Tâm sự rơi nước mắt của cậu bé 15 t.uổi bị mù hai mắt
15 t.uổi, dáng người nhỏ thó, đôi mắt luôn mở tỏ, Lương rơi nước mắt tâm sự: “Cháu không có bố, mẹ cháu lại đau ốm thường xuyên. Giờ hai mắt cháu không nhìn thấy chi cả. Cháu cầu mong mắt sáng trở lại để đi học, sau này kiếm việc làm nuôi mẹ…”.
Một ngày giáp Tết, chúng tôi tìm về hoàn cảnh thương tâm của em Trần Văn Lương (15 t.uổi), ở Thôn 1 – Lệ Kỳ, xã Vĩnh Ninh, huyện Quảng Ninh (Quảng Bình), bị mù hai mắt, phải bỏ học giữa chừng. Căn nhà trú ngụ của mẹ con Lương hôm chúng tôi đến cửa đóng im ỉm. Gõ cửa mãi, từ trong góc phòng tối mịt, tiếng đ.ứa b.é vọng ra: “Cháu Lương đây, mẹ cháu đang đi bắt cua ngoài đồng”.
Ngồi đợi đến chiều tối, từ ngoài cổng, người phụ nữ dáng người thấp nhỏ, khắc khổ trở về nhà với “chiến lợi phẩm” chỉ là vài chục con cua đồng. Chị là Trần Thị Nguyệt (mẹ em Lương). Chị Nguyệt năm nay 49 t.uổi, sinh ra trong một gia đình nông thôn nghèo, nhà có 4 anh chị em, chị là con út trong gia đình, bố chị mất lúc chị mới 9 t.uổi. Lớn lên anh chị đều có vợ có chồng, riêng chị do ốm đau bệnh tật từ bé nên không lấy chồng, chỉ “xin con” và sinh được em Lương.
Mỗi ngày chị Nguyệt thường ra đồng bắt cua về nấu ăn và số dư còn lại đem ra chợ bán k.iếm t.iền đong gạo
Số chị Nguyệt nghiệt ngã lắm. Cách đây 10 năm, mẹ chị vì t.uổi già, bệnh tật nên đã qua đời chỉ còn hai mẹ con nương tựa vào nhau. Sau 20 năm trời vất vả làm lụng, tích cóp và vay mượn, chị đã dựng được căn nhà mái ngói hai gian trên mảnh đất hoang của người anh trai cả nhường lại. Những tưởng đây là mái ấm hạnh phúc dài lâu của hai mẹ con nhưng ngờ đâu tai họa ập đến, người chị dâu đòi lấy lại đất khiến mẹ con chị luôn sống trong cảnh lo âu không có chỗ ở.
Em Lương năm nay đã hơn 15 t.uổi nhưng nhìn vóc dáng nhỏ thó như một đ.ứa t.rẻ lớp hai, nhưng bù lại Lương có khuôn mặt rất thông minh, ngoan hiền nên được mọi người yêu mến. Thuộc diện gia đình hoàn cảnh khó khăn nhưng Lương luôn là học sinh khá, giỏi và có ý chí vươn lên trong học tập nên từ năm lớp 3, em được xét cấp học bổng thuộc dự án “học sinh nghèo vượt khó.
Suốt mấy năm vừa qua, em vẫn duy trì kết quả học tập và rèn luyện tốt nên vẫn tiếp tục được nhận học bổng. Nhưng rồi, những cơn đau đầu của em ngày càng nặng, lực học của em giảm sút, vạn vật xung quanh em trở nên mờ dần, và em phải nghỉ học vì không còn nhìn thấy ánh sáng.
Trước bệnh tình của con, chị Nguyệt đành nuốt nước mắt vào trong để đổi ngôi nhà lấy 20 triệu đồng đưa con đi khám bệnh với hy vọng cứu được đôi mắt mù lòa cho con. Chị Nguyệt đưa con vào Bệnh viện Phương Đông khám mắt nhưng bác sỹ kết luận không phải bệnh mắt, rồi lại giới thiệu chuyển viện, và sau nhiều công đoạn khám chụp từ bệnh viện này sang bệnh viện khác tại Thành phố Hồ Chí Minh, chị như c.hết lặng khi nghe bác sỹ kết luận em Lương bị u não.
Sổ khám bệnh và chẩn đoán mất thị lực hai mắt của em Lương
Khối u trên đầu Lương đã lớn “choán chỗ trên tuyến yên” gây ảnh hưởng nặng đến thị lực cả hai mắt. “Nó tuy bé người nhưng có ốm đau chi mô, bỗng dưng trời bắt tội mang bệnh hiểm nghèo thế này”, chị Nguyệt nhìn con, nước mắt chảy ròng hai má.
Hiện tại, hai mẹ con chị Nguyệt đang ở nhờ nhà của anh trai kế, vợ chồng người anh cũng cơ cực nên dắt díu vợ con đi làm ăn xa, khi nào về mẹ con chị sẽ phải trả lại nhà cho họ. Bản thân chị Nguyệt cũng phải gồng mình sống chung với rất nhiều bệnh tật kinh niên, có cả khối u vú phát hiện cách đây đã 10 năm nhưng cũng phó thác cho số phận không dám đi khám lại chỉ vì gia cảnh nghèo.
Giờ đây chị Nguyệt không có sức khỏe để bươn chải k.iếm t.iền chạy chữa cho con, quanh năm chỉ biết quanh quẩn với hơn 2 sào ruộng để kiếm gạo ăn, thỉnh thoảng có mớ rau trong vườn đem ra chợ bán để đổi lấy thức ăn cho con. Hiện bệnh tình của con như vậy, lòng người mẹ thật đau xót nhưng cũng đành bất lực, trong nhà không có thứ gì có giá trị để bán k.iếm t.iền mua thuốc giảm đau cho con chứ làm gì dám mơ đến những mấy trăm triệu chi phí cho một ca mổ não.
Video đang HOT
Vườn rau muống trước nhà cũng là nguồn thu chính của mẹ con chị Nguyệt
Vào những ngày đông rét buốt, Lương phải chịu những cơn đau nhức dữ đội, nhiều đêm em thức trắng, mong sao cho trời sáng, nhưng màn đêm cứ bám lấy em, không buông tha cho em, trước mắt em chỉ còn là bóng tối mịt mù. Nhà được cái tivi cũ để Lương làm bạn thì đã hỏng, bạn bè cùng trang lứa đều được đi học cả, em không còn gì để nghe, để biết vạn vật xung quanh, còn mỗi cái bàn do dự án học bổng tặng và chồng sách vở ngày ngày em vẫn mò mẫm sắp xếp, nâng niu và tiếc nuối…
Ngày ngày em vẫn mò mẫm sắp xếp, nâng niu chồng sách vở trong tiếc nuối…
Thương mẹ, dù không nhìn thấy gì nhưng Lương vẫn mò mẫm quét nhà giúp mẹ
Khi được hỏi nếu cho em một điều ước thì em sẽ ước điều gì? Anh mắt mở to ngấn lệ, em nghẹn ngào trả lời: “Em ước được sáng mắt, dù chỉ một bên thôi cũng được để sau này còn k.iếm t.iền nuôi mẹ…”. Và em không nói được gì nữa, chỉ biết đưa tay lên quệt hàng nước mắt lăn dài.
Lương chảy nước mắt khi nói về ước mơ được sáng mắt, đi học và sau này đi làm k.iếm t.iền nuôi mẹ
T.uổi mười lăm, cái t.uổi mộng mơ hồn nhiên của học trò, nhưng đối với Lương tương lai trước mắt em chỉ còn là bóng tối. Em làm tôi nhớ lại lời của một bài hát: “…em mơ một vì sao sáng, dẫn lối em trên đường đời…”. Dẫu rằng đây chỉ là giấc mơ nhưng giờ đây đối với em cần lắm một giấc mơ, cần lắm những bàn tay dang rộng của tất cả cộng đồng xã hội hãy cứu giúp em điều trị căn bệnh quái ác và biến giấc mơ của em trở thành hiện thực.
Mọi sự giúp đỡ xin gửi về: Chị Trần Thị Nguyệt: Thôn 1 – Lệ Kỳ, xã Vĩnh Ninh, huyện Quảng Ninh, tỉnh Quảng Bình. ĐT: Chị Mỹ: 0916.003.295 (Phó Giám đốc Quỹ bão trợ t.rẻ e.m tỉnh Quảng Bình).
Theo Dân trí
Nước mắt người chuyển giới - Kỳ 2: Không xin được việc phải đi 'làm gái'
Nhiều người chuyển giới cho rằng sau khi lộ diện, con đường tìm kiếm việc làm của họ càng gian nan bội lần.
Một người chuyển giới đang ăn vội bữa trưa để làm việc - Ảnh: Như Lịch
"Sờ, bóp như... thú nhồi bông"
"Hồi còn làm con trai, mình làm đủ nghề, từ thợ may, rồi phụ hồ, sửa chữa xe máy, phụ buôn bán... Từ khi lộ hẳn ra là nữ, mình chẳng biết làm gì khác ngoài việc biểu diễn ở các đám ma, đám tiệc", một thành viên thuộc cộng đồng người chuyển giới tại TP.HCM chia sẻ.
Do hình dạng bên ngoài với cái tên trên giấy tờ có sự "chỏi" nhau rất lớn, nên nhiều người chuyển giới thường gặp... những cái lắc đầu khi xin việc làm.
Cát Thy (22 t.uổi, một người chuyển giới từ nam sang nữ, ngụ ở quận 7, TP.HCM) không phải là ngoại lệ. Xin việc làm mãi không được, đến năm 2008, Cát Thy cùng những người đồng cảnh lập nên một nhóm hát và làm xiếc.
Cát Thy tâm tình: "Nhóm chúng tôi có thể múa xiếc, xiếc bàn, dùng miệng cắn chân bàn, nâng bàn lên giữ thăng bằng... Tập xiếc đã hơn 1 năm, tôi có thể xếp ghế thành hình, xiếc xe đạp, ăn nhang cháy, ăn than, phun lửa. Ngoài ra, tôi còn làm MC trong show diễn nữa. Nhóm chúng tôi diễn từ đám tang, đám sinh nhật cho tới đám cưới, đám giỗ".
Cát Thy cho biết thêm: "Hồi mới tập chưa quen, tôi bị bỏng, bị đau nhiều lắm, nhưng giờ quen rồi. Với lại khán giả thích mấy trò mạo hiểm như vầy lắm, chứ hát hoài người ta la".
Người chuyển giới tìm việc rất khó
Sau mỗi buổi diễn (thường kéo dài từ chiều tối cho đến 2 - 3 giờ sáng, có khi đến tận 4 - 5 giờ sáng hôm sau), Cát Thy mới được nhận thù lao khoảng 200.000 - 300.000 đồng. Có t.iền, cô san sẻ cho mẹ một ít và phụ trang trải chi phí trong gia đình. Tuy nhiên, không phải lúc nào cô cũng đều đặn có show diễn. Thậm chí, có những tháng Cát Thy chỉ có vài show, nên cuộc sống của cô khá bấp bênh.
"Ở đâu người ta cần pê đê là mình đến. Lắm lúc giữa đường, người ta giở váy của mình lên để "kiểm tra" giới tính, rồi cười hô hố. Hoặc nhiều khi tôi đang biểu diễn, có những khách sờ soạng chỗ kín hay nhét t.iền v.ào ngực, rồi bóp như thú nhồi bông. Để có t.iền, đôi khi chỉ vì 10.000 đồng thôi mà mình phải chịu nhục. Tôi cũng từng thấy những cảnh như vậy xảy ra với mấy chị làm nghề này trước tôi, nên cũng đã quen rồi!", Cát Thy ngậm ngùi.
Chị Đinh Hồng Hạnh, cán bộ dự án của Tổ chức Bảo vệ và thúc đẩy quyền của người đồng tính, song tính và chuyển giới Việt Nam (Trung tâm ICS) cho biết: "Tại Hà Nội, người chuyển giới không dễ dàng thể hiện bản thân mình như tại TP.HCM. Ở đó, ngành nghề dành cho họ cũng giới hạn hơn, chủ yếu là lao động chân tay, chạy bàn, phụ việc. Ngoài ra, còn có những nhóm tham gia biểu diễn những buổi truyền thông về an toàn tình dục".
"Trong khi đó, tại TP.HCM, công việc phổ biến nhất của người chuyển giới là hát đám ma. Nếu họ hát bình thường thì khách sẽ không cho t.iền. Cho nên, để thỏa mãn thị giác và đáp ứng nhu cầu tiêu khiển của khách, các bạn còn phải làm xiếc, đổ sáp nóng vào miệng, nuốt lưỡi dao lam..., rất nguy hiểm cho sức khỏe và ảnh hưởng lớn đến tâm lý", chị Hạnh cho biết thêm.
"Ai dám ngồi lên xe ôm pê đê?"
Cuối tháng 10.2013, lần đầu tiên, Viện nghiên cứu Xã hội, Kinh tế và Môi trường công bố nghiên cứu "Việc làm của người chuyển giới nữ: Thực trạng và thách thức". Đề tài này do tiến sĩ Phạm Quỳnh Phương cùng nhóm tác giả thuộc viện trên thực hiện, với sự tham gia của 241 người chuyển giới tại TP.HCM, Hà Nội và một số tỉnh, thành khác.
Theo đó, có 24,42% trong số 172 người chuyển giới từ 18 t.uổi trở lên trả lời bảng hỏi trực tuyến cho hay họ từng đi làm, nhưng hiện nay không có việc làm. Nguyên nhân chủ yếu do bị kỳ thị từ ngoài xã hội và trong môi trường làm việc.
Nhiều người chuyển giới (từ nữ sang nam) có cùng nhận xét: "Nói chung, bộ dạng con trai xin việc làm thì được, nhưng bộ dạng con gái thì không xin được đâu".
Một người chuyển giới tham gia cuộc khảo sát nói trên đã bộc bạch: "Em hỏi đủ chỗ việc làm mà không bao giờ làm được hết. Công ty cũng có, ở lề đường cũng có, quán xá cũng có, nói chung là đủ. Ở đâu có đề bảng cần người phụ việc thì đều vô xin. Tại vì chỗ đó cần nam ra nam, nữ ra nữ chứ không cần giới tính như mình kiếm việc. Nhiều khi mẹ nói tao lấy xe của ba mày lại, mày ra chạy xe ôm đi. Trời ơi, ai dám lên ngồi xe của pê đê để em chở đi?".
J. tại một Beauty Salon do cô làm đồng quản lý
J., 28 t.uổi, cũng đầy ám ảnh khi kể về con đường tìm việc dai dẳng và gập ghềnh của mình: "Đi xin việc khó lắm. Vô làm trang điểm, người ta cũng thử tay nghề nhưng mà người ta không chấp nhận. Vì thấy là người chuyển giới nên người ta không chấp nhận. Người ta còn nói này nói nọ như là coi rẻ, khinh bỉ vậy đó. Pê đê vô làm chỉ ăn cắp hay là cái gì không tốt thôi. Rồi là em nửa này nửa kia làm sao em thay đồ cô dâu được, người ta ngại. Rồi phải đi xin bán hàng, đi bán shop. Rồi đi bán đồ ăn. Có thời gian đi rửa chén, phụ bếp cho người ta một thời gian"...
Thậm chí, một số người chuyển giới chua chát nhìn nhận: "Pê đê bọn em chỉ có hai cách để k.iếm t.iền thôi. Đó là đi hát đám ma hay là làm gái, chứ còn biết làm gì bây giờ!".
Kết quả nghiên cứu "Việc làm của người chuyển giới nữ: Thực trạng và thách thức" cho thấy 2,2% người chuyển giới tham gia khảo sát trực tuyến thừa nhận mình đang "làm gái".
Tuy nhiên, đại diện nhóm tác giả cũng như một số người trong cuộc mà phóng viên có dịp tiếp xúc đều khẳng định: "Con số làm gái, mại dâm trên thực tế chắc chắn cao hơn 2,2%!".
Hiện trạng công việc đang làm của người chuyển giới: 2,2% làm gái mại dâm
Tương quan giữa học vấn và thu nhập
Theo Xahoi
Xét xử vụ c.hặt t.ay, cướp xe SH: Nạn nhân vẫn còn ám ảnh Sáng 24/12, TAND TPHCM mở phiên xử sơ thẩm xét xử các bị cáo trong băng cướp khét tiếng, đỉnh điểm là vụ c.hặt t.ay cô gái, cướp xe SH làm chấn động dư luận về sự tàn bạo xảy ra vào cuối năm 2012. Các bị cáo bị VKSND TPHCM truy tố các tội danh: "Cướp tài sản"; "Mua bán, tàng trữ...