Tâm sự day dứt của người đàn ông bị bố vợ coi thường và câu hỏi chưa có lời giải đáp
Ông uống rượu và sai tôi làm đủ thứ. Thậm chí đánh đít con gái 5 tháng tuổi của tôi khóc nấc từng cơn. Vì ông muốn tôi phản ứng để lấy cớ mà chửi.
Bao nhiêu nỗi buồn cứ giấu trong lòng, nay tôi quyết định nói ra xin mọi người cho tôi lời khuyên.
Vợ chồng tôi lấy nhau được 3 năm. Lúc vợ tôi bầu được 8 tháng, sức khỏe rất yếu nên hay đi bệnh viện. Tôi vừa đi làm công ty về phải lo cơm nước giặt giũ quần áo,… chở vợ đi thăm khám. Từ lúc vợ tôi bầu không phải làm việc gì cả, nấu cơm giặt đồ việc nhà tôi làm tất cả. Nhà tôi cũng có kinh doanh tại nhà nên công việc rất nhiều.
Rồi vợ tôi sức khỏe yếu mà cha mẹ hai bên không lên chăm sóc được nên tôi quyết định nghỉ việc. Tôi từ bỏ chức vụ Trưởng phòng công ty, để về chăm lo vợ cuối thai kỳ và việc kinh doanh tại nhà.
Ngày vợ tôi sinh, mẹ vợ tôi lên ở cùng trong bệnh viện. Nhưng bà chỉ đi khắp bệnh viện nói chuyện, lâu lâu vào coi vợ tôi thôi. Tôi phải thay băng thay tã cho vợ, lau từng vệt máu. Mẹ vợ tôi chẳng làm gì, chưa từng thay băng cho con gái lấy một lần nhưng tôi vẫn vui vẻ.
Video đang HOT
Ngày vợ tôi ra viện, bà ngoại ở được một tuần rồi về. Tôi chăm sóc vợ con tôi tất cả. Đúng đợt dịch bệnh kinh doanh khó khăn nên thỉnh thoảng bên cha mẹ vợ mượn tiền tôi không có.
Thời gian nghỉ việc của tôi là 6 tháng, cũng là khoảng thời gian tôi phải chịu bao nhiêu sự coi thường, khinh bỉ bên nhà vợ. Cha mẹ vợ nói tôi sao không đi làm kiếm tiền. Nhưng tôi đi làm thì vợ và con nhỏ ở nhà ai lo, việc kinh doanh của gia đình ai quản?
Một ngày cha mẹ vợ kêu vợ chồng tôi về quê để thăm cháu. Ngày đó bố vợ uống rượu và sai tôi làm đủ thứ. Thậm chí đánh đít con gái 5 tháng tuổi của tôi khóc nấc từng cơn. Vì ông muốn tôi phản ứng để lấy cớ mà chửi tôi.
Trong lòng tôi vẫn tự hỏi, tôi đối xử cha mẹ vợ vậy vợ tôi có buồn không? Đúng hay sai? Ảnh minh họa
Rồi ông kêu tôi dọn cơm. Tôi nói “vợ con đang hâm đồ ăn và dọn rồi”. Ông nói sao tôi không dọn cơm và chửi tôi thậm tệ, không biết đi làm kiếm tiền, ăn bám vợ tôi, nói là tôi ỷ mình học thức nên đeo kính (tôi cận 5 độ),… Rồi ông nhất quyết kêu con gái phải ly hôn chồng. Vợ tôi chỉ biết ngồi khóc. Giận quá, tôi bỏ về nhà cha mẹ tôi cách đó 5 km mà không nói câu nào, ông bảo tôi khinh ông và nhào tới ẵm con gái 5 tháng của tôi định quăng luôn nhưng vợ tôi cản lại.
Ông còn chửi nhiều nữa, tôi đã thề trong lòng là sẽ không nhìn bên vợ tôi nữa. Cha mẹ vợ tôi nói nếu vợ tôi không ly hôn với tôi thì lấy lại chiếc xe tay ga mà ông bà mua cho vợ tôi lúc còn đi học.
Vợ chồng tôi đang rất hạnh phúc nay lại vậy. Vợ tôi nói lỗi do cha mẹ mình không hiểu chuyện. Nay tôi đã đi làm vì vợ con tôi cứng cáp rồi. Tôi cấm vợ tôi không được nhắc đến cha mẹ vợ tôi và không liên hệ nếu có mặt tôi. Vợ tôi rất có hiếu nên tôi biết vợ tôi không bỏ cha mẹ được. Tôi chỉ nhắc nhở nếu có tôi thì không được gọi điện hay nhắc đến.
Dù thương vợ nhưng trong lòng tôi vẫn ghét gia đình bên vợ tôi. Tôi chưa từng xúc phạm gia đình bên vợ hay chì chiết vợ tôi vì chuyện đó. Nhưng trong lòng tôi vẫn tự hỏi, tôi đối xử cha mẹ vợ vậy vợ tôi có buồn không? Đúng hay sai? Xin mọi người cho tôi lời khuyên. Xin cảm ơn!
Chồng khiến tôi chán nản
Tôi 32 tuổi, chồng 34 tuổi, có một con gái 5 tuổi.
Lương tháng của anh tầm 20 triệu. Tháng anh đóng tiền nhà 2,5 triệu, tiền học cho con 1,5 triệu, đưa tôi tầm 2 đến 3 triệu, còn lại anh dùng để chi tiêu cá nhân và trả nợ ngân hàng.
Anh có vay 2 gói ở 2 ngân hàng khác nhau, gói thứ nhất tầm 100 triệu để mua xe cũ về chạy hàng. Xe chạy được thời gian thì hỏng nên bán lỗ gần 100 triệu. Trước khi mua, tôi khuyên anh tiết kiệm một thời gian nữa rồi mua chiếc xe mới. Vậy mà anh đi xem xe rồi quyết lấy luôn. Đến khi xe không đi được phải sửa khá nhiều tiền thì đành bán, cuối cùng vừa lỗ mà vẫn nợ ngân hàng.
Gói vay thứ hai là tôi biết khi vô tình vào mail của anh. Tôi không biết khoản này anh vay bao nhiêu, hỏi thì anh bảo sẽ tự trả, tôi không phải lo. Tôi đoán anh nợ nần do cờ bạc. Vì chuyện này chúng tôi có cãi nhau, anh lớn tiếng quát nạt và tỏ ra giận dữ khi tôi hỏi. Anh cho rằng tôi can thiệp sâu vào cuộc sống của anh.
Đợt vừa rồi anh nói hùn vốn với bạn làm ăn. Anh vay anh trai tôi hơn 100 triệu mà chẳng nói với tôi một lời. Đến khi chị dâu tôi nói, tôi hỏi thì anh mới nói. Hôm anh trai tôi cần tiền gấp, tôi phải lấy hết tiền tiết kiệm của mình (lương tôi gần 8 triệu, cộng với khoản anh đưa, chi tiêu tiết kiệm, tháng cũng dư được vài triệu) và anh vay thêm của gia đình để trả cho anh tôi.
Chồng tôi không tham gia vào bất cứ việc gì trong nhà. Nhờ anh đi đổi nước uống nhưng vài ngày không thấy gì, tôi lại phải tự đi. Bảo anh đi đóng tiền điện nước anh kêu bận, không có thời gian, việc đó tôi tự lo đi. Tôi có thể đóng vì giờ thanh toán trên điện thoại cũng nhanh, có điều tôi muốn anh có trách nhiệm hơn với gia đình. Anh rất ham vui và hay nhậu, nhậu thì tới bến, thật say mới về. Có đợt tôi về quê 4 ngày, anh sỉn cả thời gian đó. Anh sống hết lòng với bạn bè và hay sĩ diện. Nhìn thấy cảnh chồng như thế tôi chán kinh khủng.
Trong chuyện chăn gối, tôi thấy không hứng thú. Nhu cầu của anh cao nhưng "chưa ra đến chợ đã tiêu hết tiền". Tôi muốn anh đi khám mà anh đều không nghe. Nhiều lần tôi có ý định dừng lại, thấy rất mệt mỏi, nhưng con đã lớn, lại sống rất tình cảm. Có những hôm chồng tôi đi uống rượu về muộn, con vẫn cố chờ bố về, lại ôm bố và bảo từ hôm sau bố về sớm nhé. Lúc đó thực sự tôi rất thương con và nghĩ đến chuyện ly hôn mà đau lòng.
Nói thêm vấn đề kinh doanh, anh rất ham làm giàu, thấy chỗ nào có thể buôn bán được là làm, làm đủ thứ, nhưng lần nào cũng lỗ vì không tính toán. Anh muốn tôi kinh doanh online, tôi ngày làm 8 tiếng, chiều về cơm nước, giặt giũ, tắm rửa cho con cũng hết thời gian, không còn thời gian rảnh để làm thêm gì. Tôi cứ nghĩ, chẳng lẽ sống mãi thế này? Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Anh cũng thích đi biển như em nhé Em - cô gái 18 tuổi lần thứ 6, sau khi tan làm lại rảo bước ngắm đường phố, lấy xe về nhà, không vội vã như vài tháng trước. Chắc ai trong thời gian này cũng đang sống chậm. Mỗi chiều dừng đèn đỏ em lại ngước nhìn mặt trời rực lửa, lúc ấy em chỉ ước trời Sài Gòn bớt nóng,...