Tâm sự đầy nước mắt của cô gái bị ung thư trực tràng
Tôi chỉ mới 24 tuổi. Nhưng thời gian sống của tôi giờ chỉ được tính bằng tháng, bằng tuần, hay chỉ được tính bằng giờ…
Nhiều người sẽ hỏi tôi “Liệu tôi có sợ chết?”. Tất nhiên là có, nhưng điều đó giờ với tôi nó không phải là điều quan tâm lớn nhất, mà tôi chỉ mong tôi có thêm thật nhiều nhiều thời gian nữa để bù đắp cho mẹ của mình. Người mà cả đời này cả 2 cha con tôi đều nợ, và không muốn rời xa.
gày tôi tiễn người cha của mình ra đi vì căn bệnh ung thư trực tràng, lòng tôi lại bình thản đến lạ, mất đi người cha bấy lâu mình yêu thương có ai mà không thấy đau, vì đó là một phần máu thịt của mình. Nhưng khi chứng kiến những cơn đau đớn mà cha phải trải qua, tôi lại thấy nó là một liều thuốc tốt nhất, cha sẽ không còn bị những cơn đau đến xương tủy như thế hành hạ, không còn những đợt hóa trị, không còn phải làm bạn với thuốc giảm đau, không còn những cơn nôn thốc tháo nữa, cha ra đi, đến với nơi cha được thanh thản.
Mẹ tôi, người phụ nữ tần tảo cả cuộc đời, hi sinh cho chồng, cho con. Bà lặng lẽ sống từng ngày, chăm sóc cho cha tôi những ngày ông bạo bệnh. Bà không khóc, bà kiên cường mạnh mẽ cùng cha tôi đi qua những cuộc xạ trị, bà chăm sóc ông tỉ mẩn đến mức khiến ông thấy khó chịu, bà tranh thủ từng giờ từng phút bên cha như bà sợ một ngày ông sẽ rời xa bà mãi mãi.
Lịch trình một ngày của tôi, đi làm, tranh thủ những lúc trưa lại tạt qua chỗ bố, nói chuyện với ông. Rồi đến tối lại thay mẹ trực chăm sóc ông. Cuộc sống của gia đình tôi những ngày cha ở viện là quây quần bên chiếc giường bệnh, ăn cùng cha những bữa cơm trên chiếc giường đó, cười nói vui vẻ như để xua đi sự tàn độc của căn bệnh quái ác bủa vây những con người nơi đây.
Ngày bố ra đi, mẹ là người đau đớn nhất, nhưng mẹ cũng là người thanh thản nhất, mẹ cầm tay bố thật chặt, nói lời chia tay. Mẹ nói đến nơi đó bố sẽ không còn bị những cơn đau đớn của bệnh tật hành hạ nữa, bố sẽ được an lành.
Mẹ lại phải gánh chịu thêm một bi kịch lớn trong đời, lần này bà gần như không còn gượng sức được nữa, mẹ gần như ngã quỵ, nhưng vì con, nên mẹ lại phải đứng dậy, lại phải mạnh mẽ chống chọi. Tôi biết, mẹ đã phải nén nước mắt vào trong, mẹ muốn tôi mạnh mẽ giống mẹ, chiến đấu với nó, như những gì cha đã làm. Nỗi đau ấy là vào cái ngày định mệnh người con cũng mang căn bệnh quái ác như cha: Ung thư trực tràng.
Người con gái của mẹ giờ đây còn không có biện pháp nào để chữa trị, các bác sĩ cũng không dám can thiệp, vì khối u đã di căn, chỉ còn sống nhờ thuốc, và những liều giảm đau. Mẹ đã căm hận, không phải hận bác sĩ, mà đơn giản mẹ hận chính bản thân mình, khi ngày ngày phải chứng kiến con dần chết đi vì nó, phải không mẹ?
Mẹ lại cần mẫn chăm sóc đứa con gái nhỏ vô dụng này, tự tay đút cho con những thìa cháo như ngày bé , để rồi khi con nôn ra, mẹ vẫn cứ cần mẫn, mẹ vừa đút cháo cho con, mẹ vừa khóc. Những lúc như thế, con cố gắng, cố gắng để ăn cho mẹ vui, con cố gắng nín thở để những thìa cháo đó không đi ra, mẹ ạ!
Căn bệnh quái ác này dạy cho mẹ thành một người y tá, biết cách tự tiêm thuốc giảm đau cho những người thân. Những lúc tôi lên cơn đau, mẹ lại cuống cuồng đi lấy thuốc, mẹ liên tục hỏi con có cần thuốc giảm đau. Cuộc sống của tôi lúc này tồn tại nhờ những viên thuốc ấy, tồn tại vì nhờ có mẹ ở bên.
Mẹ lại một lần nữa tận mắt chứng kiến những cơn đau hành hạ tới xương thịt của tôi. Mẹ không biết làm gì ngoài việc nắm chặt tay tôi, cố gắng trấn an, tôi biết có nhiều đêm mẹ trốn vào góc phòng để khóc, khóc như để van xin ông trời cho mẹ chịu những cơn đau ấy thay cho tôi.
Video đang HOT
Người con gái mới 24 tuổi, chưa sống được bao lâu, chưa được hưởng thụ những gì tốt đẹp của cuộc sống, chưa biết vị của tình yêu, chưa làm được gì để báo hiếu lại cho cha mẹ. Bạn nghĩ, tôi không sợ chết, nói thế là ngụy biện, nhưng tôi chỉ sợ một ngày tôi lại phải xa mẹ khi chưa làm gì được cho mẹ, để lại mẹ cô đơn một mình trên cuộc đời này. Tôi luôn muốn nói với mẹ “Cuộc đời này, con là đứa con bất hiếu, con chỉ làm cho mẹ buồn, mẹ khổ.
Nhưng mẹ ơi, con học được sự kiên cường của mẹ, con đau, đau lắm mẹ ạ. Nhưng con sẽ không khóc, không kêu than nữa, con sợ những lúc như thế, lòng mẹ sẽ còn đau hơn con.
Mẹ ơi, nếu ngày mai kia con có xa mẹ, chỉ là xa tạm thời thôi mẹ nhé, con xuống đấy chăm sóc bố trước, rồi một ngày kia, khi mẹ trả hết nợ với nhân gian này, thì mẹ hãy xuống với bố con con nhé.
Bố ơi, ở nơi xa ấy, bố hãy truyền cho con gái thêm nhiều nghị lực, để con có thể gắng gượng, sống tốt, để bên mẹ thêm được nhiều ngày hơn nữa bố nhé. Con sẽ cố gắng thay bố nói yêu mẹ mỗi ngày, chăm sóc mẹ. Con sẽ thay bố lau những giọt nước mắt cho mẹ, nghe mẹ tâm sự những lúc vắng bố, bố nhé.
Con đang đau quá bố ơi! Nhưng con sẽ chỉ kêu với riêng bố thôi. Bố đợi con xuống với bố nhé! Con lại mạnh mẽ để bên mẹ đây bố ạ!”
Theo Emdep
"Anh chỉ là 1 thằng cóc ghẻ"
Khi anh tới chỗ hẹn, tôi bẽn lẽn để nhìn quanh và không thấy ai khác ngoài một anh chàng đen đúa như dân tộc, quần áo dép guốc thì lôi thôi lếch thếch. Tôi tiến lại gần hỏi "Có phải anh Tuấn không?". Anh vui mừng pha thêm một chút trầm tư.
Chào bạn Anh Quân - Tác giả tâm sự "Tôi muốn dùng clip ân ái bỉ ổi để đe dọa em".
Đọc bài viết của bạn, bản thân tôi rất cảm thông với nỗi lòng bạn đang mang. Nhưng đúng như bạn nghĩ, tôi đánh giá bạn là người đàn ông tốt.
Vì quá yêu và hối tiếc cho tình yêu mình vun đắp bấy lâu nên bạn mới có ý định níu kéo chứ chưa thực hiện. Như vậy bạn còn rất biết suy nghĩ hơn khối đàn ông khác. Lòng con người tham lam vô đáy, có được cái này rồi thì lại muốn có thêm cái kia. Kể cả trong tình cảm cũng vậy, có người yêu rồi nhưng vẫn muốn được người khác quan tâm và để ý tới.
Điều đơn giản đó tôi cũng không ngoại lệ. Tôi rất thích mình được nhiều người quan tâm và để mắt tới. Nhưng trong lòng tôi thì chỉ ấp ủ hình bóng của một người duy nhất. Một người có thể làm trái tim tôi đau và biết làm cho tôi vui, hạnh phúc.
Nhưng dường như tình yêu nó như một trò đuổi bắt. Tôi cố chạy theo cuộc tình mà tôi cho là lý tưởng thì tôi lại phải đối mặt với những anh chàng si mê tôi đến điên dại. Tôi phải chạy trốn để không gặp họ nữa vì tôi không thể mở lòng để đón nhận họ được.
Dù không yêu nhau nhưng tôi vẫn luôn nhớ về một người làm cho tôi vui nhưng cũng làm cho tôi phải suy nghĩ.
Nhân đây tôi cũng kể một câu chuyện buồn. Lúc là sinh viên năm thứ hai, đợt đó tôi nạp card điện thoại xong, tôi kiểm tra tài khoản hiện ra một số rất đẹp. Tinh nghịch tôi liền lấy máy nháy vào số điện thoại y như số tiền trong tài khoản điện thoại của tôi.
Sau khi nháy máy thì có đổ chuông, tôi sợ quá tắt máy. Khoảng nửa tiếng sau có người gọi lại, tôi bắt máy và bảo do nhầm và xin lỗi. Người đàn ông đó tắt máy đi và một lúc sau anh gọi lại hỏi tôi đang ở đâu? làm gì? bao nhiêu tuổi? cho anh làm quen.
Thấy anh cũng nói tiếng dễ thương thân thiện nên tôi đồng ý. Từ đó ngày nào anh cũng "nấu cháo" điện thoại với tôi. Chúng tôi cứ nói chuyện như thế khoảng 5 tháng. Ngày nào không nghe được giọng nói của tôi là anh điên cuồng ngộ dại.
Anh làm nghề sữa xe máy. Tôi không phân biệt nghề nghiệp gì hết miễn sao người ta tốt và làm bạn mình. Có một ngày anh ta tỏ tình nói rất yêu và muốn gặp mặt ngay thời điểm bây giờ. Tôi thì lại sợ sau khi gặp mặt sẽ làm cho chúng tôi xa cách nên vẫn ngần ngại.
Rồi anh nhắn tin tôi ít trả lời, anh gọi điện tôi ít nghe máy. Anh quan tâm tới tôi từng ly từng tí, có lúc tôi tưởng anh đã yêu được mấy năm và quá hiểu về tôi nữa thì phải.
Tôi suy nghĩ một thời gian và một buổi sáng tôi nhắn tin "Em nhớ anh và rất muốn được gặp anh". Chiều hôm đó anh chạy mấy trăm cây số xuống thành phố gặp tôi. Lúc nghe anh xuống thăm lòng tôi thấy vui vì không biết nhìn anh như thế nào.
Khi anh tới chỗ hẹn, tôi bẽn lẽn để nhìn quanh và không thấy ai khác ngoài một anh chàng xấu trai đen đúa như dân tộc, quần áo dép guốc thì lôi thôi lếch thếch. Tôi tiến lại gần hỏi "Có phải anh Tuấn không?". Anh vui mừng pha thêm một chút trầm tư.
Tôi dẫn anh về phòng chơi nhưng thực sự trong lòng không được vui với bạn bè. Tôi cũng cố tình đi xa anh ra. Lúc đó sắc mặt tôi biến chuyển rõ rệt, nhưng lời nói tôi dành cho anh vẫn rất tế nhị và ngọt ngào.
Tôi biết anh đang rất buồn và đang tự ti về hình thức xấu trai của chính mình. Thấy ngoại hình của anh là tôi cũng sởn gai lấy đâu ra cảm hứng mà đánh mắt đưa tình. Tôi biết anh là người rất tốt, nhưng tôi không thể cho anh một tia hi vọng.
"Chạy 200 cây số chắc anh mệt lắm" tôi vẫn rất quan tâm để anh không thấy mình bị bỏ rơi khi xuống gặp tôi. Ngồi được một tiếng thì anh xin phép về vì trời đã tối. Tôi tiễn anh ra về mà thấy buồn vì quá thất vọng. Dường như anh cũng cảm nhận được chúng tôi thuộc hai thế giới khác nhau nên nhìn ánh mắt anh xa xăm vô vọng.
Sau khi về tới nhà, anh nhắn tin cho tôi "Anh vui và hạnh phúc khi gặp được em - người anh thương nhớ bấy lâu". Trời ơi tôi nghe lạnh hết cả người. Lấy lại bình tĩnh tôi hỏi "Anh đi xa có mệt không?". Anh nói "Gặp được và thấy em là anh vui quên hết mệt nhọc".
Tôi biết anh dành thiện cảm cho tôi nhiều lắm. Anh cũng không quên nói rằng "Nhìn em như một cô tiên nữ kiêu sa, còn anh chỉ là một thằng cóc ghẻ. Em có yêu anh nữa không?". Lúc đó tôi chẳng biết nói gì nên bảo "Thôi cứ để thuận theo tự nhiên anh nhé. Anh là người tốt, em vẫn rất yêu quý anh".
Điện thoại và tin nhắn giữa chúng tôi thưa dần, tôi biết anh mặc cảm. Tôi có động viên để anh ít buồn nhưng anh chìm trong men rượu. Câu cuối cùng anh dành cho tôi "Em mãi mãi không bao giờ thuộc về anh. Hai chúng ta ở hai thế giới khác nhau. Anh chúc em hạnh phúc".
Và thế là anh đổi luôn số điện thoại, tôi không còn liên lạc được nữa. Giá như ngoại hình của anh cũng ấm áp như trái tim anh thì có lẽ tôi đã yêu.
Tôi không quá ham về hình thức nhưng ít ra anh cũng phải nhìn được. Đằng này anh ấy quá xấu, xấu trai nhất trong những người tôi đã từng gặp (người đen như dân tộc, răng cũng đen, môi cũng đen. Ngoại hình thì nhìn khắc khổ và không muốn nói là quá lôi thôi).
Anh nói: "Nhìn em như một cô tiên nữ kiêu sa, còn anh chỉ là một thằng cóc ghẻ. Em có yêu anh nữa không?"
Tôi biết ngoại hình đó cũng không phải anh tự muốn vậy nhưng đúng là quá thiệt thòi cho anh. Tôi hi vọng anh sẽ kiếm được người con gái thật sự yêu về tâm hồn và yêu hết con người anh.
Vì thế, đúng là hình thức không là tất cả nhưng nó cũng đóng một vai trò trong tình yêu. Có tấm lòng tốt nhưng không có ngoại hình thì cũng không thể có tình yêu trọn vẹn. Anh đã để lại cho tôi nhiều ấn tượng đẹp mà tôi không bao giờ quên. Dù không yêu nhau nhưng tôi vẫn luôn nhớ về một người làm cho tôi vui nhưng cũng làm cho tôi phải suy nghĩ.
Như bạn Quân đây, tình yêu không thuộc về mình nữa bạn níu kéo cũng không bao giờ hạnh phúc. Mà có được nhau rồi thì nó đã không còn nguyên vẹn để bạn không nhớ về sai lầm của cô ta sao?
Cũng như anh chàng trong bài, anh ấy có níu kéo tôi thì anh ấy chỉ nhận thêm đau khổ nên tự động rút lui để khỏi suy nghĩ cho nặng đầu. Tôi suy nghĩ thiển cận nên cũng đâu có xứng đáng với tâm hồn anh ta.
Bạn hãy quên và tìm cho mình người con gái khác. Đừng dằn vặt chẳng có lợi cho bản thân đâu bạn mặc dù bạn rất cay cú vì đầu tư cho tình yêu quá nhiều. Tôi hi vọng bạn sẽ gặp được người con gái.
Theo VNE
Cách vạch mặt cô nàng "thợ mỏ" chính hiệu quá trơ tráo? Chị ấy than laptop hỏng, sửa đi sửa lại tốn cả đống tiền. Anh trai em mang luôn macbook của anh cho mượn mà chẳng thấy đòi lại. Cái iphone mua bằng cả tháng lương, anh cũng đưa luôn cho người yêu "dùng tạm" sau một lần chị ấy than điện thoại tậm tịt. Nói thật, em cũng không phải độc giả thường...