Tâm sự đêm định mệnh
Từ cái đêm định mệnh ấy tôi đã trở thành một con người hoàn toàn khác lạ? Cũng chỉ vì sự tò mò, một chút ngây ngô, một chút lạ kỳ mà con người tôi trở thành …? Vì người ấy, tất cả là vì người ấy.
Hình minh họa đêm định mệnh
Từ khi ra Hà Nội học, tôi là người vui tính và hài hước cho lên tôi cũng có rất nhiều bạn bè. Nhưng từ khi tôi và người ấy quen nhau thì dần dần bạn bè trở lên xa lạ đối với tôi, hầu như tôi không có thời gian để đi chơi hay đi ăn với bạn bè. Những ngày họp mặt hay tổ chức đi chơi của lớp gần như tôi đều không tham gia và lý do rất đơn giản là tôi không có thời gian dành cho họ. Và cũng chính vì không có thời gian mà tôi đã làm cho cuộc sống của mình càng mỗi lúc một tẻ nhạt.
Ngày đầu gặp gỡ và sau này cũng thế, người ấy luôn bên tôi, yêu tôi và thương tôi nữa… dù cho việc học rất bận nhưng tôi vẫn cố gắng đi làm thêm để kiếm thêm tiền phụ cho việc học của mình. Vậy là cũng bốn năm đã trôi qua, tôi và người ấy đã có những giây phút thật sự hạnh phúc. Tuy người ấy lớn tuổi hơn tôi, nhưng chẳng bao giờ người ấy làm tổn thương tôi cả. Tôi đã yêu và thực sự thương hết lòng vì người ấy, ngày lại qua ngày tôi và người ấy luôn ở bên nhau. Cái cảm giác khi có người thương yêu ở bên cạnh động viên và an ủi thì còn gì bằng? Trong suốt thời gian ấy tôi và người ấy đã có biết bao kỷ niệm đẹp.
Sau khi bạn bè biết chuyện, ai cũng khuyên tôi lên dừng lại không lên tiếp tục cuộc sống như thế nữa, nhưng lúc đó tôi phản ứng rất kịch liệt và không nghe lời khuyên của họ. Những lời nói ấy không làm tôi chuyển ý và cứ như thế tôi đã không còn bạn nữa. Sau mỗi giờ học tôi lại được người ấy đưa đi ăn hoặc đi đâu đó mà chỉ có hai người. Đêm về tôi và người ấy ở bên nhau, được ôm người ấy khi ngủ và cả những nụ hôn nồng nàn nữa. Cho đến giờ khi không còn được ở bên nhau nữa, nhưng hình ảnh của người ấy vẫn luôn ngự trị trong trái tim tôi.
Ngày tôi và người ấy chia tay, lúc đó tôi rất đau khổ khi phải nói ra những điều mà mình không bao giờ nghĩ tới. Hôm đó tôi chỉ biết khóc và khóc thôi, tôi đã tự hỏi bản thân mình “Tại sao người ấy lại làm thế đối với tôi?” tôi đã yêu và hết lòng vì tình yêu ấy, vậy mà người ấy nhẫn tâm phản bội và lừa dối tôi. Tôi như chết lặng khi bắt quả tang người tôi yêu nhất đang vuốt ve, âu yếm kẻ khác tại trong căn nhà của mình? Bầu trời như sụp đổ, tôi không biết mình phải làm gì nữa.
Video đang HOT
Từ ngày không còn ở bên người ấy nữa tôi không thể tập trung học được, công việc làm thêm của tôi cũng không thể tiếp tục. Tôi nhốt mình trong phòng và khóc, bạn bè biết chuyện đã đến thăm và an ủi tôi. Tôi cố chấp và không dám nhìn thẳng vào sự thật. Lúc đó điều mà tôi muốn làm nhất đó là muốn được yên tĩnh một mình. Bố mẹ xin cho tôi tạm thời nghỉ học để về quê cho yên tĩnh, nhưng bố mẹ đâu biết chuyện gì đã xảy ra đối với tôi. Tôi đã giấu kín trong lòng không cho ai biết hết và tôi theo bố mẹ về quê. Về đến nhà bố mẹ không cho ai tiếp xúc với tôi, vì bố mẹ sợ họ làm tôi nhớ lại những chuyện buồn.
Trong lúc tuyệt vọng nhất tôi đã quyết định mình phải ra đi, nằm một mình trong căn phòng nhỏ của tôi gần như không hề hay biết tôi đang nghĩ gì? Lúc đó tôi cũng sợ lắm, nhưng cứ nghĩ đến cảnh người ấy phản bội lại mình thì tôi không thể kiềm chế được bản thân mình. Sau một hồi viết những dòng nhật ký để lại cho gia đình tôi đã quyết định uống thuốc ngủ để tự tử. Tôi không còn nhớ nổi mình đã uống bao nhiều viên thuốc nữa, mà tôi chỉ nhớ khi tôi tỉnh dậy lúc đó có rất nhiều người đang ở bên tôi. Khi đó nghe mọi người nói lại thì tôi mới biết mình đang làm ở khoa cấp cứu của bệnh viện. Bố mẹ khóc hết nước mắt vì tôi, mẹ ôm chặt lấy tôi và khóc, vừa khóc mẹ vừa nói “Sao con ngốc thế hả con, con không thương mẹ sao, cả nhà ai cũng thương yêu con mà? những lời nói ấy càng làm cho tôi cảm thấy xấu hổ hơn, tôi không xứng đáng làm con của mẹ. Mẹ khóc đến hết nước mắt vì tôi, còn bố thì im lặng hơn nhưng tôi hiểu được tình cảm của bố. Còn các chị, em gái… và các cháu nữa cứ khóc vì thương tôi. Cả nhà chỉ có mình tôi là con trai duy nhất, nếu tôi ra đi thì ai sẽ là người chăm sóc bố mẹ khi về già.
Ngày tôi xuất viện, về nhà được hai ngày thì tôi lại một lần nữa tự tử, lần này nghe mọi người nói tôi bất tỉnh ở chân cầu thang và em gái tôi phát hiện thì lúc đó cơ thể tôi đã mềm đi. Mẹ vừa đi theo xe cấp cứu mẹ vừa khóc, gần như lúc đó tôi đã chết. Khi đến bệnh viện cũng may hôm đó là ca trực của ông anh họ nhà tôi, cho lên bỏ qua thủ nhập viện, tôi được các bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu. Sau mấy giờ cấp cứu tôi cũng tỉnh lại, lần này khác hơn lần trước ngoài gia đình còn có thêm người ấy, người mà tôi yêu nhất và cũng chính vì người ấy mà làm cho tôi đau khổ. Lúc ấy mọi người ra bên ngoài trong phòng chỉ còn mình tôi và người ấy, người ấy đã động viên và an ủi tôi. Tôi lại khóc, khóc vì người ấy đã hiểu cho tôi và tôi khóc vì người ấy đã ở bên tôi khi tôi cô đơn nhất. Người ấy ôm chặt lấy cơ thể tôi và nói vào tai tôi những lời nói thân thương nhất.
Khoảng ba ngày sau tôi xuất viện về nhà cùng với gia đình, lần này mẹ tôi không cho tôi ngủ một mình nữa mà kêu mấy đứa cháu qua ngủ với tôi. Mẹ biết là tôi rất thương mấy đứa cháu và cũng nhờ chúng nó mà tôi mới có ngày hôm nay. Mẹ ơi! con xin lỗi mẹ nhiều lắm, giờ đây con không biết mình phải làm sao để đền đáp công ơn của mẹ đã dành cho con. Cho dù con trai của mẹ có ở nơi đâu chăng nữa thì con vẫn luôn yêu mẹ.
Theo VNE
Chuyện tình đặc biệt vào thứ 6 ngày 13
Cám ơn cuộc đời, cám ơn số phận, cám ơn anh đã đến đã làm cho cuộc đời em biết màu của hạnh phúc màu của tình yêu.
Chúng tôi sẽ có một hôn lễ hạnh phúc viên mãn sau 6 năm yêu nhau với biết bao kỷ niệm. Nhìn tấm ảnh cưới ngọt ngào, tôi nhoẻn miệng cười và thầm cám ơn chuyến xe buýt chiều định mệnh ấy. Nhờ có nó mà tôi và anh đã tìm được nhau trong biển người xô bồ của cuộc sống. Câu chuyện tình cờ dù đã trải qua sáu năm nhưng tôi vẫn cảm nhận được rõ ràng cái hạnh phúc lâng lâng khó tả, cảm thấy nó xảy ra mới chỉ như ngày hôm qua thôi.
Ngày cươí sẽ là ngày lòng tôi ngập tràn hạnh phúc
Hôm ấy đúng là ngày 20.10 khi lớp tôi đã liên hoan xong thì cũng là chiều muộn, tôi bắt chuyến xe buýt chiều vội vã về nhà cho kịp vì sợ muộn khó bắt xe. Khi xe dừng đến bến xe cổng trường Đại học Thủy Lợi, anh lên xe, ấn tượng đầu tiên trong tôi về anh là đôi mắt sâu cuốn hút. Anh đến từ tốn hỏi tôi:" anh ngồi ghế này nhé!". Sao trên đời này lại có người đàn ông lịch sự đến thế nhỉ? Tôi tự hỏi trong giây lát và nở một nụ cười tươi rói với anh. Ấn tượng ban đầu trong tôi về anh rất tốt, bởi vậy khi anh ngồi xuống tôi đã mở lời bắt chuyện làm quen.
Anh mang đến trong cuộc sống của tôi màu của hạnh phúc, màu của tình yêu
Thấy trên tay tôi vẫn cầm bông hoa của các bạn trong lớp tặng anh cười hỏi nhỏ tôi rằng:" Người yêu em tặng à?". Tất nhiên là tôi chối luôn chứ, nói thật lúc ấy giá mà lỡ có người yêu rồi tôi cũng chẳng dại gì mà làm vụt tắt hy vọng của một người con trai dễ thương như thế.
Anh và tôi tiếp tục những câu chuyện huyên thuyên về biết bao nhiêu là thứ, hỏi thăm về nhau cũng được kha khá thông tin. Sao nhanh thế, mới có một lúc đã tới bến xe cuối tôi và anh cùng xuống xe. Trong mấy phút ít ỏi đó, anh bỗng chốc quay lại rất nhanh và hỏi tôi số điện thoại. Thật ra thì tôi chờ câu hỏi này từ khi tôi thấy a lúc lên xe cơ, và tôi đã viết sẵn ra giấy rồi, nếu lúc đó anh không hỏi chắc tôi cũng đưa cho anh rồi.
Cám ơn tình yêu của đời em!
Tối đó về anh nhắn tin cho tôi thật, sau những câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối ấy, tôi và anh cảm thấy hai đứa rất hợp nhau. Tôi bị cuốn hút bởi cách nói chuyện đầy thông minh và cũng hết sức chừng mực của anh. Sau những tin nhắn chuyện trò khoảng chừng gần một tháng, anh quyết định rủ tôi đi chơi. Đến bây giờ tôi cũng chưa hết buồn cười khi nghĩ lại cái buổi tối hôm ấy, anh tưởng tôi trẻ con mua cho tôi hẳn chục cái chong chóng (lúc ý tôi nghĩ chắc chỗ chong chóng này về nghịch cả năm không hết), tôi không dám cười to vì sợ mất điểm. Nhưng cho đến bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn nhắc lại hỏi anh lý do tại sao anh mua cho tôi cả một đống chong chóng như thế. Anh cười và nói với tôi rằng nhìn em đáng yêu ...giống trẻ con nên anh mua tặng thôi.
Tên cô dâu: Phạm Thị Toàn Ngày sinh: 16.3.1990 Tên chú rể: Ngô Mạnh Hùng
Đối với mọi người thì thứ 6 ngày 13 là một ngày kém may mắn nhưng đối chúng tôi thì đó là một ngày thật sự tuyệt vời vì ngày đó anh tỏ tình với tôi, chúng tôi chính thức yêu nhau. Nhiều lúc nghĩa lại mới thấy tình yêu của chúng tôi gắn với những ngày rất đặc biệt.
Sáu năm yêu nhau trải qua biết bao nhiêu sóng gió cuộc đời, biết bao đổi thay của cuộc sống, nhưng tình cảm chúng tôi dành cho nhau vẫn thế, thậm chí càng ngày càng sâu đậm. Tôi thầm cám ơn cuộc sống, cám ơn số phận đã mang anh đến với tôi làm cho cuộc sống của tôi thêm nhưng hương vị ngọt ngào của tình yêu, đôi khi là những phút hờn giận, những lúc hờn ghen. Tất cả những màu sắc của tình yêu ấy làm chúng tôi gắn bó yêu thương và trân trọng nhau nhiều hơn.
Cám ơn anh tình yêu của đời em!
Theo Danviet
Nỗi xót xa của người đàn bà bỏ chồng theo anh rể 21 năm trôi qua, các cháu của cô đã lớn, bắt đầu xây dựng gia đình. Điều cô đau lòng nhất là những đứa con này lại ghét dì, không cho dì tham gia bàn bạc chuyện cưới xin của chúng. Năm nay, cô đã ngoài 40 tuổi. Lúc còn trẻ, cô lấy chồng, một người say xỉn không biết làm ăn, suốt...