện, san sẻ cùng nhau chứ đâu phải chỗ để trút giận, để xả những bực bội. Hơn thế nữa khi vợ còn mang thai con nhỏ.
Bạn bè, chưa ai lấy chồng để mình có thể chia sẻ. Nhưng mỗi cây mỗi hoa, mỗi người mỗi tính. Liệu rằng ai cũng có thể hiểu được cho nhau. Bố mẹ thì ở xa chẳng thể nào hiểu chuyện, mà nếu bố mẹ nghe tôi khóc thì chắc buồn gấp vạn lần tôi.
Đúng thật, tôi là người cả nghĩ, không chịu được sự lạnh lùng hay những lời nói nặng. Còn chồng tôi, là cả một thế giới khác, mà mỗi ngày sống chung, vén lên bức màn bí mật, tôi lại một thêm ngỡ ngàng.
Ngày yêu nhau chưa lúc nào anh đối xử với tôi như vậy. Tôi cũng đã quen với những cưng nựng, yêu chiều. Đến lúc lấy nhau về, mang bầu và cho đến tận ngày sinh nở, tôi cũng quen dần với những tự lập, những dỗi hờn giấu kín, thay vào đó là nhường nhịn anh, chấp nhận những vô tâm từ anh.
Sinh con và nuôi con suốt một năm là cả một chặng đường thử thách… Có quá nhiều điều tôi chẳng thể tâm sự hết.
Còn giờ đây, khi trở lại với công việc… Là cô gái tuổi đời còn trẻ, là một người nhiệt huyết, hiện đại, làm một công việc năng động… Tôi đã luôn vui, luôn háo hức vì sau một thời gian ở cữ, những ngày gian khó nhất đã qua. Niềm vui trở về với công việc cũng cho tôi cảm giác mình được hòa vào xã hội. Con yêu cũng đã cứng cáp để mẹ được yên lòng….
Là một cô gái Ma Kết, tôi sống mạnh mẽ và có nhiều cung bậc, được làm việc, được về với con, chăm sóc cho con, có lẽ đó là niềm vui bất tận.
Video đang HOT
Nhưng ngày một ngày hai, những khúc mắc, những bất đồng, cả những lần to tiếng trở nên nhiều hơn, tôi đã có cảm giác tội lỗi như thể mình là một người mẹ tồi, không biết đến con… Tôi đã sợ ngay cả người chồng của mình, đến nỗi trong giấc mơ cũng mơ chồng mắng…
Những dồn nén ứ đọng trong lòng. Và tôi đã trầm cảm… Trầm cảm 6 tháng sau sinh, trầm cảm đến mức lú lẫn. Trầm cảm đến thèm được yêu thương chiều chuộng, thèm được vỗ về…
Tôi vẫn đi làm, cũng vẫn chăm con, cũng lo cho gia đình nhưng dường như khi có chuyện không vui, khi gặp điều gì không suôn sẻ, thì tôi lại trở thành người mang mặc cảm đầy tội lỗi. Con ốm là do mẹ không chăm sóc. Con bé là do mẹ vụng về không chăm sóc. Con khóc mẹ là người dỗ. Con đói mẹ là người cho ăn. Tất cả những biểu hiện của con đều suy ra từ mẹ. Tôi thấy cuộc sống này quá áp lực.
Đi làm là cũng là điều mang lại niềm vui cho người con gái sau khi trải qua những tháng ngày ở cữ khó khăn vất vả. Nhưng không phải đi làm là bỏ mặc con, vậy mà chỉ vì những lần đi về muộn, vì con khóc con quấy mà mẹ trở thành một người vô trách nhiệm.
Con chỉ có mình mẹ thôi sao?
Chăm con là cả một bầu trời mới, là cả một chặng đường cần hai người san sẻ. Nhưng anh cứ như kẻ ngoài cuộc khiến tôi thấy mình cô độc.
Công việc bộn bề, con thì khó tính… khiến đầu óc tôi lúc nào cũng suy nghĩ quẩn quanh, chưa xong cái nọ đã tới cái kia… đêm hôm sớm tối, cho ăn bú mớm… sự xáo trộn về thời gian cũng đủ làm cơ thể tôi trở nên mệt nhoài. Nhưng nếu tôi được yêu, được động viên, được san sẻ thì có lẽ đã khác. Tôi sẽ mạnh mẽ hơn nhiều vì biết rằng có người luôn bên cạnh. Một bờ vai vững chãi. Một nơi để có thể bật khóc ngon lành. Chứ không phải một người khiến mình luôn sợ. Sợ giọng nói trách móc, sợ cái nhìn lườm nguýt, sợ ánh mắt xa lạ…
Tắc đường cũng là lỗi tại tôi không biết đi tránh giờ tắc đường… Trong khi tôi đã tranh thủ từng vài giây một, không cần mặc áo lạnh để lên xe phi luôn về nhà…. Chưa một lần anh về muộn, đi đâu hay làm gì tôi đâu thắc mắc, còn tôi muộn một chút, nhỡ một chút cũng là tội lớn. Đầu óc mụ mị, rối bòng bong cũng là do tôi đã bị như vậy từ trước chứ chẳng phải do hậu sản hay gì cả… Tất cả đều là lỗi ở tôi… Một người mẹ, người vợ vụng về, đoảng tính…
Tôi không rõ cuộc hôn nhân này sẽ đi về đâu, nhưng lúc này đây, khi đã quá mệt mỏi với hiện tại, tôi chọn cách buông bỏ. Tôi sợ vô cùng những tổn thương, sợ những đêm khóc nấc, sợ sự cô đơn, sợ sự lạnh lùng, vô cảm trong chính cuộc hôn nhân của mình. Tôi thừa nhận, mình đã chẳng thể mạnh mẽ, nếu mạnh mẽ rồi, liệu tôi có cần anh?
Theo Emdep
Nếu bạn thấy ghê vì vợ sồ sề xấu xí sau sinh thì hãy nghỉ việc ở nhà...
Ngay vơ em chuân bi sinh, ôi thôi nghi lai ma em sơ kinh hôn. Hai vơ chông vât va hăn 36 tiêng trong bênh viên, chôc chôc no lai kêu: "Em chêt anh nhe".
ảnh minh họa
Ngay chưa cươi vơ em yêu con vơ em 1, giơ cươi vê đăc biêt sau khi thăng Teo nha em ra đơi thi em yêu con vơ em 10 thâm chi la 100 cac bac a.
Chuyên la thê nay, trươc khi theo em vê dinh con vơ em nhin ngon nghe lăm. Khi đo em đam bao bât ky thăng nao đi qua cung phai ngươc nhin, vay body 3 vong cong cơn, đi đâu em cung hanh diên vê con vơ.
Vây ma khi no mang bâu nhin no chăng khac nao cai lu di đông, nhin xa em vưa thương vưa buôn cươi, nhiêu luc em chôt da: &'Chêt cha vơ minh đây ư? Sao co bâu vao no xâu tê hai như nay nhi??". Mui no phinh to ra tay chân như côt đinh đa thê con xâu tinh, mơ môm ra la kêu: "Em thây kho ơ qua". Co hôm buôn ngu qua em bưc minh: &'Nêu kho ơ thi em đi đi". Kêt qua sang mai dây qua đâu em lem mât 1 đêm, con vơ em no giân no mât ngu tưc qua lây keo xeo liên 1 bên mai toc ma em tia tot ca chiêu mơi co đươc. Nhưng thôi biêt đăc tôi vơi no rôi nên em lăng lăng đi chưa lai va đo cung la lân đâu tiên trong đơi em đê đâu dinh, nhin vao không khac gi thăng du côn cac bac a. Ngay vơ em chuân bi sinh, ôi thôi nghi lai ma em sơ kinh hôn. Hai vơ chông vât va hăn 36 tiêng trong bênh viên, chôc chôc no lai kêu:
(Anh minh hoa)
- Em chêt anh nhe, chư thê nay em không chiu nôi mât.
Nhin no đau đơn vât va, bên canh thi cac ba cung săp sinh phơi hêt cai ây ra vi đau lam em sơ va ca mô hôi. Sau bao giơ vât vơ cuôi cung con vơ em cung sinh, sinh xong bac si day em cach thay băng vê sinh va vê sinh chô ây cho vơ.
- Ôi cuôc đơi, con &'ây ây' xinh đep xưa kia cua em đâu rôi, sao giơ no lai sưng vu đây vêt khâu thê nay.
Con vơ em thây em ha hôc môm đưng hinh thi no bao:
- Sao vây anh, nhin kinh lăm a?
- Đâu co kinh binh thương ma em.
Nghe em noi thê no oa lên tui thân khoc nưc nơ:
- Anh thây tôi khô chưa, sinh cho anh đưa con ma cơ thê bi tan pha ghê gơm vây đo. Ôi me ơi, sao con xâu xi thê nay.
Em giô danh mai no mơi chiu im. Thu thât nhin thây vơ như thê em xot vô cung, nhưng chuyên đo chưa la gi so vơi chuyên chăm con đâu cac bac a. Bac nao cung theo vơ tư đâu chi cuôi như em se hiêu nôi khô cua phu nư no khung khiêp thê nao.
Sinh xong đau đơn mê tơi, đâu oc thi như đê nao ơ đâu ây. Mơ côp xe xong thi con vơ em vưt bô chia khoa vao côp, bao lây cai chao thi chay vao câm con dao đưng lu lu trươc măt, bao nâu nươc thi đi căm cơm thâm chi co hôm ôm đô con xong no nhet đây tu lanh lam em ta hoa don dep vi sơ no thây no lai khoc gao lên.
Em xin cơ quan nghi 1 tuân ơ nha chăm vơ chăm con, ôi thôi đung la cơn ac mông. Em chi ươc thăng Teo nha em no lơn rôi em se đanh vao mông no mây cai cho biêt thê nao la lê đô. No khoc ngay khoc đêm, khoc co điêu co vân hăn hoi cac bac a. Vơ em hêt cho ti lai xư ly vu con i, mây mây hôm ma măt no như gâu truc. Co hôm không thây vơ đâu em bê con đi tim thi thây đang ôm may giăt ngu ga ngu gât trên sân thương.
Xot xa vơ vô han, em chi sơ no ngu dây bi mông du nhay bô no xuông tâng 1 thi đơi em xem như mât vơ, nên cô găng nhe nhang lay vơ dây. Tư ngay co con, chưa bao giơ con vơ em ăn đươc bưa cơm cho ngon vi con cư quây khoc. No mêt moi em cung bơ phơ, ngay giăt ca trăm cai ta. Ơ nha chăm con mơi biêt vơ va me minh vât va ra sao? Co hôm thăng ban đên chơi nhin vơ em ra vê no giât ao em bao:
- Ôi vơ may biên hinh kinh qua, tao nhin chăng nhân ra em Thao nong bong manh mai ngay xưa?
- Tao sut phat chêt ngăc giơ, cư lây vơ rôi sinh con đi rôi biêt thê nao la lê đô. Giơ tao chăng thây no xâu chi thây xot vơ thôi, phu nư no thanh ra như vây la vi ai chăng phai vi vât va sinh con cho minh a?
- Ư may noi cung phai, thôi cô ma chăm vơ con cho chu đao.
- Ư tao biêt rôi.
Em quay vao nha măt vân râu râu thi con vơ em het lên:
- Anh bê con giup em nhanh lên.
- Sao vây.
- Đa bao nhanh lên.
- Con no lai đai a?
- Đâu em đai, em ho co 2 cai ma đai ươt ca quân.
Luc đo em co băm môi đê khoi pha lên cươi, lai ôm con xong em bao no: "Thôi em vao toa let đai ia đang hoang rôi thay quân thay ao cho thơm tho đi, moi chuyên cư đê anh lo".
Noi chung la sau vu đe đai sinh con cua vơ, em nghi chăc sinh 1 đưa thôi, sinh nưa khô con vơ qua. Ơ nha chăm vơ con 1 thơi gian em rut ra 1 điêu, mây ga đan ông ma cư chê rôi thây ghê vơ sô sê xâu xi sau sinh la mây ông không co lương tâm. Cac ông cư thư đe đai rôi nghi viêc ơ nha chăm con đi rôi se biêt thê nao la lê đô, con ngôi đo ma chê bai rôi đi căp bô nay no. Ông chông nao ma như thê la tui khinh thât đo, cac ông cư ơ nha chăm con giup vơ mây hôm xem vơ minh đa vât va khô sơ nhiêu như thê nao? Nha, cư lam đi rôi biêt lê đô ma thương yêu lây vơ.
Theo blogtamsu
Chán vợ sau sinh, chồng sang nhà bồ sống, 1 tháng sau về thì choáng váng trước cảnh... Cưới vợ xong Đại vẫn thường xuyên phải đi công tác vắng nhà. Hai vợ chồng cứ như vợ chồng ngâu vậy nhưng Hòa vợ anh cũng không dám kêu than vì cô biết chồng đi là vì công việc, là lo cho gia đình, bổn phận người vợ chỉ biết cố gắng chu toàn việc nhà để anh yên tâm công tác....