Tâm sự rớt nước mắt của một người đàn bà sắp ngoại tình
Trái tim tôi trống rỗng, chênh vênh với chồng, nay anh đã đến, theo một cách nào đó, quá nhanh và ào ạt như con sóng cuốn trôi hết muộn phiền của tôi ra biển.
Tôi năm nay 36 tuổi, đã có chồng và hai con. Chồng hơn tôi 8 tuổi, là người tốt, nhưng chúng tôi không hợp nhau trong suy nghĩ, định hướng nghề nghiệp. Tuy rằng có thể sống với nhau, nhưng cảm giác hạnh phúc thì rất ít, chỉ có cảm giác yên ổn là tuyệt đối.
Gần đây, chúng tôi gặp khúc mắc nghiêm trọng vì vấn đề nhà cửa, chúng tôi cãi cọ, tranh luận nhau về việc có nên mua nhà hay không vào thời điểm này.
Chồng tôi an phận, coi việc 4 con người sống trong nhà tập thể 60m2 là ổn rồi, chưa cần nghĩ đến việc mua nhà, chờ con lớn lên chục năm nữa mới tính.
Tôi thì ngược lại, tôi thấy gần đây giá nhà đất đang giảm mạnh, nên tôi muốn tính chuyện mua nhà, dù chưa có đủ nhưng vay mượn rồi mua ngay còn hơn đợi chục năm nữa.
Tôi làm nhân viên cho một công ty tư nhân, lương cũng đủ ăn, đủ tiêu. Bố mẹ đẻ tôi trước đây là công nhân, sau này được nhà máy phân cho căn nhà tập thể. Hồi chưa cưới cả gia đình tôi cũng sống chung trong căn nhà chật chội ấy.
Gần đây, ngoài việc bàn bạc với chồng có nên mua nhà mới rộng rãi hơn thì tôi còn có nguyện vọng muốn góp một phần lương của tôi để mua nhà cho bố mẹ đẻ tôi nữa, chồng tôi đã phản đối kịch liệt và chuyện gì đến cũng đến.
Video đang HOT
Chúng tôi vốn đã ít đồng tình, dù điểm tương đồng thì cũng không ít và có thể sống yên ổn bên nhau, nhưng sau sự việc này, chúng tôi đã cùng nhìn lại và công nhận rằng chúng tôi không hợp nhau, không thể nói chuyện để hai bên cùng thoả mãn, sẽ ly hôn nếu không vì hai con.
Tôi thực sự đã tan nát cõi lòng, trống rỗng khi nghĩ về chồng. Nhưng sẽ ly hôn nếu tôi được sống cùng hai con. Và sau đó, chúng tôi hầu như không nói chuyện, chồng ra phòng khác ngủ. Tôi ngủ riêng, mất ngủ, chán nản và mệt mỏi.
Đêm hôm sau, khi chồng vác máy tính sang phòng khác thì tôi ôm điện thoạivào facebook của người đồng nghiệp ở cơ quan tôi. Người đó không hề biết chuyện gia đình tôi nhưng chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều, linh tinh thôi nhưng đã khiến tôi chẳng nhớ đến nỗi buồn của mình nữa.
Trái tim tôi trống rỗng, chênh vênh với chồng nay anh đã đến, theo một cách nào đó, quá nhanh và ào ạt như con sóng cuốn trôi hết muộn phiền của tôi ra biển.
Tôi chẳng biết mình đang sống những tháng ngày ra sao nữa, chỉ biết tim thì đã tràn ngập hình bóng của anh, tâm trí thì rối bời, bất an và bất ổn. Dù tôi và anh, mới chỉ là cảm giác đến bên nhau thôi, còn khoảng cách thực thì con xa lắm, mà sao tôi cũng không hiểu mình mong khoảng cách đó gần lại hay không nữa.
Tôi đau khổ trong thực tại với ý nghĩ mình đang phản bội những người xung quanh. Điều này khiến tim tôi đau nhói.
Chạy đến bên anh, điều này là hoàn toàn không thể. Tôi có thể bỏ chồng chứ không bao giờ bỏ con. Nếu tôi phản bội tôi sẽ mất tất cả, có lẽ cả anh nữa.
Có thể, dù bây giờ tôi và anh chưa làm gì có lỗi ngoài việc ngấm ngầm dành tình cảm cho nhau. Nhưng ai có thể đảm bảo hai tâm hồn quấn quýt với nhau rồi sẽ không dẫn đến những hành động không thể kiểm soát. Khi tâm hồn thèm có nhau, liệu một ngày nào đó bước chân tôi và anh không tự tìm đến nhau. Tôi rối bời quá.
Theo Phunutoday
Đàn bà không chung thủy, đừng tiếc!
Với tôi, một người vợ không còn chung thủy, dù yêu đến mấy cũng phải ly hôn.
Tôi nghe anh bạn nói chuyện rằng, vợ anh ấy vừa bỏ theo người đàn ông khác. Tôi không buồn cho anh ấy, cũng không tỏ ra xúc động gì. Tôi lại thấy vui là đằng khác. Tôi vui vì anh ấy đã cởi bỏ được một gánh nặng, đã thấy được điều mình nên thấy. Ít ra, người muốn đi thì không nên giữ lại. Một kẻ phản bội đâu cần phải khóc lóc đau thương níu kéo người ta. Sớm muộn gì bộ mặt kia cũng bại lộ mà thôi.
Nghe nói vợ chồng anh ấy là một đôi vợ chồng hạnh phúc, được hàng xóm mến mộ. Chị vợ lúc nào cũng dịu dàng, ngọt ngào, yêu chiều chồng. Với hàng xóm láng giềng, chị tỏ ra là người ngoan ngoãn, lễ độ và sống biết điều. Nhưng xã hội và gia đình khác nhau, lối sống của con người cũng khác nhau. Không ai khẳng định, người sống tốt với xã hội lại là người sống tốt với gia đình.
Tưởng chừng đó là một người vợ chung thủy, một người mẹ hết lòng vì con, nhưng, sự thật chẳng như thế. Ra ngoài, chị vợ nhẹ nhàng đôn hậu, còn anh chồng lúc nào cũng mặt khó đăm đăm. Người ngoài đâu biết đó là đâu, nhìn mặt anh chồng khó chịu, người ta sẽ nói &'đúng là gã đàn ông khó ưa'. Còn cô vợ lúc nào cũng tươi cười, có ai mà không để lại vài lời khen ngợi. Thế mà chị vợ mới chính là người thay lòng.
Tưởng chừng đó là một người vợ chung thủy, một người mẹ hết lòng vì con, nhưng, sự thật chẳng như thế (ảnh minh họa)
Hỏi ra mới biết, lý do cậu bạn tôi khó đăm đăm chính là vì cô vợ khó ưa. Vợ gì mà chỉ biết chải chuốt, ăn diện, chẳng nghĩ gì đến con cái, suốt ngày chỉ lo làm sao mình đẹp hơn người khác, làm thế nào để trong mắt mọi người, mình trở thành một cô nàng xinh đẹp. Thế đấy, có chồng con rồi nhưng với người vợ ấy, vẻ ngoài vẫn là quan trọng nhất. Chính vì thế, chị vợ nỗ lực hết mình vì mình cần phải đẹp trong mắt thiên hạ, còn với chồng, vợ chẳng bận tâm.
Anh bạn tôi tâm sự buồn khổ khi mất đi người vợ anh vô cùng yêu. Một phần vì ghen tuông, một phần vì không chịu nổi tính khí của vợ, nhịn quá lâu rồi, anh đã thốt lên vài lời không hay. Và kết cục là, chị bỏ đi. Mà chị không đi đâu ngoài nhà người đàn ông chị qua lại lén lút bấy lâu nay, người ta gọi là &'cặp bồ'.
Bây giờ thì anh bạn tôi mới vỡ lẽ, khóc lóc thâu đêm suốt sáng, uống rượu say sưa và lo cảnh gà trống nuôi con. Anh tiếc vợ, tiếc người phụ nữ anh từng yêu. Bây giờ cô ấy bỏ anh ra đi, anh phải làm thế nào.
Thấy tôi cười hề hề, anh bạn ngạc nhiên. Có vẻ như anh nghĩ tôi là kẻ không thông cảm với nỗi đau của người khác, vì tôi chưa gặp hoàn cảnh này nên không thấu hiểu anh. Anh đã sai. Tôi hoàn toàn thông cảm nhưng tôi cảm thấy vui cho anh vì đã rũ bỏ được một con người. &'Bạn à, một người đã có dã tâm thì khó mà thay đổi được. Cô ta muốn bỏ cậu đi thì nhất định ngày một, ngày hai cô ta sẽ bỏ cậu. Cậu đừng phí hoài nước mắt vì con người như thế. Và hãy sống vì mình, vì con. Một kẻ phản bội có gì mà tiếc nuối. Một người đàn bà lúc nào cũng nghĩ đến đàn ông thì cần gì nữa. Cứ để cho cô ta đi đi'.
Anh bạn tôi quá mềm yếu, dù là đàn ông nhưng anh ấy không có dũng khí của đàn ông. Đàn bà một khi đã ngoại tình thì coi như vứt. (ảnh minh họa)
Tôi không chấp nhận người vợ ngoại tình, chưa bao giờ chấp nhận. Nhưng những người không chung thủy, có muốn níu kéo cũng không được, rồi họ sẽ lại &'ngựa quen đường cũ' mà thôi. Một người vợ tốt tôi sẽ tìm mọi cách để giữ gìn trân trọng. Nhưng dù tình yêu ấy có lớn thế nào thì cũng chẳng đủ để tha thứ cho một kẻ phản bội.
Anh bạn tôi quá mềm yếu, dù là đàn ông nhưng anh ấy không có dũng khí của đàn ông. Đàn bà một khi đã ngoại tình thì coi như vứt. Nhân nhượng với một kẻ phản bội chính là sống mòn, sống tạm trong hôn nhân. Nên với tôi, không có cơ hội cho một kẻ thay lòng quay về, nhất là khi người ấy không có ý hối cải. Càng níu kéo chỉ càng làm họ trở nên kiêu kì mà thôi! Vợ ngoại tình đừng tiếc làm gì!
Theo Khánh ghi /Eva
Bại lộ bí mật động trời sau chuyến công tác tại bãi biển của 'vợ ngoan hiền' Gia đình An nổi tiếng hòa thuận trong khu phố. Những nhà khác vẫn thường ca ngợi vợ chồng họ hòa thuận, con cái ngoan ngoãn, xứng đáng là gia đình văn hóa của phường. Chuyện của An và Tâm xảy ra sau khi đã lấy nhau được 7 năm, họ có hai công chúa xinh như mộng, tuy nhiên bé đầu bị...