Tâm sự nghẹn lòng của người con mẹ mất sớm, có cha làm nghề bốc mộ
Ngày đó, nhà tôi rất nghèo, không có ruộng đất trồng lúa vì ông bà nội là dân nơi khác đến làng ngụ cư.
Ông bà dựng nhà trên mảnh đất bỏ hoang gần nghĩa địa. Trong nhà chẳng có gì quý giá ngoài con lợn nái và đôi gà bà nội nuôi từ khi chúng còn trong trứng.
Ông tôi biết nghề mộc nên thường đi khắp làng trên xóm dưới, đến nhà nào cần thuê đóng đồ mộc thì làm. Những lúc bị bệnh khớp hành, ông lại phải ở nhà. Bà nội cũng đau yếu thường xuyên, không làm được việc gì nặng. Mẹ tôi đi cày thuê gặt mướn cho người ta, nhưng chỉ lúc vụ mùa mới có việc. Thu nhập trong gia đình chủ yếu trông chờ vào cha tôi. Cha tôi làm nghề bốc mộ, công việc mà người ta gọi là “làm bạn với người chết”, vất vả mà cũng không kiếm được bao nhiêu. Nhà tôi cứ quanh quẩn mãi không thoát khỏi được cái nghèo đeo bám.
Năm tôi lên 4 tuổi, bà nội tôi mất vào đêm mưa như trút nước. Tôi còn nhỏ nên không hiểu chuyện gì chỉ thấy ông nội gần như quỵ xuống bên cạnh giường bà. Lần đầu tiên tôi thấy dòng nước mắt trắng đục chảy ra từ đôi mắt hiền từ của ông. Mẹ tôi mới bắt đầu mang thai em tôi nên người khá yếu. Mẹ đau đớn khóc ngất. Ôm tôi trong lòng nước mắt mẹ rơi ướt đầm áo tôi. Cha tôi không được nhìn mặt bà lần cuối vì lúc đó còn đang bốc mộ cho người ta. Cha không thể bỏ dở công việc mà về làm tròn chữ hiếu trong lúc bà lâm chung.
Ngay sau khi xong việc cha vội vã đội mưa, chạy bước thấp bước cao về nhà. Đứng trước giường bà, mặt cha trắng bệch, sự đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt khắc khổ. Cha tôi không khóc, tay bấu chặt thành giường kìm nén nỗi đau.
Cha tôi đã một đời vất vả làm cái nghề ai cũng xa lánh để nuôi tôi thành người (Ảnh minh họa)
Bà nội mất một thời gian, ông tôi suy sụp tinh thần. Thêm vào đó bệnh thấp quay lại hành hạ làm ông nằm bệt một chỗ. Mẹ tôi vừa đi gặt thuê cho người ta vừa lo việc nhà. Công việc vất vả, đang mang thai lại không có gì bồi dưỡng nên mẹ rất gầy yếu. Hai bàn tay mẹ gân xanh nổi rõ, đôi vai gầy nhô cao sau lớp áo. Cha tôi rất thương mẹ. Có lúc tôi bắt gặp cha nhìn mẹ mắt rưng rưng. Là đàn ông nên cha che giấu cảm xúc trong lòng không thể hiện ra ngoài, nhưng thực ra cha rất xót xa trước cuộc sống nghèo khó của gia đình và thấy áy náy vì không để người thân có được một cuộc sống đầy đủ. Bụng mẹ mỗi ngày một to, công việc làm thuê mẹ muốn kham nhưng không nổi. Cảnh nhà sa sút, cha lại càng lao vào kiếm tiền.
Mẹ tôi trở dạ sớm, cha vội vã đưa mẹ vào trạm xá. Một ca khó sinh. Vì mẹ bị cạn nước ối nên sẽ phải mổ lấy em bé ra. Các bác sỹ báo cho cha tôi chuẩn bị đưa mẹ lên bệnh viện tuyến trên. Trong nhà chẳng còn mấy đồng, giờ đưa mẹ lên bệnh viện huyện phải có ít tiền giắt lưng. Cha tôi tất tưởi về mang bán tháo con lợn trong chuồng lấy tiền đưa mẹ đi. Nhưng các bác sỹ ở huyện cũng không thể cứu được em bé do để cạn ối quá lâu, thai nhi đã bị chết ngạt. Sau ca mổ, có tai biến, mẹ bị băng huyết và mẹ cũng theo em bỏ cha con tôi. Cha tôi đau đớn. Hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt khắc khổ của cha. Cha đã ngồi khóc suốt đêm. Nhìn cha khóc tôi cũng khóc theo. Tôi còn quá nhỏ để hiểu rằng, từ đó tôi sẽ không còn có mẹ.
Mẹ mất, căn nhà vốn heo hắt vì nghèo đói nay càng vắng lạnh. Ông nội già yếu, ốm liệt giường không dậy được nữa. Hàng ngày tôi quanh quẩn bên ông, chờ đợi cha tôi đi bốc mộ về mang đồ ăn cho hai ông cháu. Ốm suốt 6 tháng thì ông cũng đi theo bà nội.
Liên tiếp mất đi người thân, nỗi đau quá lớn khiến cha suy sụp một thời gian dài. Đôi mắt cha trũng sâu, làn da nhăn nheo hẳn đi, mái tóc thêm nhiều sợi bạc. Nhưng nhìn tôi, cha lại gượng dậy sống tiếp. Giờ chỉ còn hai cha con nương tựa vào nhau. Cha vừa làm cha vừa làm mẹ, cố gắng bù đắp tình mẫu tử cho tôi. Cha không yên lòng để tôi ở nhà vì tôi rất sợ ở một mình trong bóng tối. Chính vì thế, nếu không gửi được tôi cho hàng xóm, cha thường dắt tôi theo ra nghĩa địa. Tôi được cha xếp cho một chỗ ngủ ở nhà chòi trên cao. Có những đêm tôi tỉnh ngủ, nhỏm người trông xuống mảnh đất nhấp nhô mồ mả nơi cha đang làm việc. Tận mắt chứng kiến công việc của cha, tôi mới thấu hiểu cha vất vả đến nhường nào.
Video đang HOT
Đêm trời tối đen như mực, từng cơn gió thổi hun hút trên đồi, tiếng khóc văng vẳng bên tai, mùi hương tỏa nghi ngút bên miệng huyệt càng làm cho cảnh tượng thêm u tịch. Khoảng thời gian nửa đêm về sáng là lúc người ta yên giấc nồng trong chăn ấm thì cha tôi còn phải đào xới, lặn lội dưới huyệt giá lạnh. Cha nhặt từng nắm xương trong đám đất để vào một chiếc thau rồi lần lượt xếp những mẩu hài cốt theo đúng thứ tự vào chiếc tiểu nhỏ. Sau cùng cha lội xuống cắm một bó hương to ở đáy huyệt để tiễn vong linh của người chết về nhà mới.
Có những hôm đang bốc gặp trời mưa, lòng huyệt ngập đầy nước, xương cốt hòa lẫn với bùn nước nhão nhoét, lõng bõng. Người rét run cầm cập nhưng cha vẫn phải nhảy xuống huyệt, vừa tát nước vừa lọc bùn tìm xương. Nhìn cha, lòng tôi ngập tràn niềm thương xót, tự nhủ khi lớn lên sẽ không để cha phải khổ sở, vất vả nữa. Xong việc, cha xin những đồ cúng đem về làm thức ăn cho ngày hôm sau rồi bế tôi về nhà. Tôi cứ thể lớn lên nhờ nắm xôi, quả trứng của “người chết” cùng sự lo lắng, yêu thương và chăm sóc hết mực của cha.
Khi tôi đi học, bạn bè đều xua đuổi và lánh xa tôi. Họ không chơi với con của người “làm bạn với người chết”. Họ sợ. Những đứa độc miệng còn nói “có khi nó ăn đồ cúng ma nhiều đã thành tinh con ma”. Hơn ai hết tôi hiểu được công việc cha tôi đang làm và sự vất vả nuôi tôi ăn học của cha. Dù bị chúng bạn đối xử thế nào, tôi cũng mặc kệ. Tôi lao đầu vào học. Tôi tự nhủ chỉ có học giỏi, thành tài tôi mới đền đáp được công ơn của cha.
Ngày nhận được giấy báo đỗ thủ khoa vào Đại học Xây dựng, tôi chạy ào ra nơi cha đang chuẩn bị bốc mộ báo tin. Cha nghẹn lời, ôm vai tôi thật chặt bằng đôi bàn tay chai sần vẫn còn đầy bùn đất. Lâu lắm rồi từ khi mẹ mất, tôi lại thấy cha tôi khóc, nhưng tôi biết đó là những giọt nước mắt hạnh phúc, vui mừng.
Theo GĐVN
Cuối cùng cũng thoát khỏi bà mẹ chồng quái gở
Lúc yêu, Nam cũng kể cho My biết hoàn cảnh của mình. Cha anh mất sớm, một mình mẹ anh ở vậy tần tảo nuôi anh khôn lớn. My hình dung ra hình ảnh một bà mẹ yêu và hy sinh tất cả vì con.
Cô cũng thầm cảm phục và có thiện cảm với mẹ chồng tương lai qua lời của người yêu. Thế nhưng, lần đầu tiên khi gặp mặt bà Mỹ, chỉ nhìn vào đôi mắt sắc như dao bổ cau của bà, My đã có linh cảm: "Đây là một bà mẹ chồng &'nguy hiểm' chứ không vừa".
Nghĩ vậy, song cô cũng tự trấn an bản thân sẽ sống thật biết điều để tránh những bất hòa trong gia đình khi về làm dâu. Nhưng sự đời đâu đơn giản, My đã cố gắng "gieo mầm xanh" nhưng nhận lại chỉ toàn "quả đắng".
Lần ra mắt đầu tiên, sau khi tra khảo 2 tiếng đồng hồ về thân thế và sự nghiệp của My, bà Mỹ có vẻ hài lòng với gia cảnh của cô nên cư xử rất hòa nhã làm My cũng yên tâm đôi chút. Mọi chuyện bức xúc bắt đầu ngay sau lễ cưới của hai vợ chồng.
Buổi tối hôm cưới, khi hai vợ chồng đang loay hoay mở "hòm công đức", kẻ ghi người đếm thì bà Mỹ bất thình lình mở cửa đi vào.
Giật mình, My mở tủ lấy cái áo dài tay để khoác ngoài cái áo ngủ mỏng manh. Vừa đứng dậy, bà Mỹ đã hỏi: "Con xăm hình trên người đấy à?". My quay ra cười gượng với mẹ chồng: "Dạ, con xăm ngày tháng năm sinh của con ấy mà".
Bà Mỹ quắc mắt, nhìn thẳng vào mặt My rồi "phang" 1 câu làm My choáng nặng: "Thế à? Thời của mẹ, chỉ có loại gái điếm mới xăm hình thôi con ạ!".
My cứng họng, nước mắt chỉ chực bật ra vì bị hạ nhục nhưng cô vẫn cố ngồi "hầu chuyện" mẹ chồng. Lạ một nỗi là chồng cô dường như chả thấy câu nói đầy xúc xiểm ấy có gì nghiêm trọng, anh vẫn bình thản đếm tiền.
Khi Nam hỉ hả thông báo số tiền bạn bè mừng cưới được gần trăm triệu, My chưa kịp nói câu nào thì bà Mỹ đã đưa ra tờ giấy chi chít chữ và nói: "Đây là chi phí mẹ bỏ ra làm đám cưới cho 2 đứa mày. Mẹ cũng nghèo, chả có mà bỏ không ra đâu, giờ có bao nhiêu đưa hết đây. Thừa mẹ giữ hộ, thiếu thì biết đường làm mà trả".
Chưa để cho con trai và con dâu có lời thì bà Mỹ nhanh tay giật luôn cọc tiền trên tay Nam, lấy cái chun trên đầu buộc lại rồi quay sang My làm luôn một bài "thuyết giáo" về "phận làm dâu". Đêm đó, My là thức trắng vì nuốt không trôi cục tức trong họng.
Ở nhà, My vốn được nuông chiều, nhưng từ khi về làm dâu, cô thay đổi tính tình 180 độ: chăm chỉ và nhẫn nhịn đến lạ. Sáng nào My cũng dậy sớm nấu ăn sáng cho cả nhà, giặt giũ đâu đấy, chuẩn bị quần áo cho chồng rồi mới đến cơ quan. Sự thay đổi của My làm các chị em trong cơ quan chóng mặt bởi không ngờ My sành điệu ngày nào có thể làm vợ đảm đến vậy. Ấy thế nhưng mẹ chồng cô nào có ưng lòng.
Một chiều đi làm về, vừa bước chân vào phòng khách, cô đã thấy bà Mỹ ngồi đó với vẻ mặt nặng như chì. Bà kêu cô ngồi xuống nói chuyện: "Con là vợ mà không biết quan tâm đến chồng là sao? Con chỉ biết sống cho mình con thôi à? Sống trên đời phải biết quan tâm đến người khác con ạ, như mẹ đây...".
Ảnh minh họa
My chả hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao liền ngắt lời: "Con không hiểu mẹ muốn nói gì ạ?". Bà Mỹ cầm ngay "tang vật" giơ lên: "Đây! Quần sịp của chồng cô đây, nó bị rách thế này mà cô vẫn kệ. Tôi nói cho cô biết, từ khi thằng con tôi nó đỏ hon hỏn đến giờ, cái gì tốt nhật đẹp nhất tôi đều cho nó, thế mà giờ cô nhìn đây. Xấu chàng thì hổ ai? Cô thì lộng lẫy thế kia mà để chồng cô mặc cái quần sịp rách như cái thằng ăn mày, cô xem lại bản thân mình đi!".
My thực sự sửng sốt vì câu chuyện bé như con muỗi mà mẹ chồng cô lại biến thành chuyện khủng khiếp đến vậy. My phân bua: "Do lúc giặt nó mắc vào cái móc nào đấy thôi mẹ ạ, con sẽ lưu ý!". Nói xong, cô nhanh chân mang cái quần vứt đi.
Vừa bước được vài bước, mẹ chồng lại đay nghiến: "Mà lần sau người lớn chưa nói xong thì đừng có nhảy vào mồm nhé, chỉ có cái loại vô học nó mới ứng xử như thế thôi con ạ!". Phải nói là My sốc đến cứng cả lưỡi nhưng vẫn kịp kìm lại để không tuôn ra những lời "sát thương" tâm hồn bà mẹ chồng nanh nọc.
Bao chuyện bức xúc với mẹ chồng cô đều ý tứ tâm sự với chồng mong tìm được sự cảm thông, nhưng đáp lại chỉ là lời trách móc của Nam vì anh cho rằng My đã quá xét nét và không thông cảm cho mẹ chồng. Thất vọng vô cùng, My đâm ra chán chường với tổ ấm vừa xây chưa được bao lâu mà giờ đã như lâu đài trên cát thế này.
Tiếp đó, thêm một sự kiện gây sốc khác của bà Mỹ như giọt nước tràn ly khiến My ngay lập tức đưa ra ngay quyết định giải phóng cuộc đời mình khỏi "ách thống trị" của bà mẹ chồng quái gở.
Vợ chồng son, xuân tình đang rạo rực nhưng My cũng là người ý tứ. Lúc "hoạt động bí mật", bao giờ cô cũng đóng kín cửa phòng, kéo rèm che vì 2 vợ chồng đều có sở thích bật đèn sáng, "vặn volume" nhỏ hết sức có thể.
Thế nhưng không hiểu sao, mỗi lần bực mình chuyện gì đó, bà Mỹ lại bóng gió xa gần ám chỉ: "Cái loại đàn bà mà cứ đòi &'ăn trên nằm chốc' là dễ lăng loàn lắm, My nhỉ?!" hay "Có nhiều con đàn bà dâm loạn, chồng đi làm kiếm tiền mệt mỏi là thế không chăm sóc thì thôi, cứ bắt chiều theo dục vọng tầm thường của mình, đáng tởm con nhỉ?".
My rất khó chịu vì những lời khó nghe của mẹ chồng. Cô tăng cường sự đề phòng bằng cách chốt chặt cửa và kiểm tra từng ngóc ngách trong phòng. Thật sửng sốt, cô phát hiện một chiếc camera nhỏ xíu được gắn dưới bàn làm việc chiếu thẳng vào giường ngủ của 2 vợ chồng. Quá đỗi bàng hoàng, cô đờ cả người ra rồi mang cái camera qua phòng mẹ chồng hỏi cho rõ.
Nghe con dâu "truy vấn", bà Mỹ im lặng không nói gì, mặt mày cứ ráo hoảnh làm My càng điên tiết. Cô vừa nói dứt câu: "Con không ngờ mẹ lại làm trò bệnh hoạn thế" thì bị bà Mỹ vả một cái bạt tai như trời giáng vào mặt.
Ngay lúc ấy, chồng cô đi chơi thể thao về. Bà Mỹ bù lu bù loa với Nam rằng cô vu oan giá họa đặt điều rồi hỗn láo với bà ta. Chưa kịp để vợ thanh minh câu nào, Nam lao đến "bốp bốp" rồi đằng đằng sát khí chỉ tay vào mặt vợ quát: "Sao mày dám hỗn láo với mẹ tao?".
My đứng chết lặng, nước mắt không ngừng tuôn. Cô lao lên phòng, đóng sập cửa lại. Lát sau, My tức tốc chạy xuống nhà đưa cho chồng lá đơn ly hôn vừa viết chưa ráo mực, mặt phừng phừng sát khí: "Anh giải thoát cho tôi đi".
Chồng My im lặng không nói một lời, mắt chăm chú ôm cái ipad lảng tránh. Bực quá, My nói như hét: "Anh có kí không thì bảo?". Lập tức, bà Mỹ phi từ trong bếp ra, giật lấy lá đơn: "Thằng Nam không kí thì để tao kí!".
Vừa nói, tay bà vừa cầm cái bút kí xoẹt tên Trần Hữu Nam to tướng vào cuối đơn. Xong, bà hỉ hả nhìn con dâu, mặt vênh lên: Con tao nó bỏ mày thì tao sẽ chọn cho nó hàng trăm con khác tử tế hơn mày về làm vợ, giờ mày cút khỏi nhà tao được chưa?.
My cầm lấy lá đơn, kéo cái vali to tướng ra khỏi nhà. Đến cửa, cô dừng lại, nhìn đức ông chồng "khả kính" và bà mẹ chồng quái gở. Bất chợt cô cười ha hả, tiếng cười to đầy sảng khoái sau 1 năm trời nhịn thối cả tâm can.
Bà Mỹ và Nam chỉ biết nhìn cô im lặng vì nghĩ cô có vấn đề. Nhưng chỉ bản thân cô biết rõ: "Mình đã có một quyết định đúng đắn!".
Theo WTT
Nghi vợ ngoại tình, chồng phục kích bắt tại trận nhưng vừa tới cửa thì cay đắng bật khóc... Vợ chồng tôi cưới nhau đã 5 năm, con cái đủ nếp đủ tẻ. Cuộc sống của chúng tôi cũng tạm gọi là đủ đầy nếu như đứa con thứ 2 sinh ra không bị thiếu tháng, rất hay ốm yếu. Bà ngoại mất sớm, còn bà nội thì bận trông con nhỏ của anh chị tôi. Sau mấy lần thuê osin chăm...