Tâm sự đắng lòng vì có bầu nên phải… mua chồng
Người ta bảo “cái gì mua được bằng tiền, thì cái ấy đều rẻ”. Câu nói ấy vận vào chồng chị ,cấm có trượt câu nào!
Chị lấy chồng một cách khác thường, mà…cái cuộc đời chị thì đúng thật là chẳng có cái gì là bình thường cả. 14 tuổi – khi mà các thiếu nữ còn đang mè nheo, nũng nịu với cha mẹ, bắt đầu học cách làm dáng với bạn trai thì chị đã trở thành một cô chủ nhỏ của một tiệm truyện tranh ở phố. Bản tính con buôn từ bé, lại thêm cái di truyền từ gia đình nên việc chị khôn ngoan, lọc lõi hơn bạn cũng lứa cũng là cái điềm báo cho các phận đời đàn bà của chị không được êm đềm như những người đàn bà khác.
Đàn bà mang khí khái đàn ông, việc gì cũng nhảy vào xắn tay, lúc nào cũng cầu toàn, cũng quyết liệt, cũng rành mạch, rõ ràng như chị thì đời khó mà lặng lẽ được. Học xong cấp ba, như bao bạn bè, chị đi học đại học, nhưng ngay cả cái sự học của chị nó cũng vẫn khác với bạn bè thông thường. Khi mà bạn cùng lứa với chị vẫn còn đang vô âu vô lo, sống hưởng thụ, phụ thuộc và hoang mang với mục đích sống của đời mình thì chị đã mở một shop thời trang làm ăn phát đạt trên phố cổ. Đi học, về lấy hàng, quản lý nhân viên, giao lưu với khách, chị đích thực là một người phụ nữ giỏi giang ít ra là so với các bạn cùng lứa.
Làm ăn có lãi, chị đầu tư thêm rồi có tiền mua nhà trả góp, học đến năm 3 đại học chị đã mua được nhà chung cư với hai cửa hàng thời trang, chị đích thực là một người phụ nữ thành công, dù thành công ấy chưa lớn lao so với những người giỏi giang hơn, nhưng so với rất rất nhiều người cùng thế hệ, họ phải học hỏi chị nhiều lắm!
Thông minh, quyết liệt, bản lĩnh và cá tính, thế nhưng chị vẫn là phụ nữ với những bản năng của đàn bà: vẫn rung động và yếu mềm trước người đàn ông chị thương yêu! Trớ trêu là người đó lại không yêu chị, chỉ quý mến thôi, vì anh nói anh sợ chị vì chị thông minh quá, độc lập quá, giỏi giang quá, đàn bà chỉ cần chữ “đủ” cái gì “quá” đều khiên đàn ông e ngại…Vậy là, cái tình đầu cho đi, người tình đầu chẳng nhận, chị đơn phương đau khổ với chính mình, vẫn ngạo nghễ rằng không phải vì mình không đáng yêu, mà vì họ không dám yêu mình thôi, cao ngạo vờ vịt thế, nhưng chị đau lắm!
Có một anh học trên chị 1 năm, nói là anh nhưng tính tình thì như đứa trẻ con, nhưng nếu xét trên góc độ bạn bè thì cũng dễ thương, chơi được! Chị với bạn bè bất kể là trai hay gái, đều rất dễ kết thân và giữ được mối quan hệ sâu sắc, lâu bền! Anh T. (không tiện nêu tên) thì khỏi phải nói, mê chị như điếu đổ. Tìm mọi cách để chinh phục cô nàng giỏi giang nhưng kiêu kì, đáp lại vẫn là sự thờ ơ của chị. Cho đến khi chị bị thất tình vì tình yêu không đáp trả thì T mới có cơ hội nhảy vào cuộc đời chị và biến đời chị thành một bãi chất thải. Ở đời đúng là không ai nói trước được điều gì, nhiều khi lại phải đổ lỗi cho “hên – xui”.
Sau quả tình một đêm ngang trái, hai tháng sau chị biết mình mang bầu. T – chủ nhân của tác phẩm rũ toẹt chị bằng câu nỏi “anh chưa thể làm bố được, anh còn phải thi tốt nghiệp cho xong, chưa có sự nghiệp, không lo được, em bỏ nó đi!”. Đau đớn, phẫn uất, căm hận…lần đầu đời con gái trong một cơn say xỉn, có thai với một gã Sở Khanh đánh trống bỏ dùi, tình yêu thì không thể chạm tới giờ lại càng xa, đời chị thật thê thảm!
Video đang HOT
Chị không thể đời mình trở thành một thảm kịch như vậy, chị cũng muốn “bỏ”…nhưng, chị sợ phải tội, nhà chị theo đạo Thiên Chúa, chị không thể phạm vào điều răn, chị không thể làm gia đình xấu hổ về mình được, chị ngẫm nghĩ bằng lý trí mẫn tiệp nhất trong lúc chị khủng hoảng nhất “ mua chồng”.
Chị biết T đang nợ nần một khoản tiền không nhỏ vì cờ bạc, chị gọi điện cho T nói chuyện một cách sòng phẳng về chuyện cưới xin và chị sẽ trả tiền nợ cho T, xong xuôi có thể ly hôn để chị nuôi con. Chị nói ráo hoảnh, tỉnh bơ đúng chất con buôn như người ta đang mặc cả một mớ rau vậy! T ngần ngừ, nói sẽ suy nghĩ…200 triệu, không phải là một món tiền nhỏ, T không dám về xin gia đình nữa vì đã nướng vào cờ bạc và báo nhà quá nhiều lần! Vậy là, T đồng ý bán mình thành chồng chị với giá 200 triệu, dù cho T có mê chị, T là cha của con chị…
Cưới nhau xong, bụng lùm lùm chị vẫn cố gắng đi học nốt để lấy cái bằng tốt nghiệp cho cùng chúng bạn, công việc kinh doanh vẫn ổn thỏa, T dọn về nhà chị sống chung nhưng thân ai nấy giữ đúng theo hợp đồng. Đôi khi, chị nhìn T trong nhà cứ như một đống rác thải mà chưa thể dọn được, dù nhiều lần T muốn nói xin lỗi và cố cư xử như một người chồng thật sự, nhưng cái giá mà chị nghĩ về T vẫn chỉ là một gã chồng với giá 200 triệu, không hơn!
Sinh con xong, chị nói chuyện ly hôn với T. Lúc này, chị đang chuẩn bị làm tốt nghiệp, còn T thì đã ra trường một năm và thất nghiệp, ở nhà ăn bám chị. Cái nhân cách vổn rẻ tiền thì mãi mãi cũng chẳng thể nâng cấp lên được, T không chịu và ra giá với chị thêm 100 triệu thì mới ly hôn. Chị cười nhạt “tôi tưởng anh thế nào? Hơn một năm qua ở đợ nhà tôi vẫn chưa đủ sao? Hay là cho mình cái giá cao hơn? Nói thật, nếu mà tôi đi mua tinh trùng giá tốt nhất, loại cao cấp nhất thì giá cũng chỉ hơn trăm triệu, như anh là cao giá rồi đó, đừng đòi hỏi gì hơn! Mà gọi là ly hôn cho đủ thủ tục thôi, chứ tôi với anh nào đó đăng kí mà phải ra tòa, cho anh 3 ngày dọn khỏi nhà tôi nếu không đừng trách!”. Gã sửng cồ lao vào đánh chị, chị nhẫn nhịn cho qua chuyện, cười nhạt cho cái cuộc đời mình bỗng chốc trở nên nát bấy vì một gã chồng… rẻ tiền.
Tâm sự đắng lòng của cô gái vì có bầu nên phải mua chồng
Hôm sau chị gọi bố mẹ chồng đến, kể hết đầu đuôi câu chuyện và yêu cầu họ mang con trai của mình ra khỏi nhà chị. Cách chị tuyệt tình cũng thật là gan dạ, tỉnh táo, dứt khoát, lạnh lùng khiến bố mẹ chồng nhìn nhau rồi nhìn con trai, con dâu mà không nói được lời nào, chỉ biết thở dài rồi bảo con trai về nhà cho đỡ nhục. Người có lòng tự trọng, nghe những lời ấy, hẳn là họ nhục họ T…
Ba hôm sau, T dọn đồ đi trong trạng thái hậm hực, chuyện tưởng đã hết. Nào ngờ, ra đến đầu ngõ T bị hai thanh niên xăm trổ chặn lại, mỗi ông cho T một cái bạt tai như trời giáng, T sợ hãi hỏi “sao các anh đánh em?” thì được trả lời “Vợ cũ của mày nó bảo, nếu mày tát nó 1 cái thì nó sẽ trả lại mày gấp đôi. Nên là, từ giờ đến sau này đừng có bén mảng đến đời nó nữa!”.
Chị nghe điện thoại câu chuyện báo cáo xong xuôi, im lặng không nói gì, bế con vào lòng cho bú rồi nựng “con là tất cả của mẹ, mẹ sẽ vừa là mẹ, vừa là cha của con, xin lỗi con vì mẹ không thể cho con một gia đình đầy đủ, nhưng mẹ hứa con sẽ luôn bình yêu khi ở bên mẹ!”.
Và chị đã tống tiễn gã chồng vi vì tiền ra khỏi cuộc đời bê bết của mình, để làm lại một cuộc đời mới tốt đẹp hơn, nơi chỉ có tình yêu của chị dành cho con, không có dấu vết của gã chồng được mua bằng tiền nữa…
Theo Emdep
Chạy trốn gã chồng "hờ"
Đó không phải là một chia tay sòng phẳng, mà đúng hơn là một cuộc chạy trốn khỏi gã chồng "hờ". Và cho đến giờ, gã vẫn chưa buông tha cho tôi...
Tôi kết hôn được 10 năm, có hai con nhỏ, đứa lớn 9 tuổi, đứa nhỏ 4 tuổi thì chồng qua đời sau một cơn bạo bệnh. Trước đây chồng tôi là hiệu trưởng của một trường đại học và cũng là người làm chủ kinh tế gia đình. Một mình sức tôi không thể nuôi hai đứa nhỏ và thêm hàng tá trách nhiệm làm mẹ, làm vợ, làm dâu được, chỉ phụ họa theo chồng bán bảo hiểm kiếm thêm.
Sau khi chồng tôi qua đời, mọi gánh nặng kinh tế đều dồn lên vai tôi, cảnh mẹ góa con côi thật vất vả. Tôi và hai con bỏ quê lên phố lập nghiệp, tôi vẫn theo nghề bán bảo hiểm và làm thêm một số công việc như mua bán thiết bị chống mất sóng điện thoại cho các tòa nhà cao tầng. Và tôi gặp Minh, người đàn ông đã mang cho tôi những niềm vui ít ỏi nhưng ám ảnh khôn nguôi...
Minh là một tay cai xây dựng cho một công trình thủy điện ở một tỉnh phía Bắc. Anh ta cũng gọi là có điều kiện và nói thương tôi thật lòng, muốn chăm sóc ba mẹ con tôi. Tôi về mặt ngoại hình không phải quá xuất sắc nhưng cũng đủ tự tin so với các bạn cùng trang lứa về nhan sắc và cách ứng xử, chính vì thế mà tôi mới có thể sống bằng nghề bán bảo hiểm, một nghề cần kĩ năng giao tiếp tốt.
Từ ngày Minh về ở chung với ba mẹ con, cuộc sống đỡ vất vả hơn nhưng lại có những trói buộc vô hình. Thời gian đầu Minh tỏ ra là một người đàn ông thương yêu "vợ - con" (anh ta muốn con tôi gọi là bố và tôi gọi là chồng vì anh ta đã ly hôn). Tôi nghĩ chuyện xưng hô cũng chỉ để tình cảm thêm thắm thiết nên cũng bảo con mình xưng hô như vậy, ra đường nếu không ai biết thì cứ tưởng chúng tôi là một gia đình hạnh phúc. Tôi cũng vui vì thấy con mình không ghét Minh và vẫn phát triển bình thường...
Một chuyện xảy ra khiến tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi tính khí thất thường của Minh. Minh là một gã có thói ghen tuông bệnh hoạn. Đó là một hôm tôi có một cái hẹn gặp ông phó chủ tịch phường để ông mua bảo hiểm cho hai đứa cháu. Tôi và ông gặp nhau ở một quán café nhỏ, trên tầng hai. Hôm ấy tôi có mặc một chiếc váy rất đẹp và ông chủ tịch phường có mở lời khen. Câu chuyện chỉ như vậy nhưng không hiểu Minh đã theo dõi tôi hay tình cờ nhìn thấy mà gã từ đâu lao đến xồng xộc rồi "á con này, hôm nay tao cứ nghi ngờ mày ăn mặc đẹp để đi đâu? Hóa ra là mày hẹn giai à? Tao cho mày chừa!" rồi túm tóc tôi bạo hành ngay tại quán.
Ông phó chủ tịch phường có đứng lên lớn giọng thì gã quay sang trừng mắt nhìn rồi bảo "tao lại cho mày phát đấm bây giờ" rồi lôi xềnh xệch tôi ra ngoài. Mấy thanh niên ở tầng dưới thấy gã đánh tôi thì chạy vào can, gã bảo "vợ tao đi theo giai tao bắt được, tao đang dạy nó, chúng mày tránh ra!" thế là không một ai vào cứu tôi nữa, gã tống tôi vào taxi rồi tiếp tục chửi rủa cho đến khi về nhà, lôi vào nhà rồi đánh tiếp. May là hai đứa con tôi đi học, nếu chúng ở nhà chứng kiến cảnh này thì không biết phải làm sao nữa?
Buổi chiều các con về, tôi nói dối là bị ngã cầu thang nhưng đứa lớn biết là tôi bị "bố" đánh nên nó lườm gã. Đang ăn cơm, thấy con tôi lườm, gã không nói không rằng hất ngay bát nước mắm vào mặt con bé khiến nó khóc thét lên, tôi đứng dậy mắng gã thì gã lại nổi điên lao vào đánh tôi ngay trước mặt con tôi. Hai đứa gào khóc quỳ xuống xin gã tha cho tôi, đánh chán chê một hồi gã vứt cả mâm cơm xuống nền nhà rồi mới bỏ đi.
Sau hôm ấy, tôi bắt đầu thấy sợ hãi gã. Chờ một vài ngày gã hết cơn, tôi nói chuyện muốn chuyển trường đưa hai đứa về quê học để đỡ tốn tiền thì gã nhìn tôi rồi nhếch mép "định rũ thằng này đi hả? có thằng nào ngon hơn rồi phải không?" thế là tôi đành phải im miệng, nếu không chuyện gì xảy ra thì ai cũng biết rồi!
Bao nhiêu đêm tôi tìm cách chia tay gã để làm sao mà gã chán tôi, buông tha cho tôi, chứ sau lần bạo hành vừa rồi tôi đã quá sợ hãi rồi. Đầu tuần chờ gã đi công tác, tôi đến trường làm thủ tục chuyển trường cho con về lại quê và trả nhà thuê, viết lại cho gã một bức thư chia tay rồi ba mẹ con chạy trốn khỏi phố về quê. Tôi thực sự thấy mất an toàn khi ở với gã...
Tưởng như vậy đã xong, ai ngờ tôi vừa ổn định mọi thứ ở quê thì gã tìm ra tôi. Phút bất ngờ nhìn thấy cái xe của gã ở đầu làng mà chân tay tôi run rẩy, tôi gọi điện cho hai đứa con đi học xong thì về bà ngoại, không được về nhà, chờ mẹ về, còn tôi thì trốn chui nhủi vào một quán cắt tóc của cô bạn và ngồi im re trong phòng, mãi đến tối mịt mới dám mở máy gọi cho con xem có vấn đề gì không thì đã thấy con tôi bảo "bố Minh chờ mẹ từ trưa ở nhà", khiến tôi rụng rời chân tay, đành phải về nhà.
Trước mặt mẹ tôi gã vẫn xưng vợ chồng bố con này nọ vờ như yêu thương tôi lắm, mẹ tôi trông gã tướng tá thì có vẻ rất yên tâm, ưng ý, hai đứa con tôi thì im lặng ăn cơm rồi vào bàn học. Gã bảo tôi ra ngoài nói chuyện...
Vừa lái xe ra chân đê thì gã dừng lại, lôi tôi ra rồi đánh tôi tới tấp. Vừa đánh vừa chửi rủa tôi phụ gã, tôi là con đàn bà đốn mạt tham phú phụ bần, lăng loàn...đủ thứ. Kè đê thì vắng người, tôi chẳng thể mà cũng chẳng dám kêu ai, cứ chịu đựng những cái đấm đá của gã mà ghê sợ, đau đớn, tủi nhục. Gã đưa ra tối hậu thư, nếu muốn yên ổn thì phải quay về phố và ở với gã, gã sẽ bỏ qua mọi chuyện, còn nếu cãi thì đừng trách gã ra tay. Gã còn bảo "nếu tôi không yêu cô thì tôi đã mặc xác cô rồi!". Với gã, như thế có nghĩa là yêu ư? Với tôi, đó là sự sợ hãi, ghê tởm.
Nhưng tôi không biết phải làm gì nữa? không biết phải tiếp tục chạy trốn hay chịu đựng gã tình hờ này? Lúc gã đánh tôi lần đầu tiên tôi đã làm đơn kêu cứu công an, nhưng sau khi gã lên phường về, gã còn đánh tôi mạnh hơn lần trước nên tôi nản lắm rồi...
Theo Emdep
Chồng vừa mất, mẹ chồng đã đòi sổ đỏ Gần mười năm trôi qua, tôi vẫn nhớ nguyên cảm giác đau đớn đến tuột cùng khi chồng tôi vừa mất, con gái còn ẵm ngửa trên tay mà ông bà nội của nó đã đến đòi sổ đỏ căn nhà mẹ con tôi đang ở. Tôi gần như đứng tim trước sự đời xoay chuyển quá nhanh, mới đây thôi khi chồng...