Tâm sự nhói lòng của thiếu nữ biết mình nhiễm HIV từ nhỏ
Năm nay tôi đã 18 tuổi, tôi vừa tốt nghiệp trung học. Nhiều người bảo rằng tôi có thể khiêu chiến với thần chết.
Cách đây 10 năm, tôi vô tình bị nhiễm HIV từ mẹ. Thật ra mẹ tôi cũng không biết mình bị nhiễm HIV. Mẹ làm ở công ty môi trường đô thị, mẹ vô tình bị nhiễm HIV trong một lần dọn rác mà quên đeo găng tay. Sức khỏe của mẹ ngày càng yếu đi, mẹ nghĩ mình chỉ bị ốm. Tôi là người gần gũi và chăm sóc mẹ nhiều nhất, vì tôi không có bố. Mẹ cũng không có chồng. Nhà chỉ còn hai mẹ con, không họ hàng thân thích, hoặc mẹ không bao giờ còn muốn trở về quê hương của mẹ. Tôi không hiểu lý do tại sao.
Khi mẹ bị những mụn nhọt li ti nổi trên da, tôi thường nặn cho mẹ. Khi mẹ không đủ sức để đi làm nữa, mẹ ngã gục xuống thì mới chịu vào viện. Điều kinh khủng nhất là người ta cho mẹ biết mẹ nhiễm HIV, tôi lập tức được đưa đi xét nghiệm và cùng chung số phận với mẹ.
Có lẽ cho đến khi mẹ chết, mẹ vẫn không thể nào hết hối hận vì việc đã để tôi bị lây nhiễm. Khi mẹ mất, tôi mới 9 tuổi. Tôi được một trung tâm bảo trợ xã hội nuôi nấng. Tôi được học hành, được dạy những bài học về việc hòa nhập cộng đồng, về việc phải vượt qua số phận, vượt qua những kỳ thị của một bộ phận xã hội để tiếp tục chiến đấu với bệnh tật.
Các mẹ ở trung tâm bảo trợ làm cho lũ trẻ chúng tôi tin rằng, chúng tôi bình thường như những người khác. Chỉ là bệnh của chúng tôi phải chữa lâu hơn những căn bệnh khác. Chúng tôi đều tin như thế.
Một hôm, có đài truyền hình về quay phim và tôi là một trong 3 đứa trẻ được chọn để lên truyền hình. Hôm ấy, mẹ đưa chúng tôi đến trường quay từ sớm. Chúng tôi được ăn mặc đẹp, được trang điểm và được động viên tinh thần. Cô biên tập viên của chương trình còn luôn nhắc nhở chúng tôi phải tự tin, tự nhiên hết sức có thể, vì ở đây, chúng tôi không có gì khác biệt.
Video đang HOT
Tôi rất cảm động. Sau khi ghi hình, tôi quay trở về cánh gà, rót một cốc nước từ cái bình nước để ở cạnh đấy, đưa tận tay cô biên tập viên xinh đẹp dễ mến và mời cô uống. Cô cười cười nhận lấy cốc nước từ tay tôi. Cô đi lại phía sau bức rèm, tôi nhìn theo cô và thấy cô lén đổ cốc nước vào cái khay để đồ. Cô còn ra sức lau tay vào tấm vải trải bàn gần đó. Tôi vội vã quay đi, nước mắt muốn dâng lên trong mắt.
Thế có phải là “không khác biệt”? Thật sự đối với tôi lúc đó rất sốc. Chính cô ấy đã biên tập chương trình này, đã nói những lời khiến cho cả cộng đồng cảm động, tuyên truyền những thứ tốt đẹp về sự hòa nhập, bài trừ sự kỳ thị… thế mà chính cô ấy còn coi chúng tôi như một mầm bệnh.
Tôi nói với một mẹ ở trung tâm: “Con không tin rằng, chúng con được chào đón ở thế giới này. Chúng con chỉ có thể ở đây cho đến lúc chết thôi”. Mẹ ôm lấy tôi và bảo rằng tôi phải có niềm tin. Khi đó, niềm tin trong tôi dường như đã tắt ngấm.
Tôi nhận ra một điều rằng, tôi và những đứa trẻ nhiễm HIV luôn luôn khác biệt
Những năm sau đó, bằng nỗ lực chứng minh điều ngược lại, mẹ đã giúp tôi được học một trường trung học với những bạn không bị nhiễm HIV. Ở đây, tôi phải vượt qua một nửa sự mặc cảm rằng mình là mối đe dọa cho mọi người, còn một nửa, họ tin rằng tôi là một người bình thường.
Tôi tốt nghiệp với số điểm tuyệt đối. Tôi có thể chọn cho mình một trường đại học và được miễn học phí. Tôi nhận ra một điều rằng, tôi và những đứa trẻ nhiễm HIV luôn luôn khác biệt. Chỉ có điều, chúng tôi phải chấp nhận sự khác biệt đó và tin vào bản thân mình, tin vào cộng đồng, dù không phải tất cả đều hiểu chúng tôi.
Theo Phununews
Nhân tình trơ trẽn dựng màn kịch để vợ buông bỏ cuộc hôn nhân vỡ nát
Tôi vừa dứt lời thì cô nhân tình của anh xuất hiện trước cửa. Khuôn mặt cô ta nhợt nhạt, giả vờ xỉu lên xỉu xuống, anh thấy vậy liền chạy nhanh đến đỡ. Cô ta được dịp mè nheo, nép vào người anh như mèo con.
Tôi biết rõ anh có nhân tình nhưng vẫn chấp nhận sống cuộc hôn nhân tan vỡ vì hai đứa con nhỏ. Nhiều người gọi tôi là đàn bà ngu và nhu nhược vì chứng kiến chồng ngoại tình mà vẫn nhắm mắt cho qua mọi chuyện. Nhưng tôi không quan tâm những lời đàm tiếu đó, tôi chỉ biết những đứa con mình là quan trọng nhất. Tôi không có địa vị, tiền bạc và quyền lực nên nếu ra tòa quyền nuôi con sẽ thuộc về anh. Tôi không muốn xa con nên đành xuôi theo mặc kệ anh có tệ bạc như thế nào.
Cả ngày anh ở bên chăm sóc tình nhân, tối khuya mới về nhà ngủ. Giờ đây, chúng tôi như những người chung nhà chứ không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa. Nhiều lần, anh đưa cô ta về nhà công khai ân ái, kêu tôi đưa con về nhà ngoại chơi. Những lúc như vậy, tim tôi khó thở đến muốn chết đi.
Một hôm, tôi và anh tổ chức sinh nhật cho con. Nghe cô ta điện thoại, anh bắt máy và nhanh chóng rời đi, bỏ lại mẹ con tôi. Những hành động tệ bạc của anh, tôi cũng dần quen nên cũng không thấy gì quá đặc biệt. Đến tận khuya, anh trở về với thái độ hậm hực kéo tôi dậy quát mắng: "Cô ấy bị sảy thai rồi. Cô đã làm gì cô ta, nói mau?" Tôi giật mình, bàng hoàng nhưng vẫn cố lấy lại bình tĩnh: "Tôi không làm gì cô ta hết, hai người đừng ngậm máu phun người". Vừa nói xong, anh tát tôi một cái như trời giáng: "Đồ đàn bà độc ác". Anh bỏ đi. Tôi ấm ức vừa khóc vừa gào thét: "Tôi ác độc mà để hai người thoải mái qua lại với nhau như vậy sao?".
Đêm đó, anh không ở nhà, tôi khóc hết nước mắt. Tôi không muốn sống một cuộc sống nhu nhược, hèn hạ này nữa. Tôi sẽ kết thúc tất cả để hai con người nham hiểm đó đến với nhau. Ngày hôm sau, anh đi làm về và đưa tờ đơn ly hôn muốn tôi ký vào. Anh nói sẽ chia quyền nuôi con, con trai theo anh, con gái theo mẹ. Tôi từ tốn nói: "Ký cũng được nhưng tôi muốn một điều kiện".
Cô nhân tình dựng lên màn kịch xảo trá khiến tôi buông bỏ cuộc hôn nhân vỡ nát - Ảnh minh họa: Internet
Tôi vừa dứt lời thì cô nhân tình của anh xuất hiện trước cửa. Khuôn mặt cô ta nhợt nhạt, xỉu lên xỉu xuống, anh thấy vậy liền chạy nhanh đến đỡ. Cô ta được dịp mè nheo, nép vào người anh như mèo con. Anh hốt hoảng hỏi: "Em bị gì vậy? Sao không ở nhà nghỉ ngơi?" Cô ta run rẩy chỉ vào tôi nói: "Sáng nay, vợ anh đến tìm em, rồi cho người đe dọa bắt em rời xa anh. Em không đồng ý, chị ấy lao vào đánh em, chân tay em đều bầm tím hết rồi nè". Anh nghe xong nổi giận đùng đùng, quát: "Cô ấy đã sảy thai rồi mà cô còn không tha nữa. Đúng là đồ rắn độc mà. Ký đơn ly hôn nhanh đi không có điều kiện gì hết".
Tôi giữ bình tĩnh, cố kìm nén không khóc, chỉ vào mặt cô nhân tình nói: "Tôi và cô không thù không oán, cô đã cướp chồng tôi rồi mà giờ còn mặt dày đến đây ăn vạ như vầy. Mà nhìn hai người cũng hợp nhau lắm đó, một người xướng một người bè, nồi nào úp vung nấy. Cô không cần đến đây để diễn kịch đâu, nhìn tởm lắm". Tôi nói xong rồi ký vào đơn nhanh chóng rời khỏi nhà. Anh không mảy may quan tâm đến tôi chỉ lo lắng hỏi han cô nhân tình bé bỏng kia.
Thay vì tìm mọi cách để giành lại chồng, tôi không làm vậy. Tôi nghĩ việc đó sẽ làm hạ thấp danh dự vì anh không còn xứng đáng để tôi ra sức tranh giành nữa. Lòng người đã nguội lạnh thì có cố gắng cũng không được hạnh phúc. Nếu có ở lại tôi cũng không còn đủ tự tin để xây dựng lại một gia đình đã tan vỡ này nữa, thôi thì buông tay xem như giải thoát cho bản thân.
Theo Phununews
Giám đốc già mất chức, suýt vào tù vì lấy tiền cơ quan bao bồ trẻ Vậy mà chỉ vì chọn lối sống bản năng buông thả, cặp với gái trẻ chỉ đáng tuổi con, tuổi cháu mình để rồi quáng mắt, mất cả lí trí dùng tiền của công ty chi cho nhân tình trẻ đến nỗi bây giờ phải đối diện pháp luật nếu không khắc phục được hậu quả. Ảnh minh họa: Internet Đúng là chồng...