Tâm sự đẫm nước mắt của cô gái 2 lần bị đẩy vào động mại dâm
Nếu anh chị là những ông bố bà mẹ thấu hiểu con cái, ngay khi con anh chị bắt đầu một mối quan hệ với người khác giới cậu ta sẽ vui vẻ chia sẻ.
Tôi biết mình sai, tôi biết chính tôi đã đẩy cuộc đời đi vào bi kịch của ngày hôm nay nhưng tôi không biết mở lời thế nào (Ảnh minh họa).
Chào chị Đỗ Thanh Hiền tác giả bài viết “2 lần thú nhận của con trai 20 tuổi khiến vợ chồng tôi &’chết đứng’”, tôi thật sự rất cảm thông khi đọc câu chuyện của anh chị.
Tôi cũng đã từng trải qua quãng thời gian đau khổ như chính con trai của anh chị. Có lúc tôi uất nghẹn muốn chết quách đi cho xong. Nhưng rồi tôi đã tìm thấy ánh sáng nơi cuối con đường ấy…
Tôi xin nói qua về bản thân mình một chút. Tôi tên là Thu Hiền (28 tuổi) quê ở Hậu Lộc, Thanh Hóa. Từ nhỏ, tôi lớn lên trong gia đình không có hạnh phúc khi bố mẹ tôi ly hôn sớm chỉ vì bố tôi có người đàn bà khác. Sau đó, mẹ tôi cũng đi bước nữa.
Cuộc đời tôi bơ vơ chẳng có ai quan tâm chăm sóc. Nên học hết cấp 3 tôi bỏ lên thành phố kiếm việc làm nuôi sống bản thân. Những ngày đầu sống xa quê mẹ tôi còn gọi điện, nhưng sau đó vài tháng mẹ tôi chẳng bao giờ gọi nữa. Chính điều đó khiến tôi hận mẹ mình ghê gớm.
Những lúc cùng cực không có việc làm, không ai quan tâm hỏi han, tôi ngã vào vòng tay một người đàn ông đã có gia đình. Lần đầu tiên của tôi với gã đàn ông ấy có lẽ tới giờ là một giây phút kinh hoàng nhất mà tôi không thể nào quên được.
Sau lần đó, tôi bị chính gã đẩy vào động mại dâm nơi phồn hoa đô thị. Sau đó, tôi bỏ trốn, nhưng một lần nữa, tôi bị chính gã dùng lời lẽ ngon ngọt đưa trở lại lần nữa. Chính thức trở thành gái làm tiền, cuộc đời tôi bị người đời coi khinh rẻ rúng. Tôi từ cô gái quê trở thành ả đàn bà lẳng lơ.
Video đang HOT
Rồi tôi phát hiện mình bị nhiễm HIV, mới đầu tôi chán nản vô cùng, tôi chỉ muốn chết đi cho xong. Nhưng nghĩ tới cuộc đời dang dở, tôi không đành. Tôi quyết trả thù đàn ông, tất cả những ai mà tôi gặp, những gã gạ gẫm tôi, những gã coi khinh tôi,…
Nhưng việc làm đó không hề khiến tôi hả hê mà đôi lần tôi thấy tim mình đau như cắt. Một đêm khi tôi đi khách về, tôi nhìn thấy mẹ mình đứng trước cửa phòng nơi tôi đang sống, mẹ tôi gầy, khuôn mặt hốc hác. Mẹ đã khóc khi nhìn thấy tôi, bà nức nở “ Sao con không nói gì với mẹ?”.
Nói rồi bà ngã quỵ xuống. Đêm hôm đó, hai mẹ con tôi đã nói chuyện trong nước mắt. Mẹ tôi nói rằng, kể từ ngày tôi không trở về cũng là những ngày cuộc sống mẹ tôi gặp bao biến cố. Người cha dượng của tôi cũng sớm bỏ mẹ tôi đi tìm hạnh phúc mới, một mình mẹ chăm đứa con chung của họ.
Sau hôm đó, mẹ cũng xin tôi đừng nghĩ linh tinh mà hãy trở về trong vòng tay mẹ. Tôi là niềm hi vọng duy nhất của bà lúc này. Mẹ cũng hứa sẽ tìm thầy thuốc giỏi để chữa bệnh cho tôi.
Cũng nhờ có mẹ, có tình yêu thương của mẹ nên tôi đã vượt qua tất cả những nỗi đau bệnh tật để cố gắng. Mẹ không bao giờ nhắc lại, cũng như chì chiết quá khứ tôi trải qua. Nhưng trong lòng, tôi biết rõ có không ít đêm mẹ tôi khóc vì thương con. Có lúc mẹ ôm tôi vỗ về “Hãy quên hết quá khứ đi con nhé! Tất cả đã qua rồi, đừng nghĩ nữa, đừng ám ảnh nữa”.
Tôi biết mình sai, tôi biết chính tôi đã đẩy cuộc đời đi vào bi kịch của ngày hôm nay nhưng tôi không biết mở lời thế nào. Tôi biết mình ngàn lần có lỗi với mẹ tôi muốn nói với mẹ lời xin lỗi nhưng mỗi khi tôi định nói nước mắt tôi cứ chực trào ra. Tim tôi đau lắm.
Bác sĩ nói, kết quả điều trị của tôi rất khả quan. Tôi không phải suy nghĩ hay lo lắng quá nhiều nên tôi phần nào yên tâm hơn. Giờ đây, ngoài thời gian hỗ trợ mẹ bán hàng tôi còn làm thêm tại một xưởng may để có tiền nuôi em ăn học.
Vì thế, qua bài viết này, qua câu chuyện cuộc đời tôi, tôi ngàn lần muốn gửi tới tác giả Đỗ Thanh Hiền rằng, đừng dùng 2 từ “đổ đốn” để nói tới con trai của chị. Đó chỉ là sự áp đặt quan điểm cổ hủ vào lớp trẻ, thế hệ trẻ. Tình dục là một vấn đề tốt, nhưng điều cơ bản là do chị chưa trang bị kiến thức giới tính nên mới đẩy con mình vào bi kịch trên.
Ngoài ra, cũng chính anh chị là những người đã thiếu sát sao con cái. Cũng bởi anh chị không cởi mở nên con anh chị đã không thể tìm đến tâm sự và sẻ chia. Nếu anh chị là những ông bố bà mẹ thấu hiểu con cái, ngay khi con anh chị bắt đầu một mối quan hệ với người khác giới cậu ta sẽ vui vẻ chia sẻ.
Nhưng đó là chuyện của trước đây, vấn đề bây giờ anh chị hãy bình tĩnh. Đừng nhiếc móc con, tránh sỉ vả con là hư hỏng đổ đốn. Hãy động viên con mình, cùng con vượt qua mọi khó khăn. Hiện nay, y học cũng đã có những loại thuốc cũng như phương pháp điều trị bệnh HIV.
Chúc anh chị luôn vững tin, chúc cho con anh chị sớm tìm lại được niềm tin yêu cuộc sống. Hãy nhớ rằng, không gì là không thể, đừng từ bỏ khi chúng ta vẫn còn rất nhiều hi vọng. Thân ái!
Theo Nguoiduatin
Tâm sự đẫm nước mắt của người vợ không thể quan hệ với chồng
Đã nhiều tháng kể từ khi kết hôn, chúng tôi không thể "quan hệ" với nhau cho trọn vẹn. Kết thúc chỉ là anh mặc lại đồ rồi bỏ đi, còn tôi sẽ ngồi một góc giường lặng lẽ khóc một mình.
(Ảnh minh họa)
Tôi muốn chia sẻ với các bạn những tâm sự từ những ám ảnh đau thương nhất của cuộc đời tôi.
Đêm qua, tôi đã khóc rất nhiều, khóc cho đến khi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trước đó, tôi lặng im nhìn chồng mặc lại quần áo và giận dữ bước ra khỏi phòng ngủ. Một lần nữa, anh ấy lại bỏ đi vì tôi đã từ chối quan hệ với anh.
Tôi rất yêu chồng mình, tôi thề là như vậy và tôi luôn hi vọng có thể dành những điều tốt đẹp nhất cho anh ấy. Chỉ tiếc là một đêm ái ân vui vẻ, thì không. Nghe thật mâu thuẫn phải không? Nhưng sự thực là dù đã cố gắng bao nhiêu, mỗi khi chồng động chạm đến người mình, tôi đều phản xạ đẩy anh ra và gào khóc. Đã nhiều tháng kể từ khi kết hôn, chúng tôi không thể "quan hệ" với nhau cho trọn vẹn. Kết thúc chỉ là anh mặc lại đồ rồi bỏ đi, còn tôi sẽ ngồi một góc giường lặng lẽ khóc một mình. Cách cửa phòng ngủ đóng lại cũng là lúc giọt nước mắt rơi ướt đẫm gối. Nhiều khi tôi nghĩ rằng mình bị điên.
Một đêm thân mật tưởng như hoàn hảo lại bị phá hủy, chỉ bởi vì cơ thể tôi từ chối cho đi.
Tôi ghét việc quan hệ xác thịt. Tôi ghét nó.
Quá khứ của tôi, một cô gái ngây thơ với bao hi vọng và mơ ước. Như bao cô nàng khác, tôi cũng từng ảo mộng về một mối tình đẹp như mơ, một gia đình hạnh phúc. Nhưng tất cả bị chôn vùi vào một đêm mưa gió, khi bố mẹ vắng nhà và lão hàng xóm đê tiện tìm đến tôi. Tôi đã bị cưỡng hiếp. Tất cả những gì tôi còn nhớ là tôi của khi đó, run rẩy và đau đớn cuộn tròn trên sàn nhà tắm như một chú mèo hen, để rồi gào thét trong điên dại khi được cha mẹ tôi tìm thấy.
Những ngày tháng sau đó, tôi bị trầm cảm do ám ảnh tâm lý quá nặng nề. Giọt nước mắt của mẹ, cái thở dài của bố, những đợt trị liệu tâm lý tốn kém hàng tháng trời không khiến tôi quên đi những giây phút địa ngục đó. Tôi sợ người khác giới, trừ bố mình, không một người đàn ông nào có thể đến gần tôi suốt mấy năm. Chỉ cần ai thoáng động chạm vào cơ thể, tôi sẽ gào khóc và co rúm lại cả mấy ngày trời.
Phải mất vài năm, sau rất nhiều nỗ lực của gia đình và các bác sĩ tâm lý, tôi mới phần nào ổn định trở lại. Quay lại cuộc sống thường ngày, tôi bắt đầu làm quen với công việc mới, nơi ở mới, nhưng tuyệt nhiên không chịu mở lòng ra với bất kì người đàn ông nào. Quá khứ kinh hoàng đã khiến tôi quy chụp tất cả đàn ông trên thế giới này đều xấu xa như nhau, nhìn đâu tôi cũng chỉ lo sợ rằng họ sẽ tấn công và lạm dụng tôi như cái đêm năm ấy. Cho đến khi tôi gặp chồng mình.
Anh ấy là một người đàn ông tốt. Sau khi biết quá khứ của tôi, ông xã vẫn tìm mọi cách tiếp cận tôi từ từ và chân thành. Anh nói muốn bù đắp cho tôi những tháng ngày kinh khủng đó. Suốt hai năm từ chối quyết liệt, cuối cùng tôi cũng ngả lòng và đồng ý về làm vợ anh. Chúng tôi yêu thương nhau, hòa hợp từ hành động cho tới suy nghĩ. Chỉ riêng "chuyện ấy" thì không. Lần bị xâm hại đó không chỉ lấy đi của tôi trinh tiết, nó còn mang đi cả niềm hứng thú với chuyện gối chăn của tôi sau này. Tôi không thể quan hệ tình dục bình thường như bao người khác. Mỗi lần nghĩ về nó, tôi thấy ghê tởm và đau đớn tột cùng.
Chúng tôi cũng đã cố gắng thử rất nhiều lần, gặp cả bác sĩ tâm lý. Mỗi khi anh ấy cởi bỏ quần áo trên cơ thể mình, tôi lại không ngừng run rẩy. Kể cả khi có đến được bước sau, tôi vẫn cảm thấy rất đau đớn và lại đẩy anh ra. Tôi sợ việc đó. Thậm chí lần gần đây nhất, tôi còn vô tình đạp chồng tôi rất mạnh. Đó là lý do khiến anh giận dữ. Anh ấy là một người bao dung, nhưng tôi sợ nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn, sẽ có ngày chồng không đủ kiên nhẫn với mình được nữa.
Tôi luôn ao ước được tận hưởng một đời sống tình dục bình thường, nhưng nỗi đau trong quá khứ cứ dai dẳng mãi không thôi. Biết đến bao giờ, điều tôi mong ước mới xảy ra?
Theo Phununews
Tâm sự đẫm nước mắt của cặp vợ chồng vô sinh hiếm muộn Cầu mong cho trời phật thương xót xin ban cho vợ chồng con một đứa con, xin cho con được hiểu hạnh phúc của những người làm cha mẹ. Tôi và anh cưới nhau cách đây 3 năm. Sau 4 năm yêu nhau tha thiết từ thời còn học cao đẳng và vượt qua bao sóng gió do anh từng đi công tác...