Tâm sự gã đàn ông ngoạ.i tìn.h gián tiếp “giế.t” vợ con
Giá như tôi quan tâm đến em nhiều hơn, giá như tôi không trăn.g ho.a, giá như…
Tôi lấy vợ năm 28 tuổ.i. Vợ tôi kém tôi 8 tuổ.i. Lúc đầu, hai bên gia đình phản đối gay gắt. Nhà cô ấy thì không muốn cho cô ấy lấy chồng sớm, muốn cô ấy tập trung vào việc học. Còn nhà tôi thì thấy gia cảnh nhà cô ấy không môn đăng hộ đối.
Hồi đó, không phải nói ngoa nhưng tôi cũng thuộc dạng đào hoa, mặt mũi sáng sủa, công việc ổn định, lương cao tại một tập đoàn lớn, cộng thêm nhà lại khá giả ở trung tâm Thủ đô, nên tôi có khá nhiều những em chân dài vây quanh. Tôi cũng tự cho mình cái đặc quyền “hoàng tử” của giai Thủ đô, muốn cặp với em nào thì cặp, bỏ em nào thì bỏ. Bạn bè còn đặt cho tôi cái biệt danh “tay sát gái”.
Thế rồi em xuất hiện trong cuộc đời tôi, đột ngột và không báo trước, cũng như lúc em bỏ tôi mà đi. Hồi tôi mới biết em, em là một sinh viên vừa mới bước chân vào cổng trường đại học. Nhà em dưới quê, cũng không dư giả gì nên khi bắt đầu cuộc sống của đời sinh viên, em đã đi tìm việc làm thêm. Em làm nhân viên bán thời gian trong cái quán cà phê quen thuộc mà tôi và bạn bè hay ngồi tụ tập.
Ở em có nét xinh, nét đáng yêu của một cô gái quê chân chất, khác hẳn với những cô gái sắc sảo ở thành phố mà tôi đã thấy chán ngán. Ngay lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi – một kẻ dày dặn trong tình trường, đã bị vẻ đẹp trong sáng, thuần khiết của em mê hoặc. Và tôi bắt đầu lên kế hoạch “cưa đổ” em để thỏa mãn cái bản chất thích chinh phục của người đàn ông.
Tất nhiên, một cô gái vừa từ quê lên thành phố với tuổ.i đời còn non nớt không thể nào đủ sức chống lại “cuộc tấ.n côn.g” đầy tinh vi, khéo léo của một “trai thành phố chính hiệu” là tôi. Em nhanh chóng gục đổ. Ngày tôi dẫn em về ra mắt gia đình, bố mẹ tôi phản đối kịch liệt, cho rằng em không xứng với tôi, gia đình em với gia đình tôi không môn đăng hộ đối. Bố mẹ em cũng không đồng ý và muốn em phải tập trung cho việc học trước. Nhưng bố mẹ thì có bao giờ thắng được con cái. Cuối cùng, họ cũng phải tổ chức lễ cưới cho chúng tôi khi cái thai trong bụng em đã được 3 tháng.
Cưới xong, chúng tôi sống cùng với bố mẹ nên không phải lo lắng gì nhiều. Em vừa vác bụng bầu vừa đi học. Còn tôi vẫn sống cuộc sống của một giai thành phố, hàng ngày đi làm, đi chơi, đi tụ tập bạn bè. Vì ỷ có bố mẹ cộng thêm cái tính ham chơi, cả thèm chóng chán nên khi đã lấy được em rồi, tôi lại bắt đầu quay trở lại cuộc sống trước kia và ít quan tâm đến em hơn (Tôi không hề biết em đã phải chịu khổ sở, chịu sự dèm pha, mắn.g nhiế.c của bố mẹ chồng cho đến khi đọc được nhật ký em để lại).
Video đang HOT
Giờ tôi có muốn bù đắp cho em cũng đã muộn (Ảnh minh họa)
Lấy vợ rồi nhưng tôi vẫn đào hoa không kém hồi còn trai tân. Các em vẫn cứ vây quanh tôi, tán tỉnh tôi. Mà tôi lại là một thằng đàn ông trăn.g ho.a nên dù có yêu vợ đến mấy thì tôi vẫn không thể làm ngơ trước những lời ong bướm, lả lơi của những cô gái chân dài, xinh đẹp, quyến rũ. Và tôi đã ngoạ.i tìn.h.
Tôi tìm đủ lý do khước từ đi cùng em đến bệnh viện vào những buổi khám thai định kỳ để đi chơi, đi du lịch với những cô bồ của mình. Tôi cáu gắt, mắn.g nhiế.c em khi em vặn vẹo hỏi lý do vì sao tôi về muộn, vì sao đêm không về nhà. Những lúc đó, tôi ích kỷ chỉ biết đến bản thân mình mà không hề để ý đến những giọt nước mắt lăn dài trên má em. Có lẽ linh tính của người phụ nữ đã mách bảo em, nhưng vì em quá hiền lành, quá lương thiện nên em chỉ biết im lặng.
Bầu 8 tháng, em xin phép về quê thăm bố mẹ vài ngày. Bố mẹ tôi lại đi du lịch với gia đình đứa em gái nên chỉ có tôi ở nhà một mình. Buồn chán, tôi rủ bạn bè tụ tập, ăn chơi, đàn đúm tại nhà và tất nhiên là không thể thiếu những cô bồ xinh đẹp của mình.
Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày định mệnh đó. Khi tôi đang ân ái, mặn nồng với một trong số những bạn tình thì cửa phòng ngủ bật mở. Tôi giật mình quay đầu lại thì thấy em đang đứng chế.t lặng ở cửa nhìn tôi. Thì ra lo tôi ở nhà một mình không có ai chăm sóc nên vợ tôi đã về sớm, không ngờ lại bắt gặp đúng cảnh tượng chồng mình đang ngoạ.i tìn.h ngay trên chính chiếc giường ngủ của hai vợ chồng. Lúc đó tôi chỉ biết vừa mặc vội quần áo, vừa luống cuống giải thích. Không để tôi nói hết, em vội quay lưng bỏ chạy. Tôi đuổi theo em nhưng không kịp. Tôi bắt đầu lo lắng, em bụng bầu to thế, lại lái xe đi trong lúc tâm lý hoảng loạn, đau khổ, nhỡ có chuyện gì…
Thế rồi tiếng chuông điện thoại vang lên. Em bị ta.i nạ.n, do vết thương quá nặng nên cả em và con đều không qua được. Tôi thấy cả trời đất như sụp đổ dưới chân. Tôi hối hận vô cùng. Giá như tôi quan tâm đến em nhiều hơn, giá như tôi không trăn.g ho.a, giá như…
Đã hai năm trôi qua sau cái ngày định mệnh đó. Nỗi đau, nỗi ân hận, nỗi nhớ em vẫn không thể nguôi ngoai, ngày ngày dày vò trong lòng tôi. Giờ thì tôi mới thực sự nhận ra rằng tôi đã yêu em nhiều thế nào, rằng tôi đã ích kỷ, tồi tệ với em đến thế nào. Giờ tôi có muốn bù đắp cho em cũng đã muộn.
Hai năm qua, tôi lên chùa ngày ngày để cầu nguyện cho em và con. Cuốn nhật ký đẫm nước mắt của em tôi vẫn để dưới gối, đêm đêm nhớ em lại lấy ra ngẫm và để tự trừng phạt chính mình vì những tội lỗi đã gây ra…
Theo VNE
Em "lên giường" với đàn ông khác khi tôi đi làm xa
Tôi đã hỏi chi tiết khách sạn và tới tận nơi nhưng không thể ngờ em lại nói dối, em không ở một mình.
Ảnh minh họa
Tôi quen em giữa buổi chiều thu lạnh Sài Gòn trong một buổi họp mặt sinh nhật người bạn. Khi gặp em tôi nghĩ mình đã tìm thấy một nửa cuộc đời. Tôi từng có lúc nghĩ hai đứa mãi thuộc về nhau nhưng cuộc đời có ai lường trước được chữ ngờ, giờ nó trở thành nỗi ám ảnh với tôi trong một năm nay.
Tôi tốt nghiệp đại học Bách Khoa, còn em là sinh viên Kinh tế. Cuộc sống của tôi thực sự may mắn khi mới ra trường đã được nhận vào công ty cổ phần để làm. Từ khi quen em tôi xác định mình sẽ cố gắng vì cuộc tình này và phấn đấu làm việc. Em sinh ra trong một gia đình nhiều anh chị em, phải bươn chải nhiều cho cuộc sống mưu sinh nhưng trong em vẫn toát lên một sự mạnh mẽ hiếm có. Có lẽ vì thế tôi càng yêu em hơn.
Ban đầu chuyện tình cảm của chúng tôi không nhận được sự đồng ý hai bên gia đình, có lúc tưởng chừng mất nhau. Vì tình yêu, em và tôi cố gắng vượt qua mọi rào cản để có thể ở bên nhau. Cuối cùng gia đình hai đứa chấp nhận thì lại có sóng gió ập tới. Vì muốn mang lại cuộc sống hạnh phúc và đầy đủ hơn cho em cũng như muốn làm tròn trách nhiệm sau này tôi đã xin đi làm ở Đồng Nai, ở đó có thu nhập tốt và sẽ có tiề.n làm đám cưới.
Rắc rối phát sinh khi em bỗng thay đổi, so sánh giữa mức thu nhập của tôi và em. Lúc tôi bằng lương em sẽ không có chuyện gì xảy ra. Khi em thấp hơn lương tôi, em sẽ làm mọi cách để có thể bằng, kể cả đi làm tối ngày sáng đêm. Tôi không hiểu tại sao cho đến một hôm nghe được từ chính em nói: "Anh cái gì cũng có cả, lương cao, công việc tốt, có nhà sẵn và bố mẹ. Em chẳng có gì, chỉ muốn có một ngôi nhà của riêng mình".
Mặc dù trong thâm tâm tôi vẫn tiết kiệm từng tháng để dành mua nhưng khi nghe từ chính người phụ nữ mình yêu nói câu đó, tôi buồn một thời gian. Hóa ra việc em cố gắng nỗ lực chỉ vì hơn thua với tôi. Nếu đã xác định đám cưới không lẽ không thể trao đổi về việc đó? Khoảng cách làm bùng lên những đốm lửa ấm và làm tắt đi những ngọn lửa lạnh lẽo. Đi làm xa nhưng tôi vẫn thăm em thường và cảm nhận được sự xa cách dần dần trong em.
Em không còn ôm khi tôi chở trên xe máy, không còn những cái ôm ấm áp ngày nào. Một đêm lạ rồi cũng đến, tôi không ngủ được và nghĩ miên man về em. Trong cái lạnh của một buổi sáng chủ nhật tôi chạy qua nhà em và chờ để có thể chở em đi chơi. Người tôi như tê dại, tôi gọi điện thoại cho em mà không được. Mới hôm qua em bảo đi sinh nhật cùng công ty, sau đó còn đi hát karaoke mà. Bất giác chột dạ tôi chạy về quê của em, em không có ở nhà. Khi hai bác bảo con gái không về, tim tôi như ngừng đậ.p.
Hôm sau tôi về qua nhà em, em chính thức chia tay, lý do đưa ra là trong khoảng thời gian tôi đi làm xa em không còn tình cảm với tôi và nhận lời yêu của một anh trong công ty. Tim tôi như vỡ nát, vẫn cố níu kéo cuộc tình này. Cho đến khi em bảo anh trong công ty này tuyệt vời lắm, cái gì cũng tốt và có thể mang lại nhiều điều em muốn. Tuy nhiên anh ta lại hay kè kè theo em, bất kể đi làm thêm hay đi đâu, rồi tịch thu cả điện thoại vì sợ em liên lạc với tôi.
Không chấp nhận chuyện tình cảm mập mờ này tôi đã đến nhà em lần nữa và cần một câu trả lời, 3 người đã gặp nhau ở đó. Thấy tôi, em lặng đi và bước vào phòng trọ. Tôi hỏi em chọn ai, rốt cuộc chỉ nhận lại sự im lặng. Đó là lúc tôi hiểu mình nên làm gì. Tôi đồng ý chia tay và em cứ quen người đó.
Sau đó em chạy qua xin lỗi, mong tôi tha thứ vì đã say nắng người khác, vì yêu em tôi đã đồng ý tha thứ. Bẵng đi 2-3 ngày tôi hỏi lại về ngày hôm ấy, em bảo ngủ trong khách sạn một mình do về trễ quá. Tôi đã hỏi chi tiết khách sạn và tới tận nơi nhưng không thể ngờ em lại nói dối, em không ở một mình. Tôi như chế.t đi sống lại lần nữa. Giờ quen em nhưng tôi vẫn nghĩ về đêm đó, không lẽ cứ xa nhau em lại ngả vào vòng tay người đàn ông khác thế này? Tôi thật sự cần lời khuyên, mong các bạn giúp đỡ.
Theo VNE
Mẹ tôi là người đàn bà hư hỏng Ngươi đan ba dam vưt bo chông, con đê chay theo nhân tinh thi vêt nhơ ây không bao giơ gôt rưa đươc. Hôi đo du con rât nho nhưng tôi cung cam nhân đươc nôi đau chia ly, mât mat khi me tôi bo nha đi theo ngươi đan ông khac. Me tôi leo lên xe ôm sau khi noi vơi cha:...