Tâm sự của teen 9x thích thủ dâm xả stress
Tâm sự của teen 9x thích thủ dâm xả stress Mình chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có một ngày mình… thủ dâm, nhưng sự thật là chẳng có gì không thể xảy ra.
Mình là đứa con gái 20 tuổi, đã có bạn trai, nhưng anh í ở cách mình quá xa, đang du học bên Singapore, mỗi năm hai đứa chỉ gặp nhau một, hai lần. Chúng mình đã yêu nhau như thế được gần hai năm rồi… Mỗi lần anh í về, là một lần chúng mình quấn quýt lấy nhau, tưởng chừng như không thể rời xa, bao nhiêu tình cảm, sự ham muốn cứ thúc giục bọn mình hầu hết khoảng thời gian anh về nước. Gần đây, lớp mình rộ lên phong trào tâm sự chuyện XXX, lúc đầu mình không tham gia vào nhóm ấy, nhưng thấy chúng nó rôm rả quá, mình muốn bỏ ngoài tai cũng không được…
Có những đứa còn kể chuyện tình yêu của chúng nó mà không chút ngại ngần, mình thấy sao nó tự nhiên thế không biết. Mấy đứa túm tụm vào buôn đủ mọi chuyện, xoay đi xoay lại, cuối cùng vẫn buôn “chuyện ấy”, chủ đề chưa bao giờ hết “hot”… Cả nhóm hầu hết đều đã có người yêu, và đều đã làm… chuyện ấy, vì vậy, việc kể chuyện hai đứa “ấy” với nhau là không thể bỏ qua, nào là những giây phút hạnh phúc khi “chuyện ấy” kết thúc hoàn hảo, theo đúng ý cả hai, nào là chuyện hai đứa không hợp nhau, hay cùng nhau “thăng hoa” như thế nào và lần nào kết thúc cũng là: “tạm thời thế đã nhé, lần sau buôn tiếp!!!”. Lúc đầu, mình chỉ lắng nghe và cười trừ mà không suy nghĩ gì, nhưng dần dần, càng nghe nhiều mình càng cảm thấy khó chịu, một cảm giác không thoải mái cứ len lỏi quanh mình, đặc biệt là ở “chỗ ấy”.
Và mình bắt đầu hình thành suy nghĩ, chúng nó có người yêu bên cạnh, còn mình, người yêu thì xa lắc lơ, một năm gặp nhau được mấy lần ít ỏi, thấy sao mà nản quá, rồi mình lại bắt đầu nghĩ đến chuyện ấy, phải làm thế nào khi người yêu không có bên cạnh, mà nhu cầu thì ngày một… “bức thiết”.
Mình cũng bắt đầu nghĩ đến việc xem những bộ phim cấp 3, phim “đen”. Lúc đầu thỉnh thoảng mới dám xem vì xấu hổ, nhưng dần dần mình “ngấu nghiến” nó nhiều hơn, như một thứ thức ăn không thể thiếu vậy, thấy bị kích thích, ham muốn chuyện ấy hơn bao giờ hết, trong khi người yêu thì ở tít phương trời xa.
Không có giải pháp nào khác cho mình ngoài việc… tự làm “chuyện ấy”, và mình đã quyết định… thử, mình bắt đầu tìm tòi xem con gái mà thủ dâm thì sẽ như thế nào, có khó không, cảm giác sẽ ra sao, ảnh hưởng gì…
Mình mất một thời gian để suy nghĩ xem có quyết định thủ dâm hay không, tự thấy “chuyện ấy” thật kinh khủng, tại sao trước kia không nghĩ gì mà bây giờ mình lại trở nên như thế. Nhưng dần dần, những suy nghĩ ấy không thắng được “nhu cầu” bản thân!!!…
Chuyện thủ dâm của một đứa con gái là mình diễn ra trong sự lo lắng, xấu hổ, và căng thẳng tột độ. Mình làm “chuyện ấy” trong bóng tối, khi tất cả mọi người đã đi ngủ.
Nó ra rất nhiều, mình bị kích thích thực sự và mình thấy thoải mái…
Những ngày sau đấy mình làm liên tiếp, mình không hề nghĩ nó lại dễ dàng như thế, và hình như mình đã… lên đỉnh theo một cách nào đó……
Mọi chuyện được giấu kín, có thể xem là an toàn cho đến một ngày mình đi du lịch cùng nhóm bạn trong lớp. Tối hôm đấy, người yêu gọi điện và nói những lời rất tình cảm, đúng lúc chút men bia sẵn có trong người đang ngấm dần, “chuyện ấy” lại dâng trào trong mình.
Không cưỡng lại được, mình đã chạy vội vào nhà vệ sinh, không buồn khóa trái cửa vì lúc ấy mình đang mệt lả đi vì men bia.
Đúng lúc đang cảm xúc dâng trào, thì… rầm, cửa mở toang…
Video đang HOT
Con bạn lù lù trước mặt miệng còn hét dở câu: “Mày ơi, tao buồn…”
Nó đang buồn đi vệ sinh gấp, vậy mà khi chứng kiến những gì đang xảy ra trước mắt nó, nó chắc chắn đã bị choáng váng, thực sự choáng váng, nhìn mặt nó mình biết được điều đó.
Nó bàng hoàng, không nói được câu nào, vội vàng chạy ra, đóng sầm cửa lại, chỉ còn mình trơ trọi, ngơ ngác trong nhà vệ sinh.
Mình như sực tỉnh sau cơn trúng độc, xấu hổ kèm theo nỗi sợ hãi tột cùng, rồi nó sẽ loan tin này đến hết mọi người, ngày kinh hoàng!
Một đứa con gái 20 tuổi thủ dâm và bị phát hiện.
Theo VNE
Thiền không trị được bách bệnh
Nhiều người, đặc biệt là lớp trung niên tìm cách "xả stress" cũng như nâng cao thể trạng, phòng ngừa bách bệnh bằng cách tập thiền, yoga. Tuy nhiên, hình thức luyện tập này đang được tập theo phong trào, xu thế hơn là dựa trên cơ sở khoa học, hiểu biết có bài bản...
Và phương thức tập luyện này có trị được bách bệnh như nhiều người nghĩ không? Câu trả lời là không!
Chết vì... thiền
Bây giờ, thiền hay yoga không còn xa lạ với người dân thành phố. Ở bất kỳ khu đô thị hiện đại nào cũng thấy nhan nhản các lớp luyện thiền (có nơi gọi là yoga), kể cả ở một số tỉnh lân cận. Những tờ quảng cáo về một lớp thiền được dán chi chít ở tất cả những nơi có thể.
Cứ chập tối hoặc sau khi đã lên đèn, cảnh các bà, các chị... mỗi người cắp một chiếc thảm tập tíu tít cùng nhau vào phòng rồi khởi động... chờ thầy đến. Nhiều tuổi nhất là 55-60, còn ít nhất là xấp xỉ 30 tuổi. Tất cả đều có thu nhập ổn định để có thể nộp học phí khoảng 500 nghìn - 1 triệu đồng/tháng, tùy theo số người tập và cho 3 buổi tập mỗi tuần.
Thế nhưng trái với sự sôi nổi hay hào hứng tập thiền ấy là giới hạn về sự hiểu biết về chính môn học mà họ đang là người "trong cuộc". Thậm chí những thuật ngữ "chuyên môn" rất quen thuộc đối với người trong giới như tẩu hỏa nhập ma, không ít người cũng không biết. Có người còn khẳng định luôn: "A dua a tòng đi tập cho vui ấy mà".
Một đôi vợ chồng trẻ nhà ở khu đô thị Ciputra đẹp bậc nhất Hà Nội, trông sành sỏi, "tinh thông" mọi thứ thế nhưng khi được hỏi: "Trước khi tập thiền anh chị có tìm hiểu qua sách báo, chuyên gia y học không?" thì cặp vợ chồng này trả lời... thản nhiên: "Quan trọng gì đâu, cứ nghe người ta giới thiệu (bạn bè) rồi mình thấy hay hay thì đi tập. Mà bây giờ bảo tìm hiểu, chúng tôi biết ở đâu mà tìm hiểu. Tìm hiểu qua chính thầy dậy cũng được".
"Thế thầy dạy thiền của anh chị đã dạy bao nhiêu năm và trước đây từng luyện ở đâu?", đến câu hỏi này thì đôi vợ chồng trên thực sự lúng túng và chỉ biết nhìn nhau... cười trừ!
Thiền không trị được bách bệnh!
Trong các lớp tập thiền hiện nay thì có rất nhiều người như vậy, kể cả người trung niên vốn được coi là cẩn thận với bản thân hơn người trẻ. Họ gần như phó mặc bản thân cho người dạy miễn sao "chưa thấy chết" là được. Với cách nghĩ ấy, đã có những hậu quả đáng tiếc xảy ra đối với người tập thiền.
Như một thanh niên ở TP Hồ Chí Minh sau khi tập thiền đã tử vong do rối loạn sinh học, suy nhược cơ thể ngay tại chỗ. Trường hợp này đã làm rúng động cả giới thiền và yoga. Nhưng dường như nó chưa đủ là bài học cảnh báo đau xót nên vẫn rất nhiều người lao vào môn tập này với "2 không": không kiến thức, không sợ... chết!
Một trường hợp khác cũng gây "sốc" không kém ấy là một phụ nữ tập thiền của một thầy hướng dẫn ở Thanh Xuân đã bị "tẩu hỏa nhập ma" dẫn đến tâm thần phải điều trị lâu dài.
Không chỉ là "thở"
Vậy thiền là pháp môn như thế nào mà có thể hấp dẫn người ta theo học một cách phó mặc bản thân như vậy? Theo cách hiểu của người Trung Hoa xưa, thiền (Dhyana Yoga) là trạng thái kéo dài của tập trung (gấp 12 lần) cộng thêm sự suy nghiệm đối tượng, sống với đối tượng đó hay hiểu cách khác là cá nhân thẩm thấu trong đối tượng hoặc đối tượng thẩm thấu trong cá nhân đến mức không còn là hai vật thể riêng biệt. Đối tượng ở đây được hiểu là điều mình đang nghĩ đến. Trong trạng thái "tuy 2 mà 1" ấy, tinh thần, cơ thể cảm giác nhẹ bẫng, khoan khoái, không có ưu phiền hay mệt mỏi.
Có 2 loại thiền: Thiền có đề mục và thiền không đề mục, trong đó thiền có đề mục là có một đối tượng như vật thể, ý tưởng, một phần của cơ thể hay toàn bộ cơ thể của mình (quán nội quan) rồi suy ngẫm, chiêm nghiệm về nó.
Theo khoa học hiện đại thì đây có thể coi là chìa khóa cho sự tiến hóa của nền văn minh nhân loại do bằng tư duy, suy ngẫm con người mới tháo gỡ, phát minh ra những vấn đề liên quan đến đời sống của mình.
Còn thiền không đề mục: tức là không có đối tượng, suy nghĩ trong đầu nhưng phải suy nghĩ về trạng thái trống không đó chứ không phải "rỗng" hoàn toàn. Lão Tử gọi đây là "Đạo" trong câu "Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật". Khoa học hiện đại cũng cho đó là khả năng sinh ra vũ trụ thời kỳ đầu.
Dưới góc độ khoa học hiện đại mà các nhà khoa học người Đức vừa chứng minh cách đây không lâu mà điều đáng chú ý nhân vật chính của nghiên cứu này chính là một Việt kiều Mỹ, đồng thời cũng chính là một người tu hành, chuyên dạy thiền cho nhiều môn sinh trên khắp thế giới thì thiền là do Đức phật Thích Ca sáng tạo ra trong quá trình tự tu và chiêm nghiệm bản thân cách đây 2.500 năm.
Thiền đơn giản là phương pháp thở rồi từ phương pháp thở đó điều chỉnh, vận khí trong người để tác động đến não bộ nhằm để những bộ phận ở não bộ (tùy theo nhu cầu, "tâm bệnh" của nhiều người để xem tác động tới những bộ phận nào) kích thích sinh ra những chất có lợi cho sức khỏe và tinh thần.
Cụ thể như trị bệnh mỡ máu hay tim mạch. Khi thở, mũi mình có hai "cái que", tức là bộ phận hành khứu giác. Khi hít vào thì khí đó tác động tới hai cái que rồi làm chúng "xuyên" thẳng vào khu được gọi là trung tâm điều khiển tâm lý, tình cảm của con người (hypothalamus) và thần kinh đối giao cảm.
Mục đích của việc hít thở tác động tới vùng này là để ở đầu các dây thần kinh đối giao cảm tiết ra chất acetylcholine. Mà các chất ấy chính là điều khiển tim mạch và khống chế hai chất gây nên bệnh mỡ máu và tai biến mạch máu não là norepinephrine, epinephrin. Tương tự, các bệnh khác như trầm cảm, mất ngủ triền miên cũng được "chữa" bằng cách nhìn và thở.
Muốn tập thiền phải hiểu biết
"Tuy nhiên, thiền không thể chữa được bách bệnh...", vị thiền sư này khẳng định và phân tích: "...Cơ bản thiền là để điều chỉnh hệ thống hoạt động của não bộ hay hài hòa các chất sinh hóa học trong não bộ. Mà không phải bệnh nào cũng xuất phát từ não". Còn thở trong thiền hoàn toàn không đơn giản vì phải nông sâu khác nhau, mức độ nín thở lâu - nhanh cũng khác nhau. Quan trọng nếu tập thiền mà không được một người hướng dẫn có kinh nghiệm, không hiểu biết về cơ chế não bộ thì việc thở này rất khó. Chưa nói đến, họ còn giảng dạy theo "sở ý" của họ mà không dựa trên cơ sở khoa học nào thì nguy cơ hậu quả khôn lường là "tẩu hỏa nhập ma", dở điên dở dại, tử vong rất dễ xảy ra...
Để tập thiền có hiệu quả, các nhà khoa học Đức nhận định điều quan trọng nhất phải hiểu cơ chế, cấu tạo của não bộ trước khi luyện tập nhằm từ đó biết cách vận hành khí bằng hít thở. Thứ hai, phải tìm người hướng dẫn có kinh nghiệm, có kiến thức về khoa học não bộ và thiền...
Theo lương y Minh Chánh, một người nổi danh trong giới thiền:
Nếu tự tập thiền thì chỉ nên tập hít thở "4 thì" đơn giản hay còn gọi là tụ khí đan điền để rèn luyện sức khỏe.
Pha 1: Bắt đầu từ từ thở ra, nhẹ, sâu dài cho hết CO2 để không có không gian tích tụ, ôxy có thể vào tận cùng các phế nang ở đáy phổi. Nếu không, đáy phổi sẽ thiếu ôxy triền miên.
Pha 2: Nín thở tùy sức.
Pha 3: Hít vào bằng mũi êm, nhẹ để mũi kịp điều chỉnh nhiệt độ và ngăn bụi, vi khuẩn. Nhớ là trong khi thở lưỡi phải sát hàm răng trên, mặt tươi tỉnh, lắng nghe hơi thở ra, vào. Chủ động hạ cơ hoành tự nhiên, ép bụng dưới, làm phình bụng trên, hít vào đến khi nào không hít được nữa. Thư giãn toàn thân, mắt lim dim. Thần kinh không được suy nghĩ gì cả (ra lệnh cho nó tạm ngưng hoạt động). Dần dần não bộ 0 chuyển vào trạng thái anpha (sóng não dao động 4-10héc/giây).
Pha 4: Nín thở tùy sức. Sau đó trở lại pha 1 (thở ra...)
Đáng lưu ý: Đầu lưỡi sát hàm răng trên là rất quan trọng nhằm để cho khí quản mở trong lúc tập và không làm cho áp suất trong phổi tăng cao có thể gây tàu hỏa nhập ma.
Mỗi ngày nên tập thở dưỡng sinh 1-2 lần vào tối trước khi ngủ hoặc sáng lúc thức dậy khoảng 10 phút. Sau đó tăng dần lên 30 hoặc 1 tiếng. Tập ngoài trời hay trên giường đều được.
Theo Nguyễn Hưng
PetroTime
Ảnh chế hài hước Ước gì mình được sống cuộc sống nghèo khó một ngày, chỉ một ngày thôi... chứ nghèo hoài thế này ai chịu nổi. Ông trời luôn để ngỏ một cánh cửa... Ước mơ nhỏ nhoi. Người thương mình nhất vẫn là tổng đài điện thoại. Nghèo đâu phải là tội. Người ở nơi đâu? Quá phũ. Theo VNE