Tâm sự đầy ám ảnh của cô bé khi thấy bố mẹ “yêu”
Khi bố mẹ đang quan hệ, tôi bực mình vì bị phá giấc ngủ nên đạp cho cái quạt để ở cuối giường ngã đi và mẹ tôi đã phát vào mông tôi.
Tôi là một cô gái thuộc thế hệ 8X đời đầu. Cuộc sống của tôi cứ bình lặng trôi ngày qua ngày, nhưng trong lòng tôi có một vết thương cứ ám ảnh và ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống hiện tại của tôi. Phải nói như thế nào để mọi người có thể thấu hiểu và có thể giúp tôi quên đi quá khứ để sống tốt ngày hôm nay.
Nhà tôi có hai chị em, một trai, một gái, tuổ.i thơ của tôi không có gì đặc biệt mà giờ nghĩ lại tôi vẫn còn oán trách bố mẹ tôi nhiều lắm, vì vô tình bố mẹ đã đẩy tôi vào tình cảnh như ngày hôm nay. Trong lòng tôi, quá khứ luôn gào thét, sự vô tình của người lớn đã làm cho con cái sống trong mặc cảm tự ti. Đầu óc lúc nào cũng suy nghĩ vẩn vơ, tinh thần không ổn định, hay lo lắng và không thể tập trung làm một việc nào cả…
Bố mẹ tôi đều là công chức nhà nước, ngày xưa cũng như bao gia đình Việt Nam khác, nhà tôi nghèo, vì vậy tôi không có phòng ngủ riêng. Tôi được ngủ với mẹ nên những giây phút riêng tư của bố mẹ, tôi đều biết. Vì tôi hay bị giật mình vào đêm khuya, cộng với tôi là một người con có tâm hồn quá nhạy cảm, khi ấy tôi còn quá bé mà hay phải chứng kiến bố mẹ quan hệ nên những giấc ngủ bé thơ của tôi không được bình thường như những bạn cùng trang lứa.
Chỉ học lớp 2 lớp 3 gì thôi mà tôi bị mất ngủ thường xuyên và những gì chứng kiến được lại quá khủng khiếp với một đứ.a tr.ẻ, mà nó lại được lặp đi lặp lại từ ngày này qua tháng nọ, cứ như vậy tôi trở nên câm lặng, tôi không biết tâm sự cùng ai. Dần dần tôi học hành sa sút và không dễ hòa đồng với mọi người nữa. Từ đấy tôi thấy ghét bố mẹ, tôi trở nên khó bảo và bướng bỉnh, mà bố mẹ không biết lý do tại sao.
Video đang HOT
Không biết tôi có phải là một người con bất hiếu không, nhưng tôi không có tình cảm thật sự với bố mẹ mình như một người con bình thường đối với cha mẹ, chắc có lẽ vì cảm xúc của tôi đã bị rối loạn, vì những đêm mất ngủ, vì những hoảng loạn có ở trong lòng.
Tôi còn nhớ như in có một buổi tối, khi bố mẹ đang quan hệ, tôi bực mình vì bị phá giấc ngủ nên mới đạp cho cái quạt để ở cuối giường ngã đi và mẹ tôi đã phát vào mông tôi. Uất ức vì bị đau, vì bố mẹ quá vô tâm, vì nghĩ mẹ không hề thương mình nên tôi bật khóc. Sau đấy mẹ dỗ dành tôi, mẹ cứ nghĩ tôi mơ thấy gì đó nên khóc mà mẹ không hề biết tôi đã quá uất ức mà không kìm nén được nữa. Và còn nhiều, còn nhiều buổi tối tôi không thể nào quên được…
Tuổ.i thơ của tôi trôi qua trong ảm đạm và nỗi buồn phiền trong lòng, tôi không thể vô tư như bạn tôi được, lòng tôi trống rỗng. Khi xưa tôi luôn ước được đi ra khỏi nhà vì những lúc ấy tôi cảm thấy rất thoải mái và không còn bị ám ảnh nữa, nhưng bố mẹ nào có thấu hiểu cho cõi lòng của tôi.
Từ một đứ.a tr.ẻ học lớp 2, theo thời gian tôi cũng lớn lên, đến lúc học cấp III vẫn phải ngủ với mẹ, đến khi thi tốt nghiệp THPT tôi có nguyện vọng học xa nhà thì đều bị ngăn cản. Vì bố mẹ không muốn tôi rời xa tầm tay của mình. Với lại khi ấy tôi cũng không có nghị lực để cãi lại lời bố mẹ nữa, nên đời tôi cứ như vậy, buồn tẻ, không có gì vui vẻ cả. Trong tâm tưởng lúc nào tôi cũng muốn bỏ đi một nơi nào đó thật xa vì tôi cảm thấy như mình bị cầm tù trong chính gia đình mình.
Vì còn quá nhỏ mà hay bị mất ngủ và luôn phải chứng kiến những điều khủng khiếp như vậy, thần kinh tôi rất yếu, rất dễ bị sốc cộng với tính hay suy nghĩ nên tôi bị bệnh đau đầu chữa mãi mà không khỏi. Giờ chỉ cần có một việc nhỏ xảy ra là có thể tác động tiêu cực đến tâm lý của tôi. Mỗi sáng thức dậy là một cực hình đối với tôi. Vì quá mỏi mệt, di chứng của những năm còn nhỏ hay bị mất ngủ mà dù bây giờ có ngủ nhiều đến mức nào đi nữa ngủ dậy vẫn quá mỏi mệt.
Nhiều lúc tôi đã nghĩ đến cái chế.t, nhưng mà tôi chế.t đi thì uy tín của cha tôi, gia đình tôi sẽ bị mất đi, hàng xóm láng giềng và miệng đời sẽ dị nghị gia đình tôi có một đứa con yếu đuối chế.t vì t.ự sá.t.
Giờ liều thuố.c gì có thể chữa khỏi những mỏi mệt, những ám ảnh trong lòng tôi không, để tôi có thể tươi tỉnh hơn, lao động và làm việc có hiệu quả và chất lượng, để thấy được đời còn nhiều cái còn đáng yêu, đáng sống…
Đây là bí mật lớn nhất cuộc đời tôi, giờ tôi có thể tâm sự được ra, nhưng trong lòng tôi vẫn không được thanh thản. Thật sự tôi cầu xin những bậc đang làm cha làm mẹ hay sắp làm cha làm mẹ hãy rút kinh nghiệm từ sai lầm của bố mẹ tôi, đừng để những tâm hồn trẻ thơ bị thương tổn, hãy để cho những người con của mình có được một tâm hồn trong sáng và lành mạnh để chúng có thể tự tin với đời.
Hãy cho chúng tình yêu thương và sự quan tâm thật sự, vì đến tuổ.i này tôi mới thấy được điều đó là quan trọng nhất, còn tiề.n bạc và vật chất chỉ là một phần cực nhỏ trong đời sống của chúng thôi vì nó sẽ không ảnh hưởng nhiều đến tâm lý và nhân cách của chúng sau này…
Theo VNE
31 tuổ.i mới có mối tình đầu
Tôi sợ biểu hiện quá đà, vồ vập, hào hứng nói chuyện sẽ làm em ngại với mọi người. Nhưng liệu sự im lặng của tôi có làm em buồn?
Tôi năm nay 31 tuổ.i nhưng chưa có mối tình nào, hầu như chỉ là cảm xúc bất chợt. Có lẽ vì tôi ít để ý đến những cô gái xung quanh mình. Trong đầu tôi luôn có quan niệm "con thầy, vợ bạn" nên vì thế mọi mối quan hệ chỉ dừng lại ở mức xã giao bình thường. Cho đến khi tôi biết em.
Chúng tôi biết nhau gần ba năm và chỉ là đồng nghiệp. Tôi đối với em cũng chỉ bình thường như mọi người trong tập thể. Khi có người nhắc tôi phải quan tâm, chú ý đến mọi người xung quanh tôi mới giật mình nhìn lại. Có thể tôi đã ngộ nhận tình cảm vì tôi không có nhiều hiểu biết về nó nhưng quả thực tôi có những cảm xúc lạ khi nói chuyện với em, đứng gần hay chỉ đơn giản là được nhìn thấy em.
Cố mãi tôi mới mời em đi uống nước cùng được hai lần. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau khá vui (nhất là về phía tôi). Khi về nhà, tôi và em lại nhắn tin hỏi thăm nhau. Điều này khiến tôi vui hết sức. Nhưng có một điều là khi làm việc cùng nhau, dù vẫn cố tỏ ra bình thường nhưng tôi chẳng thể mở mồm để nói chuyện cùng em.
Tôi sợ có biểu hiện gì đó quá đà (vồ vập hơn, hào hứng nói chuyện với em hơn) sẽ làm em ngại với mọi người. Nhưng liệu sự im lặng của tôi có làm em buồn không? Chúng tôi chưa có sự xác nhận chính thức nào về tình cảm. Quả thực, tôi sẽ rất giận mình nếu hành động của tôi khiến không vui.
Tôi luôn xác định một mối quan hệ nghiêm túc dù là bạn, là đối tác hay quan trọng hơn nữa. Trường hợp này cũng vậy. Tôi không biết từ giờ đến khi chúng tôi có thể trở thành một điều gì đó đặc biệt của nhau thì tôi nên hành động như thế nào để không làm em suy nghĩ, tổn thương? Có phải tôi không biết cách thể hiện tình cảm của mình? Các bạn hãy cho tôi một lời khuyên nhé.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Làm sao để sống với chồng là người đồng tính Anh thấy sợ khi phải chạm tay vào người tôi. Anh còn cho tôi xem những tin nhắn yêu thương của anh và cậu đồng nghiệp gửi hàng đêm. Sau khi bài viết "Kết cục buồn của hôn nhân đồng tính" được đăng tải, Ngôi Sao đã nhận được thư tâm sự của những độc giả chung cảnh ngộ. Trong đó, có một...