Tâm sự của phụ huynh nữ sinh bị đánh ở trên phố
“Tôi không nghĩ đó là con mình vì hình ảnh quá mờ. Đến khi cán bộ công an đến nhà mời Quỳnh Anh cùng người giám hộ lên làm việc, gia đình tôi mới biết và thực sự sốc. Nhưng tôi vẫn giấu cha cháu…”, mẹ nữ sinh Quỳnh Anh kể.
ảnh minh họa
Ký ức đau xót
Sáng 15/3, PV đã gặp gia đình nữ sinh Nguyễn Quỳnh Anh để tìm hiểu sự việc. Căn hộ tại khu tập thể Quỳnh Mai nằm khuất giữa những băng rôn quảng cáo hàng tạp hóa giăng kín phía trước. Cả chủ nhà và khách ngồi ghế đẩu, giữa những chồng hàng tạp hóa cao lút đầu người, câu chuyện cứ ít phút lại bị cắt ngang bởi những khách hàng í ới hỏi mua đồ.
Chị Nguyễn Thị Y., mẹ của nữ sinh Nguyễn Quỳnh Anh kể lại: “Mấy ngày qua, hàng xóm bàn tán xôn xao về việc nữ sinh bị đánh dã man. Nhà không có internet nên tôi tranh thủ lúc vắng khách chạy qua xem nhưng được chừng nửa phút thì không dám nhìn tiếp vì thấy ác quá. Khi đó, tôi không nghĩ đó là con mình vì hình ảnh quá mờ và cháu nó che mặt nên không nhận ra. Đến khi công an đến nhà mời Quỳnh Anh cùng người giám hộ lên làm việc, tôi mới biết và thực sự rất sốc. Nhưng tôi vẫn không để cha cháu xem đoạn băng này. Với gia đình tôi, đó là ký ức quá đau xót”.
Chị Y. nhớ lại: cách đây hơn 1 tuần, có một hôm cháu đi học về, chị thấy Quỳnh Anh kêu đau đầu, mệt nhưng chỉ nghĩ là do thời tiết thất thường. Thấy tóc con bị rụng, chị hỏi nhưng Quỳnh Anh chỉ im lặng. “Quỳnh Anh vốn thế, ít nói và chỉ hay tâm sự với bố. Thấy mặt mũi cháu không có xây xước gì nên tôi cũng không hỏi thêm. Có ai ngờ đâu”, người mẹ của cô học trò Quỳnh Anh nói.
Ngày 9/3, nhà trường và cô giáo chủ nhiệm lớp 10A13 mời phụ huynh Quỳnh Anh tới để thông báo việc em xô xát với bạn cùng lớp và tiến hành hòa giải giữa 2 gia đình. Trong bản tường trình, 2 học sinh chỉ kể rằng do mâu thuẫn dẫm vào chân nhau, lời qua tiếng lại và dẫn nhau ra chỗ vườn hoa gần chùa Hai Bà Trưng, xảy ra xô xát nhẹ.
Video đang HOT
Tại đó, Diệp nói lời xin lỗi Quỳnh Anh. Nhà cũng đưa Quỳnh Anh đi kiểm tra y tế, chụp X-quang phần mặt, đầu, lồng ngực nhưng không phát hiện gì bất thường.
Ngày 13/3, một số cán bộ công an đến nhà mời Quỳnh Anh lên cơ quan công an làm việc để làm rõ video ghi hình nữ sinh bị bạo hành. “Chính cán bộ công an nói thì tôi mới nhận ra con của mình, vì ngay cả khi clip bị tung lên nhà trường có hỏi thì các cháu vẫn chối. Ngày 13/3, cơ quan công an hỏi và phân tích thì các cháu nhận hết”, chị Y. tâm sự.
Lời khẩn khoản của một người mẹ
Chị Nguyễn Thị Y. cho biết thêm, khi gia đình hỏi tại sao Quỳnh Anh lý do phải giấu bố mẹ chuyện bị đánh hai lần chỉ trong một buổi chiều, em khóc và nói rằng: “Con nghĩ không có gì trầm trọng nên không nói với bố mẹ, sợ bố mẹ mắng thêm và xấu hổ với bạn bè”.
Nhưng khi xem lại video trên báo thì nữ sinh này bị xúc động mạnh. “Cháu khóc rất nhiều vì cháu không nghĩ là bị quay phim. Hiện tại, gia đình tôi cũng phải giấu không cho bố cháu xem băng ghi hình đó vì nếu xem bố cháu sẽ sốc nặng.
Khi hỏi con bị đánh như thế nào, cháu bảo khi đánh xong ở gần chùa Hai Bà, nhóm bạn đó đã đưa con lên xe máy và chở đến vườn hoa Pasteur. Khi vừa xuống xe, con bị một bạn xông vào đấm đá túi bụi và con cũng không biết đánh vào đâu chỉ biết ôm mặt chống đỡ vì nếu kháng cự sẽ bị nhóm đó xông vào đánh hội đồng”.
Mẹ Quỳnh Anh cũng cho biết, ngay sau khi biết nữ học sinh bị đánh là học trò của mình, cô giáo chủ nhiệm cũng đã gọi điện đến động viên em và cho biết các bạn em cũng đã rất bất bình khi em bị đối xử như vậy.
Nhận xét về con gái mình, chị Nguyễn Thị Y. nói Quỳnh Anh khá trầm tính, ít nói và thường tâm sự nhiều với bố. Suốt 9 năm học, cháu đều là học sinh khá giỏi nhưng bắt đầu vào lớp 10 cháu lại bị yếu môn Toán còn các môn khác cháu vẫn đạt loại khá.
“Nhìn con mình bị đánh như vậy, tôi rất xót xa. Bản thân tôi nếu có giận, đánh con cũng chỉ vụt vài cái thôi. Gia đình tôi đang đợi kết luận của công an. Tôi nghĩ cơ quan điều tra sẽ xử lý đúng và tha thứ cho các cháu; để các cháu có cơ hội sửa đổi vì các cháu còn trẻ, quá nông nổi mới gây ra sự việc này. Chính hai gia đình chúng tôi cũng không ngờ các cháu lại làm thế với nhau”.
Theo VNE
Phát chán với chồng sắp cưới
Tôi lo lắng cho tương lai của mình khi lấy anh - một người đàn ông thất nghiệp.
Theo như kế hoạch, tầm tháng tư năm nay chúng tôi sẽ cưới. Nhưng giờ đây có một chuyện bất ngờ xảy ra khiến tôi băn khoăn quá. Tôi lo lắng không biết mình có nên hoãn cưới lại hay không bởi nếu lấy anh ấy tôi sẽ rất khổ. Mà nhà tôi chẳng khá giả gì.
Hiện tại tôi đang đi làm cho một công ty, lương tháng khá tốt. Còn chồng sắp cưới của tôi trước đây cũng đi làm, lương cũng tầm tầm như tôi. Chúng tôi cũng yêu nhau được hơn 1 năm rồi. Tình cảm nói chung là êm đềm, không có gì sứt mẻ xảy ra cả. Chúng tôi yêu nhau khi cả hai đã trưởng thành, cái cảm giác yêu đương mãnh liệt không nhiều như những bạn trẻ mới lớn nhưng đổi lại hai người rất hiểu và thông cảm cho nhau.
Thú thực khi yêu anh tôi cũng đắn đo nhiều phần. Nhà anh và nhà tôi rất xa. Chúng tôi đều là dân tỉnh lẻ lên thành phố lập nghiệp nên cuộc sống khá khó khăn. Bố mẹ tôi ở quê nghèo lắm. Hồi tôi đi học, bố mẹ đã phải vay chạy cho tôi để có tiền ăn học. Thế nên khi ra trường, mặc dù kiếm được chút tiền nhưng tôi vẫn phải dành dụm để gửi về cho bố mẹ ở quê. Nhà anh còn túng thiếu hơn cả nhà tôi. Yêu nhau, nhưng chúng tôi rất độc lập về kinh tế vì ai cũng có trách nhiệm với gia đình của mình.
Thời điểm đó cũng có một anh nữa theo đuổi tôi. Anh ấy tuy không phải là người thành phố nhưng nhà ở ngoại ô. Anh ấy cũng có nhà riêng ở gần chỗ tôi làm. Tôi không phải người tham lam, hay nghĩ lợi dụng gì nên tôi quyết định chọn bạn trai tôi bây giờ vì tôi thấy mình hợp với anh hơn. Tôi đã từ chối người thanh niên kia mặc dù so về mọi mặt anh ấy đều hơn bạn trai hiện tại của tôi. Khi tôi từ chối tình cảm, anh ấy còn nói rằng chừng nào tôi chưa lấy chồng anh ấy vẫn còn theo đuổi tôi. Tôi cũng chỉ cười xòa khi nghe câu đó vì với tôi khi đã lựa chọn ai thì sẽ gắn bó với người đó.
Nghĩ tới cảnh cưới nhau về, chồng thất nghiệp, tối ngày ở nhà đợi vợ đi làm về, hàng tháng ngửa tay xin vợ tôi lại ngán ngẩm (Ảnh minh họa)
Mọi chuyện cứ êm đềm diễn ra như vậy. Tôi nghĩ với đồng lương của hai vợ chồng tôi, khi lấy nhau giàu có thì không nhưng cũng đủ sinh sống ở cái nơi đắt đỏ này. Nếu biết chi tiêu chắc cũng dành dụm được một ít làm cái phòng thân. Mọi kế hoạch, tính toán của chúng tôi đã hòm hòm, vậy mà đùng một cái bỗng dưng bị xáo trộn vì anh ấy bị đuổi việc.
Tôi cũng không rõ vì lí do gì anh ấy bị đuổi việc. Nhưng quả thực khi bị đuổi đó là một áp lực lớn với không chỉ anh mà cả tôi nữa. Công việc của anh rất khó để xin việc nhất là khi lại bị mang cái tiếng là bị đuổi. Từ trước tết anh bị cho sa thải. Tôi hỏi lí do thì anh không nói. Anh có vẻ rất đau khổ dù tôi không biết nguyên nhân vì sao anh bị đuổi.
Từ đó tới nay đã hơn 2 tháng anh thất nghiệp rồi. Tôi đang phải đèo bồng thêm anh nữa trong khi gia đình tôi còn rất khó khăn, còn đang chờ tôi giúp đỡ từng ngày một. Tôi không giúp anh không được nhưng quả thật cưu mang anh xong thì tôi và gia đình tôi rất cơ cực. Bố mẹ anh chưa biết anh thất nghiệp, tháng nào cũng điện thoại nhờ vả mua hết cái này đến cái kia. Anh vẫn vờ vịt mình đi làm rồi vay mượn của tôi để mua gửi về cho gia đình với lí do bố mẹ anh ở quê cũng khổ.
Tôi biết chắc anh sẽ rất khó khăn để xin được việc trong thời gian tới, nhất là vào thời buổi khó khăn này. Mà dù cho có xin được công việc mới đi chăng nữa thì lương tháng cũng chỉ 3 cọc, 3 đồng. Nếu như thế thì đến ăn còn chả đủ chứ đừng nói là anh giúp tôi chăm lo tổ ẩm mới của hai đứa.
Giờ đây tôi chán lắm. Mỗi ngày tôi phải gồng mình lên để làm vì ngoài gia đình lại còn phải lo thêm cho anh. Nghĩ tới cảnh cưới nhau về, chồng thất nghiệp, tối ngày ở nhà đợi vợ đi làm về, hàng tháng ngửa tay xin vợ tôi lại ngán ngẩm. Tôi đã vất vả quá rồi. Tôi không khao khát được nhờ chồng sống sung sướng nhưng ít nhất anh ấy cũng phải chia sẻ được với tôi chuyện gia đình. Đằng này tôi đang phải đèo bồng thêm anh ấy và những chuyện không đâu của nhà anh ấy nữa.
Liệu tôi có nên hoãn cưới hay không?
Theo VNE
Con dâu hỗn láo với bố chồng Con dâu hỗn láo định lấy chân đạp tôi thì may sao có thằng út trở về nhà kịp thời. Gần 20 năm nay sau ngày vợ tôi mất vì bệnh nặng, tôi vẫn ở vậy "gà trống nuôi con". Không phải vì tôi quá quyến luyến vợ mà vì sợ lấy phải người không tốt các con tủi thân, nên quyết định...