Tâm sự nỗi đau thầm lặng
Không biết có khi nào anh đọc được những dòng tâm sự này không? Nhưng em muốn viết ra cho vơi đi nỗi lòng mình vì chẳng thể sẻ chia cùng ai. Ngày không anh cứ nghĩ là em về nhà. Sao giờ em lại sợ về thế không biết? Về nhà nhìn mẹ buồn, lòng em lại quặn thắt. Sợ một ai đó hỏi thăm về anh, hỏi thăm về đám cưới mà sẽ chẳng bao giờ diễn ra được.
Hình minh họa nỗi đau thầm lặng
Em đã nén chịu nỗi đau này suốt bao ngày qua. Nhưng hôm rồi đọc những dòng anh nhắn xong tim em như vỡ vụn. Em không biết có phải anh nghĩ như điều anh nói không? Em mong biết bao đó chỉ là lời nói dối. Nhưng có lẽ chỉ là điều em mong mà thôi. Vì tính cách anh là vậy mà. Với anh em chỉ là vậy thôi ư? Anh có biết anh làm em đau đớn và tổn thương thế nào không? Em đã bất chấp tất cả tin và yêu anh? Vậy mà anh lại nói không hiểu em là loại người gì? Vì yêu anh em đã chấp nhận tất cả những nỗi đau ấy một mình. Chấp nhận tất cả những tổn thương gia đình anh dành cho em mà không thể nói cùng ai. Vâng em là loại người dễ tin người quá, quá dại và ngốc lên mới yêu anh nhanh đến vậy. Để giờ đây anh cười nhạo em sau bao tổn thương giành cho em. Sao bao người đến em không yêu mà lại yêu anh? Phải chấp nhận những nỗi đau này. Khi em đau đớn nhất cũng là khi anh rời xa em trong lặng im. Đúng là anh đã thực hiện được điều gia đình anh mong ước.
Video đang HOT
Anh đã rời xa em mà đến giờ em không thể ngờ. Anh ập đến cuộc đời em, đến nói chuyện với gia đình em. Anh vẽ ra cho em một tương lai thật hạnh phúc. Để rồi giờ anh ra đi chẳng thèm nói điều gì? Tương lai ấy vỡ vụn trong chớp mắt. Em đã khóc quá nhiều rồi anh biết không? Đêm nào cũng chỉ biết vùi trong chăn mà khóc, không dám để ai nhìn thấy mình đang đau đớn thế nào? Anh ở thật gần mà sao xa xôi quá. Em nhận lỗi về mình tất cả để mọi người không nghĩ xấu về anh. Vậy mà giờ đây anh không hiểu em là loại người gì ư? Tất cả yêu thương chỉ là vậy thôi ư? Anh biết em đã tổn thương thế nào mà. Sao lại làm em tổn thương nữa vậy anh? Không lẽ anh thấy em đã từng tổn thương nên coi thường và nghĩ em là loại người dễ dãi vậy sao? Em đã làm một việc mà suốt cuộc đời này em không bao giờ tha thứ được cho mình. Em luôn phải suy nghĩ và day dứt vì điều đó. Nhưng có lẽ anh cũng không bao giờ bận tâm đâu. Em nói ra chẳng mong anh đọc được mà quay lại. Vì vết thương anh cứa vào tim em mãi mãi không bao giờ lành được. Những lời anh và mẹ anh nói là nhát dao khắc sâu vào tim em suốt cuộc đời này. Em cảm ơn anh cho em những tháng ngày hạnh phúc dù thật ngắn ngủi và có khi chỉ là anh diễn kịch mà thôi. Em mong em là người con gái cuối cùng phải chịu những nỗi đau này từ anh. Sau này yêu ai anh hãy yêu chân thành và đừng để họ bị tổn thương, đau đớn như em. Không phải ai cũng đủ mạnh mẽ để vượt qua đâu anh. Em còn gia đình, em là niềm hy vọng cuối cùng của gia đình nên em không thể gục ngã được dù nỗi đau ấy đã giết chết tim em. Đã yêu hãy bảo vệ tình yêu ấy anh nhé. Đừng để một ai đó phải vượt qua nó một mình như em. Sự hy sinh của con em là quá đủ rồi. Em đã hận bản thân mình không thể bảo vệ được con của mình.
Em đã kìm nén lòng mình suốt thời gian qua, giờ em nói ra được thấy nhẹ lòng biết bao. Em biết với em thật khó khăn để làm lại từ đầu nhưng em vẫn tin con sẽ phù hộ và giúp em vững bước trên con đường phía trước. Em chỉ mong không một người con gái nào phải rơi vào hoàn cảnh như em. Bài học anh dạy em cay đắng nhưng nhờ nó mà em trưởng thành hơn, em thấy mình mạnh mẽ hơn. Một lần nữa cảm ơn anh vì tình yêu anh đã giành cho em dù nó không thật như em nghĩ.
Theo VNE
Tâm sự cho cuộc tình đã xa
Một ngày nữa lại trôi qua, tôi gom góp những buồn vui lẫn lộn làm ký ức cho một cuộc tình. Thêm một ngày tôi lại nhận về thêm một nỗi đau, khoảng cách cứ dài ra, tình yêu lại mờ xa vào dĩ vãng.
Hình minh họa cho cuộc tình đã xa
Vòng quay của cuộc đời cứ xô đẩy tôi đi, không bến bờ yêu thương cũng không một nơi chốn bình yên để tôi về sau một ngày làm việc mệt mỏi. Ngày vẫn đến, đêm vẫn đến... tôi cười, tôi hát trong nỗi buồn thầm lặng xót xa. "Số phận" và "duyên nợ" đã đeo đẳng tôi suốt một thời xuân trẻ, hai mươi mấy mùa đông đi qua, hai mươi mấy mùa lá rụng để lại trong tôi những vết xước lạnh lùng... Hạnh phúc đối với tôi sao xa xôi quá, cứ mãi kiếm tìm và hy vọng nhưng biết bao giờ hạnh phúc mới trở lại bên tôi?
Bây giờ tôi đã bước sang cái tuổi 25, mới hôm qua tôi vẫn thấy mình còn xuân trẻ, sao bây giờ tôi lại bỗng nhìn mình với ánh mắt rưng rưng, tôi đã không còn trẻ để cứ mãi mơ về những hạnh phúc xa xôi, những mơ màng của một thời hoa mộng. Tôi cũng quen rồi những buổi chiều một mình tôi lẻ bóng, ngày lại ngày tôi đi về lặng lẽ với thời gian, không còn ai bên cạnh, cũng không ai sẻ chia những buồn vui của cuộc đời... Không còn những tháng ngày tôi phải cố tập "quên" và "quen", tập quên đi một hình bóng, một ký ức, một cuộc tình, tập quen với nỗi nhớ, nỗi buồn và sự trống trải cô đơn khi không còn anh. Không quên thì cũng phải quên, không quen thì mình cũng sẽ quen phải không anh?
Cuối cùng thì tôi vẫn chỉ mình tôi, tôi kiêu kỳ, tôi ngang bướng, tôi mạnh mẽ nhưng để làm gì khi mỗi lúc đêm về tôi lặng lẽ gói trọn một niềm riêng? Cái vỏ ngoài gai góc đã làm tôi xót xa đau đớn hơn nhiều. Sự yếu mềm của một người con gái đã bao lần cho tôi thấm hiểu cái số phận nhiều cay đắng của riêng tôi. Một đứa con gái xinh xắn, dễ thương trong mắt mọi người lại chịu nhiều đắng cay trong tình cảm, hạnh phúc vẫn cứ mãi là một ẩn số trong tôi.
Đêm nay tôi lại nhớ anh, nỗi nhớ làm tôi se sắt, hồi tưởng về một thời đã qua, một thời yêu...một thời tôi lặng lẽ bên anh, một thời tôi đã khóc...Vậy đó mà mình đã xa nhau, lặng lẽ, nhẹ nhàng như ngày nào mình đã đến. Ưh thì cũng chỉ là tình yêu, yêu rồi xa cũng đâu có gì lạ hay to lớn, chỉ là mình không duyên phận thôi phải không anh? Hãy cứ đổ lỗi cho hai chữ "duyên phận" khi mình không thể đến được với nhau. Nếu như thời gian có quay lại tôi tin tôi sẽ không dại khờ để mất anh thêm một lần nữa. Cuộc đời là như thế, cái gì khi có trong tay mình không hề biết trân trọng, khi mất đi rồi mới thấy hối tiếc, phải không anh?
Chỉ là chia tay thôi, chỉ là không còn anh nữa thôi mà sao mọi thứ xung quanh tôi lại thay đổi nhiều đến thế... Người yêu ơi, mất anh rồi tôi mới thấy tôi yêu anh và cần anh biết bao. Dù kết quả của cuộc tình này không được như những gì mình cùng mơ ước nhưng hãy nhớ về nhau như một kỷ niệm đẹp trong đời. Hãy tin rằng trên cuộc đời này, ở một nơi nào đó vẫn còn một người con gái nhớ về anh, yêu anh và thầm lặng bên cuộc đời anh.
Theo VNE
Đau lòng với mối tình đồng tính thầm lặng Đêm đó chị ôm tôi vào lòng tâm sự, thì ra ba ép chị lấy chồng, người ấy không ai xa lạ chính là anh chàng người yêu cũ. Nếu chị không đồng ý ba sẽ từ chị và cấm không được phép về nhà. Tôi chết lặng, biết sẽ mất chị mãi mãi. Tôi sinh ra, lớn lên tại miền Trung nắng...