Tâm sự của thanh niên sập bẫy bán hàng đa cấp
Dưới đây là tâm sự rối ren của thanh niên sập bẫy đa cấp vì bị dụ quá hoàn hảo:
Mình biết dự án bán hàng đa cấp này cách đây 7 tháng. Ban đầu mình nghe một người bạn nói và khuyên mình nên làm vì nó thay đổi được số phận. Một tháng có thể thu nhập lên đến vài ngàn đô, và chỉ từ 3 đến 5 năm là kết thúc cuộc đời làm kinh tế. Thực ra mình không tin và không muốn nghe, vì xưa giờ đa cấp đã quá nổi tiếng là lừa đảo.
Những lúc mình nói vậy, bạn mình bảo: “Nếu nói đa cấp lừa đảo, vậy tớ đi”. Đó là câu hỏi rất thông minh của công ty khi đào tạo nhân viên của họ. Ai cũng vậy, vì họ biết chúng ta không thể nói theo cách của chúng ta để chứng minh được. Và rồi hai tháng sau, người bạn đó quay lại, mặc đồ vest, mang giày bóng loáng và đưa những tấm hình đi Thái Lan về, chụp hình với những siêu xe. Bạn ấy nói hai tháng nữa bạn ấy được đi Tây Ban Nha, do công ty tài trợ.
Thu nhập của bạn ấy hiện tại khoảng hơn 18triệu/tháng. Mình quá kinh ngạc, cũng bắt đầu tin vì nhìn bạn ấy bây giờ rất bảnh, ăn nói lưu loát, bề ngoài thì rất bóng loáng. Mình bắt đầu tìm hiểu, lần đầu tiên ở một buổi hội thảo tại khách sạn, lúc đó bạn ấy cảm thấy chưa đủ thuyết phục với mình. Bạn ấy nói mình thu xếp đi Sài Gòn thì tham dự buổi lớn hơn, quy mô hơn.
Mình cũng đi, vì mình nghĩ nếu là cơ hội, mình không muốn bỏ lỡ nó và mình tiếp tục thấy rung động. Khi vào hội trường, mình được nghe nào là bác sĩ lên chia sẻ. Rồi đủ thứ hết, mọi người ngồi dưới nghe nói Yes cũng Yes thêm ầm ầm.
Mà lúc đó chắc họ cũng chưa thực sự hiểu gì. Nhưng mình cảm giác lúc đó mình bị thôi miên theo những gì họ nói, lòng mình rạo rực muốn thăm gia ngay và không còn nghi ngờ gì nữa. Trên đường về là buổi nói chuyện, chia sẻ về những gì nhận được. Mình thấy mọi người đa số là đi lần đầu tiên. Họ khóc có, cười có. Họ như một tín đồ của công ty và coi những người dẫn họ đi như là cha mẹ, ông nội… gì gì đó. Họ thấy biết ơn. Về đến nhà, hai hôm sau mình tiếp tục được bạn mình gọi ra quán cafe nói chuyện. Với tâm trạng rất hưng phấn, bạn ấy nói hùng hồn là chắc chắn mình sẽ làm được. Bạn nói: “Có muốn thành công không? Đi để tận mắt chứng kiến và về làm sẽ nhanh thành công hơn”.
Mình nghe cũng có lý và đăng ký đi ngay. Mình nhớ lúc ấy mình chẳng biết gì, chỉ nghe bạn ấy nói là đặt cọc tiền vé máy bay và tiền vé tham dự hội thảo ở Thái Lan tổng cộng là 5,5 triệu. Còn phải chuẩn bị thêm tiền để qua đó lo chi phí ăn ở.
Mình quyết định làm liều, đi vay mượn được 8 triệu và đặt cọc ngay. Nửa tháng sau, mình đi Thái. Qua đó, còn ngạc nhiên hơn nữa với những người lần đầu đi nước ngoài như mình. Hội trường phải đến gần 5.000 người đến từ đủ thứ nước, vì mình thấy rất nhiều là cờ của nhiều nước. Ở phía trước là 2 dãy siêu xe. Ngoài ra những âm thanh hô vang khẩu hiệu công ty được mọi người Việt Nam hét ầm ầm. Mình nghĩ, nếu là lừa đảo, không lẽ tất cả mọi người ở đây đều bị lừa, và tất cả họ đều ngu như tôi? Vậy là tôi tin… và từ đây, bắt đầu những tháng ngày đau khổ của tôi, tôi xin kể để mọi người có thể hiểu.Về Việt Nam hai ngày, tôi nhận được điện thoại của bạn tôi hẹn ra quán cafe.
Bạn tôi hỏi: “ Sao rồi? Tin chưa?”. Tôi trả lời rất chắc chắn là tôi rất tin, và mong muốn được làm sớm. Lúc này bạn tôi mới nói, bây giờ bắt đầu, thì có 3 gói để bạn lựa chọn, thứ nhất là gọi 100pv (tương đương 4 triệu). Thứ 2 là gói 200pv ( tương đương 8 triệu) và gói VIP 500pv (20 triệu). Và hỏi tôi muốn tham gia gói nào? Khi tôi hỏi kỹ từng gói, bạn tôi nói, gọi 100pv, và 200 pv chỉ là khách hàng thông minh sử dụng sản phẩm thôi, chứ không kiếm được tiền, tức là không có lương. Chỉ có gói 500pv thì tôi mới cơ hội nhận được lương mỗi tháng vài ngàn đô. Bạn ấy nói tôi hãy chọn đi, trong này không bắt ép ai hết.Nói là không bắt ép, nhưng tôi vẫn bị phải vào gói 500pv.
Tôi tìm đến công ty đa cấp là để làm, chứ đâu phải mua hàng sử dụng? Trong đầu tôi bắt đầu có một sự nghi ngờ, và dường như bạn tôi nhận ra điều đó, nên nói qua chuyện khác, nào là trong này có anh chỉ chở chuối, khổ lắm. Mà bây giờ thu nhập gần 100 triệu. Không lẽ bỏ ra 20 triệu thôi để thay đổi tương lại cũng không muốn sao?Rồi nói tới tư duy kém hơn ông xe ôm, xe ôm muốn chạy xe họ phải đầu tư mười mấy triệu để mua xe chạy.
Video đang HOT
Và hàng tháng thu lại được có vài triệu, trong khi mình bỏ ra chừng đó, thu lại gấp bội lần, tại sao không? Tôi nghe cũng có lý, dường như tôi bị cuốn theo những gì người ấy nói, và không còn là tôi nữa. Nhưng về đến nhà, tôi lại suy nghĩ, sao ban đầu bạn tôi nói để làm dự án này, không cần vốn? Không cần kinh nghiệm, và không có rủi ro? Nếu tôi bỏ ra 20 triệu mà không làm được sẽ thế nào? Tôi gọi điện thoại ngay cho bạn ấy để hỏi, bạn ấy cười to và nói với tôi: “Đó không phải là đầu tư!”. Đó là mình bỏ ra để mua sản phẩm về sử dụng cho riêng mình, có buôn bán gì đâu mà đầu tư? Vả lại ai cũng làm được, tại sao nói bản thân mình không làm được, tự tin lên?
Trong lúc đó, ai cũng bảo tôi coi chừng bị lừa, ba mẹ tôi thì la mắng và nói sẽ bị lừa cho mà xem. Nhưng tôi mặc kệ và đưa ra vài lý luận mà tôi học được ở công ty. Rồi tôi bắt đầu công việc nhanh chóng. Tôi hẹn những người mà tôi quen biết ra cafe để nói chuyện, và dĩ nhiên gần hai tuần uống nước đó, tôi phải tự trả, số tiến chi đã lên đến tiền triệu mà vẫn không ai đồng ý làm. Vì họ nói lừa đảo, tôi buồn lắm.
Lại liên hệ với người upline (người có cấp cao hơn trong công ty bán hàng đa cấp) của mình – bạn tôi nói: “Từ từ, cái gì cũng không vội vã được. Tôi chỉ cần tìm 5 người tham gia, vậy là giàu rồi. Nên 100 người tới hẹn, chắc chắn sẽ có 5 người đồng ý”. Tôi nghe lại thấy bùi tai. Những tháng ngày đó tôi rất khổ sở, vì tiền chi phí đã không còn. Nhưng bạn tôi lại nói, phải cố gắng vay mượn một ít, rồi từ từ mình trả, mình sắp giàu rồi. Bạn tôi nói đầu tư vào ăn mặc, điện thoại, tóc tai để thật ra dáng. Vì mình làm dự án 4.000 USD cơ mà, phải thể hiện cho người ta tin, không lùi xùi được. Tôi nghe thấy có lý. Vậy là về nhà, tôi lại vay mẹ một ít tiền đi mua sắm ít quần áo.
Đổi một chiếc điền thoại nhìn cho ra dáng. Tôi cứ quyết tâm làm. Ngày nào cũng hẹn, cũng gặp. Nhưng chỉ vài người tham gia đi off xong, về họ lại từ bỏ. Tôi bắt đầu thấy lo lắng. Vì số tiền tôi vay để đi Thái, để vào gói 500pv, để cafe hẹn gặp,… đã lên đến con số gần 30 triệu. Tôi biết làm gì để trả nợ đây? Đang lo lắng thì bạn tôi lại hẹn gặp, nói bây giờ đã qua tháng mới, tháng này chắc chắn sẽ tuyển được người, và có thu nhập. Nhưng nếu muốn có thu nhập, phải tham gia vào gói duy trì 200pv mỗi tháng, tương đương 8 triệu nữa. Trời ơi, sao bây giờ bạn mới nói cho tôi biết? Tiền đâu ra để tôi tiếp tục đây?Bạn tôi nói, ráng đi, đây là quy định rồi.
Chỉ một thời gian ngắn nữa, chỉ cần ba người tham gia, là tôi sẽ có thu nhập rồi. Và bạn tôi khoe lương tháng này của nó là được 24 triệu. Tôi nghĩ bây giờ phóng lao phải theo lao thôi. Ban đêm nằm nghĩ có lẽ tôi đã bị lừa, ban đầu nói là không cần vốn. Sau đó đùng một phát phát thông báo nộp 20 triệu. Nói là chỉ tham gia một lần trong đời làm kinh doanh thôi, bây giờ lại mọc ra 8 triệu nữa.
Tôi biết kiếm ở đâu? Tôi trằn trọc, nhưng tự dối lòng là không đâu, không bị lừa đâu. Vì mọi người người ta làm được vậy cơ mà. Mỗi lần đi hội thảo là mỗi lần về hưng phấn. Sau này tôi mới nghĩ opp hay nói chuyện với upline như là bị thôi miên, là phải làm theo ý họ… Có lẽ là vậy. Bắt buộc phải đi nếu muốn nhanh thành công và có tiền trả nợ. Một lần nữa tôi bị cuốn theo chiều gió, tôi về tiếp tục vay mượn, thêm 8 triệu nữa để thu xếp đi Thái lan lớp đào tạo. Mà bạn tôi nói là không phải ai cũng đi được, phải xét, và bạn tôi xin mãi mới được 1 xuất cho tôi đi. Giá vé tham gia là 7 triệu , cộng với tiền máy bay nữa là 10 triệu. Lạy trời, tôi quyết định chai mặt đi vay tiền. Lúc đó gặp các bạn trong nhóm upline, ai cũng nói hồi đó họ cũng khó khăn y như vậy. Có người phải cầm xe, bán hết những gì họ có để tham gia, và bây giờ họ đã có tất cả. Tôi lại tin và tiếp tục mắc sai lầm.
Đi Thái Lan về được nửa tháng, tôi lại bị upline hối thúc hoàn thành gói duy trì 200pv, phải thật nhanh trước ngày 12 của tháng thì mới được học lớp làm thủ lĩnh… Đối với tôi, thời gian khi tôi tham gia vào công ty bán hàng đa cấp quay vòng đến chóng mặt. Lúc này đã có hai bạn tham gia vào gói 500pv của tôi. Tôi mừng lắm, nhưng lại xoay tiền để duy trì, cafe, và những khoản khác. Tôi lại phải cầm cố chiếc xe của mình lấy 10 triệu. Lúc này tôi nghĩ tôi đã đánh đổi cả cuộc đời tôi, vì nếu thất bại, gia đình, bạn bè sẽ cười tôi.
Và tôi không còn tiền để trả nợ. Vậy là số tiền tôi đầu tư vào công ty bán hàng đa cấp đã lên gần 60 triệu. Tôi không nghĩ nó nhiều đến vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm ra con số ấy. Rồi một ngày, tôi đến một quán cafe để hẹn một người mới. Trong lúc ngồi chờ đợi, tôi nghe sau lưng một câu chuyện, một câu chuyện làm tôi khóc. Tôi bừng tỉnh, nhưng đã quá trễ. Một người phụ nữ trông rất sành điệu (theo kiểu cao bồi thôn), tay sục sục một chai nước màu xanh, mà tôi biết đó là diệp lục, là người cùng công ty đa cấp.
Chị ta gọi điện thoại cho một người: “Chị có muốn thành công không? Có muốn có tiền trả nợ không? Có muốn con chị được đi học Đại học không? Nếu có thì hãy nhanh lên. Thu xếp đưa em 20 triệu để em lấy hàng. Và đăng ký thành viên VIP cho chị. Và chị tuyển được 5 người, là lúc đó thu nhập của chị không dưới 20 triệu đâu. Tin em đi, không lẽ em mà lại đi lừa chị sao? Không tin em sao? Mình cùng nhau làm cho cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn mà chị”.Bên máy bên kia ầm ừ gì đó, rồi chị này tắt mày cười ha hả lên, nói với chị ngồi bên cạnh: “Em lừa được bà Phương rồi chị à, thế là thêm một con nhạn đã bị lừa. Thôi thì thông cảm nhé, vì cuộc sống cả thôi, chị ráng mà đi lừa lại người khác để kiếm cơm”. Nói xong chị ta lại cười ha hả. Lòng mình bắt đầu nóng rực lên, nước mắt ừng ực chảy ra.
Nhắn tin cho bé khách hàng nói hủy cuộc hẹn, để ngồi nghe tiếp câu chuyện. Nghe chị ta kể về thành tích mới 6 ngày lên được chức director. Mình nghe quen quen, quay lại nhìn… Thì ra đó là chị T.T.C, người hôm hội thảo đã lên chia sẻ thành công. Nói trong nghẹn ngào, và làm mình khóc một trận: “Không ngờ bây giờ lại trở thành cáo đến vậy”.Nghe ngóng tiếp câu chuyện, mình nghe chị này bảo chuẩn bị đi Thái Lan tham gia hội thảo, nhưng em không tốn đồng nào đâu nhé. Thế chị kia mới hỏi sao đi nước ngoài lại không tốn?
Chị T.T.C mới kể: “Chị biết không, vé tham dự chỉ tầm 1,7 triệu – 1,8 triệu thôi. Nhưng em cứ hô lên là 2,5 triệu thế là chúng nó nộp cho em. Chúng nó đâu gì về tiền đâu, chỉ có upline như em là biết đích thực là bao nhiêu thôi. Vì qua đây, chỉ phát cho cái thẻ để ra vào, chứ có ghi tiền bạc gì đâu. Thế là chúng em qua đó chỉ cần dắt theo tầm chục người là có tiền ăn xài thả ga, mà ăn sang nhé! Tiền của chúng nó cả, vậy mà đứa nào cũng tấm tắc: “Upline sài sang thế này chắc lương cao lắm. Em chỉ cười, mà trong bụng cười đến tung cả ruột, lũ ngu!” Trời đất, nghe đến đây, tim tôi như đập muốn tung lồng ngực. Ngày đó tôi cũng nộp tiền đi Thái là 2,5 triệu – là tiền tôi đi vay, đi mượn.
Vậy mà người ta nỡ làm vậy. Tôi bắt đầu ôm mặt khóc. Khóc vì mình ngu, mình đã bị lừa. Ráng chịu đựng, tôi ngồi nghe tiếp xem chị này nói gì nữa. Chị tiếp tục: “Người này lừa người kia, người đi trước lừa người đi sau. Khi họ đã tham gia là không dứt ra được, vì phải cố mà đi lừa để có tiền mà trả nợ. Ai vào đây cũng nợ nần thôi, lấy tiền đâu ra?”Tôi nước mắt ngắn, nước mắt dài ra về. Trời lại mưa, tôi mặc kệ. Tôi vừa đi vừa khóc, nhận ra một giá trị ở công ty đa cấp là “lừa đảo mới tồn tại được”.
Còn nhớ một câu mà người nói: “Họ cười tôi, vì tôi không giống họ. Tôi cười họ, vì họ quá giống nhau”. Đúng, tôi đã bị cười là những người như tôi quá ngu, để họ ăn tiền của chúng tôi và còn cười vào mặt chúng tôi. Vì chúng tôi quá ngu giống nhau.Về đến nhà, một đêm tôi không ngủ được. Tôi suy nghĩ có nên dừng lại hay tiếp tục? Dừng lại, tiền đâu tôi sẽ trả nợ? Tiếp tục, thì tôi lại phải đi lừa người khác? Để họ sẽ khốn đốn như tôi bây giờ? Sau một đêm, tôi quyết định dừng lại. Tôi không thể nhẫn tâm đi lừa những người người tội nghiệp kia được.
Họ đều là những người có hoàn cảnh khó khăn. Nếu họ không lừa ai được, thì tiền đâu mà họ trả nợ? Và liệu tôi lừa được họ vào hệ thống, tôi có ăn ngon, ngủ yên với đồng tiền khốn khó của họ không? Dừng lại thôi! tôi bắt đầu không tham gia, không liên lạc với ai nữa. Rồi xin một công việc đi làm, hẹn những người cho tôi vay là tôi sẽ cố gắng làm và trả nợ cho họ. Tôi thú nhận “tôi đã bị lừa”. Hên là mọi người đều là người thân, họ thông cảm và cho tôi khất nợ. Bây giờ gần Tết rồi, tiền bạc tôi không còn một đồng, xe cộ thì cầm cố, hàng tháng phải đóng tiền lời. Tôi đau khổ lắm.
Tôi mong những người chuẩn bị bước vào công ty đa cấp hay đã bước lỡ rồi, thì hãy suy nghĩ thật kỹ. Người đầu tiên mà công ty hướng dẫn bạn đầu tiên nên tuyển dụng là những người thân quen nhất… Đừng làm vậy với người thân, bạn bè của mình, tàn nhẫn lắm. Công ty bán hàng đa cấp, làm cho cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn hay làm cho cuộc sống đau khổ hơn? Tôi mong các bạn nhận được qua bài viết này, và tìm hiểu thật kỹ trên báo chí. Báo chí, tivi đã đưa hết lên rồi, đừng sai lầm mà bước vào vòng luẩn quẩn này nữa.
Có thể một số bạn làm trong hệ thống công ty bán hàng đa cấp khi đọc bài này sẽ chửi tôi là thất bại nên nói lung tung? Các bạn sẽ hỏi tôi đã sử dụng sản phẩm chưa? Có tin sản phẩm không? Tôi xin trả lời luôn: Tôi đã sử dụng tất cả, đối với bột diệp lục, tôi uống gần 4 tháng rồi.
Vẫn không thấy gì thay đổi như quảng cáo. Tới tháng tôi vẫn đau bụng kinh bình thường, mụn vẫn mọc đều đều. Duy nhất có trà thải độc ruột là như quảng cáo là thải độc tố ra hết. Tôi ngoài cảm thấy uống vào là đi toilet cả ngày, không biết là có thải độc gì không? Chắc là có, vì chỉ thấy ở toilet liên tục. Tôi rất ốm, uống đã hết 3 hộp bổ sung đạm nhưng vẫn không thấy béo lên 1 kg nào. Chị gái tôi rất mập, cho uống hết 3 hộp giảm cân hết 6,6 triệu, 3 hộp nhuận tràng mà giảm được có 1,5kg. So với quảng cáo là giảm 5,7cm vùng bụng… Đạm đậu nành cũng vậy, uống thì dở mà rất đắt.
Một hộp đậu nành gần cả triệu bạc. Uống được nửa tháng là hết rồi, thử hỏi nửa tháng uống đậu nành mà hết gần 1 triệu, vậy người ta uống đậu nành nguyên chất còn to hơn. Tất cả chỉ là giả dối, nói quá sự thật. Tôi lạy các công ty bán hàng đa cấp, tội chúng tôi lắm! Đừng làm cho cuộc sống của chúng tôi khổ hơn nữa.
Theo VNE
Đã mất trinh thì phải có bầu mới cưới
Anh nói: Khi em đến với anh không còn là con gái, không biết em đã phá thai lần nào chưa? Anh là con một, tốt nhất là nên có bầu trước khi cưới cho chắc ăn.
Là người có tư tưởng khá thoáng, khi yêu phải hết mình nên trước khi đến với Lâm, Thảo cũng đã trải qua vài ba mối tình và đều đã đi quá giới hạn. Yêu đương, chơi bời nhưng đến năm 26 tuổi, Thảo vẫn không tìm được cho mình một bến đỗ, bởi những người con trai Thảo từng qua lại không ai có ý định kết hôn với cô.
Thảo bắt đầu lo lắng, bởi cô hiểu rằng, đàn ông rất ích kỷ. Họ có thể quan hệ với nhiều cô gái trước khi kết hôn, nhưng lại rất để ý đến sự trọn vẹn của người mà mình sẽ lấy làm vợ. Nhận thức được sai lầm trong lối sống trước đây của mình, Thảo quyết định thay đổi. Cô cố gắng tránh xa những chốn ăn chơi và những người bạn mà trước đây cô từng kết giao. Lúc này, Thảo chỉ hy vọng gặp được một người đàn ông không đặt nặng vấn đề trinh triết.
Sau một năm quyết tâm rời xa quá khứ "huy hoàng", Thảo gặp Lâm ở công ty nơi cô mới xin vào làm việc. Cùng làm việc, lại chỉ có họ còn độc thân trong phòng nên Lâm vào Thảo dễ dàng thân thiết với nhau. Từ những tin nhắn hỏi han, quan tâm đến những buổi đi uống cà phê chém gió, lại được các anh chị cùng phòng tích cực gán ghép, sau hơn 3 tháng quen biết, Thảo và Lâm chính thức thành một đôi.
Ảnh minh họa
Khi Lâm ngỏ lời, Thảo đã lấy hết dũng khí cho anh biết việc cô không còn là con gái. Lúc đó, Thảo đã rất cảm động khi Lâm ôm cô vào lòng nói: "Với anh, trinh tiết của người con gái không nói lên được điều gì, quan trọng là tính cách và phẩm chất của họ. Dù vậy, anh rất tôn trọng khi em đã can đảm cho anh biết việc này. Sau này, chúng ta sẽ hạnh phúc em nhé!".
Hôm đó, Thảo đã khóc rất nhiều, cô không nghĩ mình lại may mắn như vậy!
Không còn gì để băn khoăn, Thảo và Lâm quyết định dọn về sống chung. Trong cuộc sống, dù có không ít những xung đột nhưng hai người luôn biết cách nhường nhịn, dung hòa lẫn nhau để gìn giữ hạnh phúc.
Sống chung 2 năm, Thảo cũng đã bước sang tuổi 29 nhưng Lâm vẫn chưa một lần đề cập đến việc kết hôn. Nhiều lúc sốt ruột, Thảo đã cố tình nói gần, nói xa rằng người bạn này vừa cưới, người kia vừa sinh con, em cũng sắp sang đầu ba rồi... nhằm thăm dò ý kiến nhưng Lâm lại chẳng tỏ thái độ gì mà chỉ ừ hữ cho qua chuyện. Khi bạn bè, đồng nghiệp hỏi khi nào cưới, Lâm vô tư: "Vội gì, bọn mình giờ khác gì vợ chồng đâu, chờ khi nào có em bé, dắt luôn cả trâu và nghé về dinh!".
Những tưởng đó là lời nói đùa của anh, ai ngờ, trong một lần lấy hết cam đảm cùng anh bàn chuyện cưới xin, Thảo nhận được câu trả lời khiến cô sững sờ: "Khi em đến với anh không còn là con gái, anh không biết em đã từng phá thai lần nào chưa. Gần một năm nay, anh không dùng biện pháp tránh thai nữa nhưng em vẫn không thấy có tin tức gì. Anh yêu em, nhưng anh là con một. Em nghĩ anh ích kỷ cũng được, nhưng theo anh tốt nhất chúng ta nên có bầu trước khi cưới cho chắc ăn!".
Nghe Lâm nói, Thảo không biết phản bác gì, bởi thực tế cô đã một lần phá thai. Giờ đây, cô rất sợ, sợ rằng những sai lầm trước kia của mình sẽ lấy đi hạnh phúc mà cô vun đắp bấy lâu nay.
Theo VNE
Em lén lút yêu người khác trong 2 năm Mặc dù em và bạn trai đã yêu nhau 5 năm, nhưng 2 năm qua, em đã yêu người khác mất rồi. Chị Thanh Bình thân mến! Em đang đứng giữa một quyết định khó khăn, mong chị cho em lời khuyên. Em năm nay 24 tuổi, đã có công viêc và thu nhập khá, có thể tự lo cho bản thân em...