Tâm sự đắng lòng của người phụ nữ chịu cảnh ‘làm dâu không chồng’
Làm phụ nữ, không sợ sống xa nhau, không sợ sóng gió cuộc đời mà chỉ sợ lấy phải lấy tấm chồng không biết lo cho mình hạnh phúc.
Anh và cô quen nhau được mấy tháng thì anh đi nước ngoài theo diện vừa học vừa làm. Cả hai đang giai đoạn tìm hiểu thì phải yêu xa. Mối tình trải qua thử thách, xa cách để rồi cuối cùng cũng có một đám cưới sau ba năm yêu như thế.
Trước ngày cưới, anh trở về để trở thành chú rể, còn bao nhiêu thứ trước đó mình cô lo liệu đủ đường. Phụ nữ bản lĩnh cũng chẳng ai mạnh mẽ được như cô, nhưng vì yêu anh và nghĩ đến tương lai của cả hai mà cô cũng chưa từng kêu la oán thán.
Nhưng những tưởng lấy anh thì cô được cái “bến trong”. Gia đình anh cũng thuộc dạng có tiền, có địa vị trong khi nhà cô thì khó khăn từ nhỏ. Một mình cô đi học, tự lo cho mình, đến khi ra trường đi làm chưa được bao lâu thì anh bảo nghỉ việc, cưới nhau về anh lo.
Thân gái vừa ra trường, chưa báo hiếu ba mẹ đã đi lấy chồng, lại còn bị coi rẻ thì có lòng dạ nào mà “hưởng phước”. (Ảnh minh họa)
Sự đời không như mơ, lời hứa ngày nào cũng chỉ là sáo rỗng. Anh lại rời khỏi nước để tiếp tục học tập và làm việc. Cô một mình trong ngôi nhà, dù giàu có nhưng mọi thứ đều không tự chủ. Tiền không có, địa vị không, chưa kể vô công lại thêm phần ba mẹ chồng khó khăn với mình nên đâm ra tâm lý bị ức chế.
Video đang HOT
Những lần tâm sự cùng chồng, anh chỉ biết mắng cô và bảo là “có phước không biết hưởng”. Phụ nữ thời đại mạnh mẽ, ai lại chịu bó hẹp mình trong khuôn khổ bốn bức tường. Cho dù có hiếu thuận với ba mẹ chồng thì không được yêu thương cũng chẳng hứng thú ở cùng. Lại nói, bên gia đình chồng chẳng xem dòng họ cô ra gì. Đụng tý lại nói bóng nói gió như kiểu cô ăn bám gia đình chồng, cho tiền thì biết đâu lại mang về cho mẹ ruột. Nghe ra vừa tủi vừa xót xa, ai mà có thể chấp nhận.
Ở bên nhà chồng, người thân chỉ có chồng mà giờ anh cũng chẳng bên cạnh cô, bao nhiêu tủi nhục mình cô nuốt trọn. Bảo cô nhịn nhục sống qua ngày thì cô không làm được. Thân gái vừa ra trường, chưa báo hiếu ba mẹ đã đi lấy chồng, lại còn bị coi rẻ thì có lòng dạ nào mà “hưởng phước”. Bên nhà chồng không thương nhưng chồng hiểu và động viên thì cô còn có thể gồng mình sống nhưng đến cả anh cũng chẳng xem cô ra gì.
Cô cũng chưa từng nói tiếng xin xỏ tiền bạc vì nghĩ chồng mình nơi đất khách chắc cũng chẳng sung sướng gì, mà còn phải làm việc để lo tương lai hai vợ chồng. Nhưng có ngờ đâu, khi bạn bè than nghèo khổ, không có tiền thì anh hào phóng gửi về để xoay sở trong khi vợ mình thì lại tính toán chi li.
Thói đời phàm cái gì đã nắm được trong tay thì không biết trân trọng. Ngày nay, gia đình anh và cả anh cũng không xem cô ra gì thì ngày sau còn thế nào? Cô thiết nghĩ, ở lại cũng khó mà buông tay cũng chẳng đành vì chỉ vừa lấy nhau chưa được bao lâu. Nhịn nhục ở lại thì với tính tự lập và kiên cường, sớm muộn cô cũng hóa điên. Dứt áo ra đi thì sợ rằng lòng chưa đủ cứng rắn. Làm phụ nữ, không sợ sống xa nhau, không sợ sóng gió cuộc đời mà chỉ sợ lấy phải lấy tấm chồng không biết lo cho mình hạnh phúc.
Theo Khampha
Khi không còn trẻ, người ta biết chấp nhận trước sóng gió cuộc đời
Khi người ta không còn trẻ người ta biết chấp nhận và một cách luôn thản nhiên người ta đón nhận những sóng gió cuộc đời.
ảnh minh họa
Người ta hiểu rằng sau cơn mưa chưa chắc sẽ là cầu vồng là nắng ấm rạng rỡ, sau cơn mưa có thể sẽ là triền miên những cơn mưa nối tiếp thậm chí còn là mưa to bão tố. Việc của những người không còn trẻ không phải là than trách số phận hẩm hiu than tiết trời u ám mây mù mà việc của họ là cầm ô mà đi là chấp nhận và vượt qua. Nếu không có ô điều bắt buộc là họ sẽ phải chạy, chạy thật nhanh.
Khi người ta không còn trẻ, người ta thường mang trên mình lớp vỏ bọc như loài cá ký sinh để gói ghém cất sâu những mong manh yếu đuối. Nói đúng hơn không ai muốn lựa chọn nó cho mình nhưng người ta không thể lúc nào cũng sống là chính mình bởi những gì người ta vẫn gọi là xã hội là lòng người.
Cuộc sống vốn phức tạp giữa những đổi thay của trắng-đen sáng-tối hay nó thực ra vô cùng giản đơn nhưng lòng người trắc ẩn đa đoan làm nó trở nên vuông tròn góc cạnh.
Khi người ta không còn trẻ, người ta không còn nông nổi những dại khờ ngày hôm qua, người ta không còn dành nhiều thời gian cho những cuộc vui thâu đêm suốt sáng cùng bạn bè nữa. Thay vào đó người ta thường trầm mình trong cô đơn bình yên. Không phải người ta thích cô đơn và không phải cô đơn lúc nào cũng đáng sợ như người ta vẫn nghĩ. Chỉ bởi người ta chọn cô đơn để được lặng là chính mình.
Và những người khi không còn trẻ, họ sẽ bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Họ bắt đầu để ý thấy sợi tóc bạc của cha ngày một nhiều lên, đôi mắt mẹ cũng chằng chịt những nếp nhăn vết nám. Sau bao tháng năm của tuổi trẻ giờ họ mới lặng mình nhìn ngắm, ngồi đếm những khắc khổ trên khuôn mặt mẹ cha và thấy nhoi nhói nơi lồng ngực. Hóa ra bao lâu nay họ đã mải mê những bộn bề phố xá mà quên rằng bên cạnh mình thôi vẫn còn cần lắm những quan tâm.
Khi người ta không còn trẻ, tình yêu với người ta đã không còn là tất cả. Người ta san sẻ một phần cho tình yêu, một phần cho công việc, một phần cho gia đình và một phần cho chính bản thân mình. Người ta đã hiểu rằng trao đi yêu thương không phải lúc nào cũng sẽ nhận về những yêu thương sẽ có thể lắm chứ chỉ là một mình ta đơn phương. Người ta cũng hiểu rằng không phải cứ đối đãi với người bằng chân tâm thì sẽ nhận lại được từ người những chân tình. Đem cho đi yêu thương, niềm tin, sự tôn trọng để nhận lại về những dối gian, ganh tị.
Vậy thôi từ nay những người không còn trẻ sẽ sống thật điềm nhiên và an yên. Họ chẳng dễ dàng dại khờ tin vào tất cả. Vẫn cứ trao đi yêu thương và lòng tin như những ngày nào nhưng ít thôi còn giữ lại cho bản thân vài ba phần để lỡ có hụt hẫng vì lòng người đổi trắng thay đen thì cũng không bàng hoàng mất cả niềm tin nơi cuộc sống và cũng để sẽ mỉm cười cho qua, thôi ta lỡ trao nhầm người rồi...
Khi người ta không còn trẻ người ta nhận ra thật khó khăn để nhìn thấu lòng người. Phải chăng là đúng cho câu trả lời: trên đời có hai thứ không thể nhìn trực tiếp? Là mặt trời và lòng người.
Khi người ta không còn trẻ người ta giật mình nhớ về quãng tuổi thơ nơi mà việc khó quyết định nhất là hôm nay bây giờ chơi gì thì ở cái tuổi này người ta thấy khó khăn nhất là quyết định làm gì, bước tiếp hay dừng lại? Nhớ hay quên? Buông bỏ hay giữ mãi?
Tuổi thơ, nơi mà người ta dành để mong ước được lớn lên thì khi lớn rồi người ta lại dành cả quãng đời trưởng thành để mong mình bé lại. Một cánh diều ngược gió thả mình trên trời cao, đôi tay nới dần sợi dây để nâng cao cánh diều mà tưởng như ta nâng được cả bầu trời vời vợi...
Khi người ta không còn trẻ người ta nhận ra tình yêu không phải chỉ là màu hồng. Tình yêu không phải chỉ cần hai người yêu nhau là đủ. Để nắm tay nhau đi hết cuộc đời mỗi tình yêu còn cần cả sự hy sinh và lắng nghe, hy sinh cái tôi của riêng mình và lắng nghe cái tôi của một người.
Người ta hiểu rằng tình yêu tuổi trẻ đã không đi đến đâu là do ta chưa từng biết lắng nghe, nghe để lắng để thấu và hiểu. Cái tôi tuổi trẻ của ai cũng thật lớn thật to và vì nó không ít người đã bỏ lỡ một mối tình thật đẹp.
Khi người ta không còn trẻ người ta biết chấp nhận và một cách luôn thản nhiên người ta đón nhận những sóng gió cuộc đời. Người ta hiểu rằng sau cơn mưa chưa chắc sẽ là cầu vồng là nắng ấm rạng rỡ, sau cơn mưa có thể sẽ là triền miên những cơn mưa nối tiếp thậm chí còn là mưa to bão tố. Việc của những người không còn trẻ không phải là than trách số phận hẩm hiu than tiết trời u ám mây mù mà việc của họ là cầm ô mà đi là chấp nhận và vượt qua. Nếu không có ô điều bắt buộc là họ sẽ phải chạy, chạy thật nhanh.
Theo Nguoiduatin
Tâm sự đắng lóng của cô dâu "không chồng" trong ngày cưới Câu chuyện cảm động về tình yêu son sắt, thủy chung của cô gái đang nhận được sự quan tâm đặc biệt từ cộng. Mối tình son sắt Cô gái trẻ có tấm lòng thủy chung, son sắt tên Nguyễn Trần Anh Thư, sinh năm 1998, ngụ xã Rạch Kiến, huyện Cần Đước, tỉnh Long An. Anh Thư là chị cả trong gia...