Tâm sự đẫm nước mắt của cô gái lỡ yêu anh chàng…xã hội đen
Lần đó anh lại đến rôi ôm lấy tôi, nhưng lần này khác mọi lần, tôi đẩy anh ra, và rồi… tôi nói tôi muốn chia tay.
Anh là xã hội đen…mọi người vẫn nói với tôi như vậy, và ai cũng bảo rằng tôi hãy tránh xa anh, nhưng tôi yêu anh, điều đó thật khó mà thay đổi.
Tôi gặp anh trong một lần hội trại kỷ niệm 40 năm thành lập trường, khi đó tôi là sinh viên năm nhất, chân ướt chân ráo xuống Hà Nội, mọi thứ với tôi đều vô cùng mới mẻ, tôi bỡ ngỡ rất nhiều.
Tôi không xinh, mặt nhìn quê quê, “không thể thành phố được” là câu nói của mấy bạn cùng phòng miêu tả vui về tôi. Mặt tôi nhìn hiền lành, ngốc nghếch, ngoại hình chẳng có gì đáng nhớ, chân ngắn, mà tôi lại còn béo ục ịch, duy chỉ có bộ tóc dài đến tận quá hông của tôi là được mọi người ca ngợi.
Tôi chưa bao giờ có cảm giác với một người con trai nào, nếu có thì cũng chỉ là thấy quý thôi, chứ chưa bao giờ thích ai, và… anh là mối tình đầu của tôi.
Đêm hôm cắm trại đó, rất đông sinh viên, có cả những sinh viên trường khác sang trường tôi thăm quan, cùng đốt lửa trại. Và đêm hôm đó, hòa với ánh lửa bập bùng và tiếng hát của mọi người, hình ảnh của anh đã in sâu vào tâm trí tôi. Anh có nụ cười thật đẹp, anh cười như chưa bao giờ cảm thấy vui đến thế, lần đầu tiên tim tôi đập nhanh vì một người.
Cả đêm lửa trại tôi chỉ tìm kiếm hình bóng của người con trai ấy, nhưng bỗng nhiên tôi lại mất dấu anh, mặt tiu ngỉu định trở về phòng, vừa quay lưng lại thì tôi chợt va phải anh, tôi bị ngã, chẳng may lại bị sái chân. Anh liền hối hả xin lỗi rồi đưa tôi về phòng, anh ân cần với tôi, rồi xin số tôi….thế rồi chúng tôi quen nhau, thường xuyên liên lạc với nhau, và rồi sau 2 tháng chúng tôi yêu nhau.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Khi vừa mới quen anh, tôi đã nghe nhiều người nói rằng anh là đầu gấu của trường, và khuyên tôi không nên gần gũi với anh, nhưng tôi đã thích anh từ cái nhìn đầu tiên, sau cái lần gặp định mệnh đó tôi đã nghĩ rằng anh chính là người tôi tìm kiếm bấy lâu.
Chúng tôi yêu nhau 3 năm, trong 3 năm đó tôi hạnh phúc vì anh rất nhiều, anh là một người đàn ông tâm lý và anh rất chiều chuộng tôi. Nhưng trong khoảng thời gian đó tôi cũng buồn nhiều, khóc không biết bao nhiêu lần vì anh. Những lần anh đánh nhau, đòi nợ, tranh chấp…. tôi luôn cảm thấy bất an. Đã nhiều lần tôi khuyên anh, cầu xin anh hãy từ bỏ những điều xấu xa đó, những lúc như vậy anh chỉ ôm tôi, anh không thể làm điều đó vì tôi. Tôi cảm thấy tình yêu này khiến tôi luôn bất an, hầu như tôi chưa bao giờ có cảm giác yên bình, lúc nào cũng là những suy nghĩ và lo lắng.
Và rồi khi tôi học năm đại học thứ 3, vì anh xảy ra quá nhiều chuyện khiến tôi học hành sa sút, anh thì bị đình chỉ học. Lần đó anh lại đến rôi ôm lấy tôi, nhưng lần này khác mọi lần, tôi đẩy anh ra, và rồi… tôi nói tôi muốn chia tay. Tôi nói hết tất cả những điều trong 3 năm qua tôi đã giữ không nói cho anh biết, những lo lắng, những cảm giác bất an khi ở bên anh. Anh không nói gì, chỉ ôm lấy tôi thật chặt mà khóc và ngày hôm đó chúng tôi chia tay – một đêm mưa rất to, dường như cơn mưa đó rơi xuống để khóc cho cuộc tình của chúng tôi. Tôi thực sự yêu anh, nhưng… tình yêu đó làm tôi thấy mệt mỏi.
Đã 4 năm trôi qua, chúng tôi không gặp mặt nhau một lần nào kể từ ngày hôm đó. Nhưng tôi biết rằng anh vẫn luôn dõi theo tôi, bạn bè tôi bảo hay gặp anh thường đứng ở dưới cồng trường giờ tôi tan học, anh vẫn thường trộm nhìn tôi những lần tôi đi học về. Khi ra trường, cuộc sống bộn bề công việc làm tôi dần quên đi anh, và tôi đã mở lòng lần thứ 2, tôi yêu một thầy giáo cùng trường.
Yêu nhau được nửa năm thì chúng tôi làm đám cưới, trong niềm vui hân hoan của tất cả mọi người. Nhưng hôm đó, khi tiệc cưới đang được tổ chức ở nhà gái, có một vị khách không mời mà đến… đó là anh.
Anh bước vào, vẫn ánh mắt đó anh nhìn tôi, cái nhìn buồn buồn mà chứa nhiều tâm sự. Tôi đã dành cho anh một khoảng thời gian, sau 4 năm từ ngày chia tay đó chúng tôi lần đầu tiên đối mặt nhau. Anh nói anh vẫn luôn yêu tôi, nhưng vì anh biết anh là kẻ không ra gì nên anh chấp nhận rời xa tôi, và giờ khi biết tôi đã tìm được hạnh phúc của mình anh muốn đến để chúc phúc cho tôi. Chúng tôi nhìn sâu vào mắt nhau và rồi tôi nhận ra mình vẫn còn yêu anh như ngày nào, một lần nữa chúng tôi lại ngồi bên nhau và khóc… Trước khi chia tay anh trao cho tôi một chiếc vòng, anh nói đó là món quà cuối cùng anh tặng cho tôi, và anh sẽ không bao giờ tìm gặp tôi nữa, anh chúc cho tôi luôn hạnh phúc.
Và rồi anh lại nhẹ nhàng rời đi như lúc anh đến, trái tim tôi như bị bóp nghẹn từ khi nhìn vào đôi mắt anh. Tôi muốn chạy đến và giữ anh lại, nhưng tôi chợt nhận ra rằng hôm nay là ngày cưới của tôi, và ngày mai tôi sẽ lên xe hoa làm vợ của người khác.
Lúc này khi tôi đã là vợ của người khác nhưng trái tim tôi vẫn luôn nhớ đến anh – mối tình đầu của tôi. Tôi muốn được tìm lại anh, và hy vọng thời gian có thể quay trở lại để tôi có thể yêu anh thêm lần nữa. Dù biết rằng điều đó là tội lỗi, nhưng tôi không thể làm khác, vì hiện giờ cuộc sống gia đình của tôi thực sự không hạnh phúc, vì tôi cảm thấy mình sống không có tình yêu, trái tim tôi có lẽ chỉ có thể dành cho một mối tình đầu.
Tôi muốn tìm anh nhưng hỏi không hề có ai biết, nhiều người nói rằng anh là xã hội đen luôn bị truy đuổi, người thì bảo anh đã chết rồi…. Tôi viết ra những dòng này mong rằng một ngày nào đó anh có thể đọc được, và nếu đọc được những dòng này anh sẽ tìm đến tôi, tôi sẽ vẫn chờ anh một lần nữa xuất hiện thật nhẹ nhàng, tôi sẽ không bao giờ buông tay anh ra nữa…
Theo Ngày Nay
Câu chuyện đẫm nước mắt đằng sau hành động bỏ đi của người vợ nhất quyết không cứu chồng..
Người ngoài thì người ta nhìn chị với ánh mắt ghét bỏ, chồng thoi thóp chuẩn bị ra đi mà chị nhẫn tâm không chịu cứu quay lưng bế con nhỏ bỏ đi và lý do khiến mọi người đều phải rơi lệ.
ảnh minh họa
Vợ chồng chị cưới nhau đã được 10 năm có lẻ. Cuộc hôn nhân hạnh phúc mà ai cũng mơ ước có được. Chị và anh là tấm gương và là gia đình hạnh phúc mà biết bao nhiêu người khác nhìn vào mơ ước. Nhiều người có cuộc sống hôn nhân nhìn bề ngoài thì hạnh phúc chứ thực chất thì bên trong lại chẳng có gì là vui vẻ. Dẫu vậy họ vẫn có thể tỏ ra hạnh phúc được.
Còn anh chị thì khác, anh chị thật sự hạnh phúc với cuộc hôn nhân của mình, chứ không hề có chút giả tạo nào trong đó. Cuộc sống ấy viên mãn như những gì người đời nhìn vào chứ không hề giả tạo.
Vợ chồng chị có 1 đứa con gái lớn được 7 tuổi, vợ chồng chị vẫn chưa có duyên có thêm đứa con thứ 2. Tai họa ập xuống gia đình nhỏ đó, trong những ngày nghỉ cuối tuần, anh lái xe đưa mẹ con chị đi du lịch, tham quan đây đó. Ai mà ngờ được rằng hôm đó lại xảy ra tai nạn, chiếc xe của gia đình anh chị đâm phải 1 xe tải cỡ lớn, chỉ vì xe tải đó mất phanh.
Cú va đập mạnh đánh oàng 1 cái, chị cố gắng mở đôi mắt ra, may quá chị vẫn ôm trọn con trong tay, con gái chị chỉ bị xây xát nhẹ chứ không bị va đập quá mạnh, nhưng con khóc ré lên, chị nhìn lên phía trên chồng. Chồng chị ngồi ngay phía trước, anh thở khó nhọc đưa cánh tay sờ má chị lần cuối, anh nhìn chị gật đầu ra hiệu hãy đưa con gái đi ra khỏi đây, đừng để con gái nhỏ nhìn thấy gương mặt bố nó be bét máu, biến dạng đến khủng khiếp. Bởi chị hiểu con thơ sẽ ám ảnh đến suốt cuộc đời nếu nhìn thấy cảnh tượng đó.
Chị ra khỏi xe, lê lết từng bước 1, người ta vẫn nhìn thấy anh cố gắng vẫy cánh tay đó bằng chút sức lực cuối cùng của mình như 1 lời tạm biệt dành cho vợ con mình. Anh mất, ngày đó anh đã mất. Người ngoài chứng kiến được vụ việc thì nhìn chị khinh bỉ, có người ác ý nói thẳng rằng chị giết chồng. Chỉ vì trong cái lúc anh ấy vẫn có hi vọng để sống, vẫn thoi thóp thở, vẫn có thể được cứu thì chị lại bỏ đi, bỏ đi cùng với đứa con nhỏ.
Chẳng ai có thể hiểu thấu cho cái nỗi đau mất chồng của chị, người ta truyền tai nhau về câu chuyện chị bỏ rơi chồng, nhất quyết không chịu cứu chồng khi anh vẫn còn sống. Họ độc mồm độc miệng rủa chị là người đàn bà ác độc. Có thể họ chưa từng được nghe đến câu chuyện về người đàn ông đã hi sinh tính mạng của mình để cứu vợ suýt bị chết đuối lên bờ, chỉ vì với ông ấy, người chăm sóc tốt nhất cho con sẽ là vợ, khi không thể bơi tiếp nữa, người ta cũng đã nói rằng người phụ nữ đó không cứu chồng mình khi anh đã chới với sắp chìm. Cũng không ai chịu hiểu rằng họ đã cố gắng đến mức thế nào khi nhìn thấy chính người thân thiết nhất trong cuộc đời của mình ra đi mãi mãi.
Chị khóc, ôm mặt khóc nức nở trước mộ anh. Chị nghẹn ngào nói: "Vợ xin lỗi vì đã bỏ rơi chồng. Vợ không thể cứu được chồng là vợ có lỗi. Nhưng vợ làm sao có thể để con nhìn thấy gương mặt chồng, cơ thể đầy máu đó của chồng nữa. Từ ngày chồng đi không đêm nào vợ không mơ thấy ác mộng, không đêm nào vợ thôi bị ám ảnh bởi máu trên cơ thể của chồng. Chính vợ 1 người phụ nữ đã trưởng thành còn ngã khụy thì làm sao vợ dám để con chứng kiến cái cảnh đau lòng đó. Vợ xin lỗi chồng, mong rằng chồng hiểu cho những gì vợ làm, ở nơi đó vợ mong chồng sẽ bảo vệ mẹ con vợ thêm 1 lần nữa".
Chị khóc nấc lên như chưa bao giờ được khóc. Mọi người khóc theo chị, hòa chung những giọt nước mắt tiễn đưa anh về với đất mẹ. Cuộc đời có lắm trái ngang, cuối cùng người ta cũng hiểu cho hành động bỏ rơi chồng của chị lúc đó. Người ta thông cảm với nỗi đau của chị, một vài người dùng ánh mắt hối lỗi nhìn chị. Chị đáng nhận được sự che chở từ mọi người chứ không phải những lời chỉ trích. Mẹ con chị sẽ được anh che chở ở 1 nơi xa, chị đã tin và mãi tin rằng sẽ như thế.
Theo blogtamsu
Cuộc đời đẫm nước mắt của người phụ nữ mang thai 6 tháng vì chồng nghiện ngập... Cuộc đời người phụ nữ như tôi phải chăng quá cay đắng? Mang thai 6 tháng rồi, nhưng ngày nào cũng chỉ sống trong nước mắt... Cách đây 6 tháng anh lại mang về cho tôi bao nợ nần, và anh lại qua lại với 1 cô gái làm tiền khác. (Ảnh minh họa) Sau khi đăng tải thông tin nhận bài viết...