Tâm sự đáng bàn của gái xấu ngày Valentine
Tôi xấu, công nhận mình quá xấu, nhưng chẳng lẽ vì chuyện đó mà tôi cắt hết các mối quan hệ, không giao du với bạn bè?
Thế thì tôi sẽ trở thành một cô nàng vừa xấu xí vừa tự kỉ trong mắt bạn bè mất. Tôi sợ chính mình sẽ làm hại bản thân mình. Thế nên, tôi tích cực gặp gỡ, giao lưu với người khác, dù là họ chỉ nhìn tôi bằng nửa con mắt.
Những chuyện như, “em năm nay bao nhiêu tuổi, em làm gì, học gì, ở đâu, có người yêu chưa?” dường như tôi không bao giờ được hỏi. Chẳng có cơ hội trả lời những câu hỏi ấy dù chỉ một lần. Bởi người ta chỉ nhìn tôi một lần rồi thôi, rồi lại liếc sang người bên cạnh, sang người bên cạnh nữa, nữa… và chẳng quay lại nhìn tôi. Nếu như có chàng trai nào mà gắp cho tôi một miếng thức ăn trong bữa ăn với lũ bạn, có cả mấy cô xinh đẹp và vui tính thì tôi phải cảm kích lắm.
Nhưng chắc chắn, chẳng ai dám gắp thức ăn cho tôi, vì họ sợ tôi sẽ cảm kích, sợ tôi sẽ thích họ ngay từ lần đầu tiên ấy. Họ cầm đũa lên rồi lại hạ đũa xuống, cũng chỉ dám mạnh dạn giục tôi câu &’em ăn đi’ cho xong trách nhiệm và cũng là thể hiện sự ga lăng của đàn ông. Có lẽ, họ sợ cô gái xấu như tôi sẽ trót dành tình cảm cho họ và đeo bám họ. Chẳng ai đủ dũng cảm để đón nhận người như tôi.
Cái chuyện không ít lần bạn tôi giới thiệu về sự xuất hiện của tôi cho một anh chàng nào đó, họ gật đầu rồi quay đi. Xong phải đến lần thứ 4 gặp lại anh ta thì anh ta vẫn hỏi tôi câu &’em tên gì?’. Nỗi buồn nhân lên gấp bội. Những lúc như thế tôi chỉ muốn phi đến mà tát vào mặt anh chàng kia một cái, rồi túm cổ hắn ta hỏi: “Này, ông kia, ông gặp tôi bao lần rồi mà còn không nhớ tên tôi? Ông coi tôi là cái gì vậy, đừng có tưởng tôi xấu mà ông coi thường nhé!”. Rồi tôi lại tự cười một mình cho cái tình huống mình tưởng tượng ra, thế là họ lại càng có cớ nghĩ tôi &’đã xấu lại còn dở hơi’. Sao tôi biết ư, chỉ cần nhìn ánh mắt ngạc nhiên của họ là tôi hiểu vì sao…
Cái chuyện không ít lần bạn tôi giới thiệu về sự xuất hiện của tôi cho một anh chàng nào đó, họ gật đầu rồi quay đi. (Ảnh minh họa)
Nhiều lần tôi đã hết kiên trì. Tôi xin phép rút lui trong các cuộc tiệc tùng với bạn bè. Tôi cũng không muốn bị người ta bơ như không có sự tồn tại của mình ở đó. Thế nên, tôi đã cố gắng hết sức từ bỏ chuyện đi cùng ai đó. Bởi tôi biết, mình chỉ làm nền cho họ mà thôi. Nhưng mà, làm sao bây giờ, nếu thế thì tôi còn thê thảm hơn nhiều.
Video đang HOT
Có gã đàn ông nào đó đối tốt với tôi thì tôi ngồi cả ngày phân tích, liệu họ có thật lòng hay không? Họ có quý mến tôi không, hay chỉ là họ đang thương hại một cô gái chẳng ai để ý đến như tôi? Rồi tôi lại ngồi soi gương cả ngày, cố tìm ra nét gì đó gọi là duyên thầm trên khuôn mặt mình như người ta vẫn nói. Thế nhưng, tôi lại giật mình: “Đừng có làm điều ngu ngốc đó, chỉ có gái đẹp trên đời này chết hết thì mới đến lượt đàn ông thích mày”.
Thế nên, dường như chẳng ai hỏi tôi ngày Valentine là ngày gì. Vì họ nghĩ, với tôi, chắc chẳng có ngày Valentine. Hoặc là họ sợ hỏi rồi tôi sẽ bực mình. Bực thật ấy chứ, vì đã 25 cái tuổi xuân, tôi chưa từng biết đến cái gọi là ngày lễ tình nhân, ngày tình yêu hay đại loại là một ngày nào đó với một người đàn ông mà mình yêu thương. Có chăng cũng chỉ là đứng từ xa nhìn họ hạnh phúc, nhìn người mình thích chung tay với cô gái khác.
Cha mẹ sinh ra tôi xấu xí, tôi không oán trách họ, vì số phận đã vậy rồi. Nhiều người còn hài hước bảo tôi đi phẫu thuật, nhưng phải có tiền chứ mới làm được, có phải là người giàu có gì đâu. Bố mẹ sinh ra khuôn mặt này, đã tốn nhiều công sức nuôi dưỡng, tốn tiền cho ăn học, giờ lại tốn tiền thay đổi diện mạo mà chưa giúp gì được cho họ, liệu có phải là đã quá ích kỉ không? Valentine lại đến rồi, người ta nhớ tới người yêu, còn tôi nhớ tới gia đình. Giá như lúc này, tôi được ở bên cạnh cha mẹ thì vui biết mấy. Ít ra, cũng có những người luôn bên tôi, động viên, quan tâm và lo lắng cho tôi, an ủi tôi, và không chỉ liếc nhìn tôi một cái nhìn đầy thương hại. Xấu là cái tội đấy, tôi chẳng tin người ta yêu nhau là ở tâm hồn…
Theo VNE
Thà 'tự sướng' còn hơn lấy phải gái xấu
Đừng nghĩ tôi háo sắc hay gì đó nhé. Tôi không khinh thường cô gái mẹ đang mai mối, chỉ là nó xấu tôi không thích thôi. Đã vậy cứ bị mẹ thúc ép làm tôi càng hãi.
Tưởng tượng đi làm về bắt gặp một cô vợ nham nham nhở nhở là tôi chịu không được.
28 tuổi, tôi vừa chia tay bạn gái được gần 1 năm nay. Còn chưa kịp hoàn hồn thì đùng một cái mẹ ở quê gọi lên bảo: "Tao tìm được vợ cho mày rồi". Không hẳn là phản đối nhưng tôi cũng háo hức muốn biết người đó như thế nào. Từ xưa tới nay mẹ con tôi rất hiểu nhau và luôn đưa ra lựa chọn sáng suốt. Thế nên tôi cũng yên tâm phần nào.
Tôi bảo đứa em gái ở nhà gửi cho tôi 1 bức ảnh của cô ấy để xem mặt. Nịnh mãi, em gái tôi cũng gửi được một cái ảnh qua mail. Tôi háo hức, hồi hộp, mở, xem và thất vọng não nề vì cô gái này "cá sấu" quá.
Nói trắng ra với tôi, xấu không phải là cái tội. Biết xấu nhưng vẫn đâm đầu yêu mới là tội lớn. Có thể chọn bạn vì tính nết nhưng chọn vợ phải chọn cả sắc, cả nết. Bởi việc này không thể xem nhẹ được, nó không chỉ là chuyện thẩm mỹ mà còn là vấn đề về di truyền.
Mẹ tôi bảo gái xấu mới an phận chung thủy; không ngoại tình (Mẹ ơi là mẹ, có thằng ngu nào đi yêu gái vừa có chồng lại vừa xấu cơ chứ); không đua đòi; không át vía chồng. Nghe hấp dẫn cơ mà không thế thì không phải đàn bà rồi. Có ai muốn lấy vợ mà nó suốt ngày lầm lầm lì lì lại không có chút sức hút nữ tính nào không?
Tuy cùng một quê, thuở nhỏ đứa nào cũng từng ở trần chăn trâu lấm lem bùn đất nhưng bây giờ tôi khác rồi. Làm việc ở Hà Nội, chỉ mới ở nhà thuê nhưng mà cũng có cái giá của tôi. Tôi con trai còn trắng trẻo thư sinh hơn con bé đó. Mặc đồ âu xách cặp táp vào thì "oách xà lách" không kém công tử nhà có điều kiện.
Thêm nữa với địa vị này, tầm của tôi phải cử nhân, thạc sĩ trở lên, không dám mơ gì hotgirl nhưng phải là người có tí chút điểm mạnh bề ngoài. Mẹ tôi giới thiệu cô gái đó hóa ra hạ thấp giá trị con trai mình.
Mẹ tôi cứ nức nở khen gái quê thật thà chất phác mặn mà. Duyệt là thế nhưng thời đại bây giờ tiêu chuẩn đó "hết đát" rồi. Đàn bà có sắc, đàn ông mới yêu. Có tính tình tốt và học thức thì càng yêu nữa. Chứ chỉ thật thà thôi thì chán không khác gì mấy cuốn sách giáo dục công dân hồi trước.
Mà không phải cứ xấu thì tính tình sẽ tốt. Người đẹp có nhiều người hâm mộ nên họ càng làm đẹp bản thân, tế nhị trong lời ăn tiếng nói, cử xử từ đó cũng nhẹ nhàng thanh cảnh. Còn gái xấu biết chắc không ai để ý nên cứ việc phớ lớ vô duyên. Tôi đây nghiệm ra được từ quan sát chứ không phán suông.
Nhắm mắt tưởng tượng đi làm về bắt gặp một cô vợ nham nham nhở nhở là tôi chịu không được. Đàn bà sinh ra là để đi trên những đôi giày cao gót và phải xinh xắn.
Giả sử vợ xấu có thể nhắm mắt mà chung sống được, nhưng gen xấu lại di truyền gen xấu. Bố nó có điển trai đến mấy cũng không cứu vãn được nhan sắc những đứa con. Khổ nỗi, gen xấu lại thường là gen trội, con dập khuôn mẹ thì "tàn đời" con. Lớn lên lại phải tốn tiền đầu tư phẫu thuật thẩm mỹ.
Từ khi biết tôi đã nhận được ảnh của cô nàng, mẹ tôi liên tục gọi điện bắt thu xếp về quê xem mặt kết hợp làm quen. Tôi cằn nhằn đến to tiếng với mẹ nhiều lần nhưng mẹ vẫn cứ kiên quyết. Mẹ bảo mẹ nhìn người rất tinh.
Nhưng tôi không cần tìm kiếm ngọc trong đá làm gì cho mất công. Tôi chỉ muốn lấy vợ là ngọc ngay từ bên ngoài còn bên trong nó là đá hay sỏi thì tự mình sẽ rèn sau.
Lại nói về cô gái đó, được người nhà tôi cho số và chắc cũng đã thích tôi nên đã bắt đầu tập tành nhắn tin. Đọc lời văn cộc, cụt là biết ngay hỏng cả tri thức. Vì phép lịch sự, lại cùng quê nên tôi mới nhắn lại. Nhưng cứ lúc nào thấy tin nhắn đến là tôi thở dài ngao ngán.
Mẹ tôi thì cứ nói biết cô gái đó từ nhỏ, chỉ kém 4 tuổi. Cô ấy bảo mỗi lần tôi ở Hà Nội về, cô ấy hay nhìn lén tôi rất ngưỡng mộ. Thế đấy, ngay từ nhỏ tôi đã là sao sáng của làng, nay lên Hà Nội còn nâng giá hơn nữa. Sao thành đạt rồi còn trở về quê lấy vợ làm gì, huống hồ cô ấy tuy làm giáo viên nhưng xấu.
Trông ảnh cô gái mà tôi bi quan hẳn. Gần năm qua tôi độc thân là do chuyên tâm làm việc chứ đâu đến nỗi không có mối nào. 28 tuổi, mới bước vào tuổi trưởng thành của đàn ông, mẹ tôi làm thế quá vội vàng.
Đừng nghĩ tôi háo sắc hay gì đó nhé. Tôi không khinh thường cô gái mẹ đang mai mối, chỉ là nó xấu tôi không thích thôi. Đã vậy cứ bị mẹ thúc ép làm tôi càng hãi.
Tết dương lịch này tôi định về nhà nhưng lại sợ mẹ bắt đi đến nhà người ấy chơi. Thôi thì cứ cố thủ ở Hà Nội rồi từ từ kiếm kế hoãn binh. Thà cô độc chịu khó tự sướng còn hơn lấy vợ xấu để cả đời phải ngậm ngùi trong đau khổ và lo nơm nớp với con cái về sau.
Theo VNE
Nỗi niềm gái không đẹp Thất tình một vài năm, mình thấy xung quanh không một bóng đàn ông. Có lẽ mình xấu thật. Mình đã buồn lắm, đã tủi thân nhiều lắm. Làm con gái... chẳng ai muốn xấu. Mình viết cái này để tạ lỗi cùng các bạn trai đất Việt. Xin các bạn hiểu cho trong trái tim mình, đàn ông Việt Nam vẫn là...