Tâm sự của nữ sinh yêu thầm thầy giáo hơn gần 20 tuổi
Tôi là sinh viên năm cuối đại học, mới chỉ 22 tuổi, nhưng đã vô tình có tình cảm với một thầy giáo. Thầy dạy lớp tôi gần 2 tháng, ban đầu, tôi không có ấn tượng tốt, ngoài vẻ bên ngoài khá lịch lãm cùng với giọng nói lúc nào cũng rất nhẹ nhàng.
Nhưng chẳng hiểu sao, tôi không biết có phải thầy có tình cảm với tôi trước không, nhưng thầy nói chuyện (nhắn tin) với tôi rất thoải mái. Càng về sau, nhắn tin nhiều hơn, và tôi biết được hoàn cảnh của thầy không phải “lăng nhăng”, mà thầy bị “vợ đá” (đó là do tôi hiểu được từ tin nhắn của thầy: Thầy có một đứa con gái được một tuổi, rồi thầy đi du học 5 năm, về thì con thầy không ở với thầy nữa), tự dưng tôi lại có một thứ tình cảm gì đó, có thể là cảm thông, có thể là… tôi cũng không diễn tả được nữa. Nhưng chắc chắn đó không còn là mối quan hệ bình thường. Kết thúc mùa thi, lúc biết điểm, thầy đã giúp đỡ tôi khá nhiều, tôi cũng không hiểu vì sao nữa, sao lại có người tự dưng tốt với mình như vậy? Tôi chỉ có thể tự lí giải là vì thầy nói thầy đánh giá rất cao bài thuyết trình của tôi, gần như là tốt nhất. Nhưng tôi không nghĩ đó là lý do để duy trì mối quan hệ này.
Sau kỳ thi, đáng lẽ là chẳng còn lý do gì để thầy trò nói chuyện nữa, vì có học môn nào liên quan đến chuyên ngành của thầy nữa đâu, nhưng chính tôi lại tự kiếm cớ để được nhắn tin với thầy, tôi cũng chỉ nghĩ là giữ mối quan hệ vì sắp ra trường rồi, có thể đây là chỗ dựa, mình có thể nhờ vả. Nhưng càng ngày nói chuyện với thầy nhiều, tôi có cảm giác như mình đang “yêu”.
Tôi cũng đã biết thầy hơn tôi 17 tuổi, cũng biết thầy có con riêng, tôi cũng đã tự nói với mình không được phép tiếp tục có cái thứ tình cảm ấy nữa, mà chỉ được phép giữ ở mức độ thầy trò thôi, nhưng dường như tôi không kiềm chế được bản thân, cứ lâu lâu không nhắn tin là tôi lại có tìm ra cớ nào đó liên quan đến học hành để nhắn tin với thầy trước. Mặc dù chính tôi cũng thấy như vậy thật không hay tí nào vì đáng lẽ tôi nên giữ khoảng cách mới đúng. Tôi không biết thầy có coi thường tôi không nữa, vì tôi cứ bám lấy thầy như vậy.
Nhưng hình như thầy cũng có cảm tình với tôi, vì thầy tâm sự ngay cả chuyện gia đình thầy, đến cả chuyện con cái thầy (đang học lớp 3) khoe gì với tâm sự, ngay cả chuyện được đồng nghiệp làm mối cho thầy cũng kể. Và cũng nhân cơ hội ấy tôi cũng hỏi thầy xem người kia có hợp ý thầy không, thầy nói hoàn cảnh của thầy phức tạp, phải là người đủ dũng cảm mới có thể chấp nhận được và hiện giờ thầy chưa thấy ai phù hợp cả, tiện đó thầy cũng nói tôi là đứa vô tư không nghĩ ngợi nhiều và bảo tôi đừng nghĩ mấy chuyện như của thầy, sẽ sớm già mất.
Video đang HOT
Tôi không hiểu sao, lúc đọc những dòng tin nhắn ấy, tôi đã khóc, khóc vì thương thầy, mong muốn được ngồi bên thầy chia sẻ sôi sục trong tôi, và mong nhận được tình cảm từ thầy, cũng thử tưởng tượng ra cái viễn cảnh nếu tôi lấy thầy thì sao? Nhưng sau tin nhắn ấy của thầy, đã khiến tôi phải suy nghĩ, liệu tôi có đủ can đảm không? Liệu thầy có phải là có cảm tình với tôi không?
Tôi cũng lên mạng tìm một số lời khuyên cho trường hợp lấy người hơn mình 20 tuổi, có người hạnh phúc, có người thì hối hận vì đã lấy chồng hơn quá nhiều tuổi, đằng này thầy ấy lại có con riêng nữa, mặc dù em ấy không ở với thầy. Tôi sợ, mình không kiềm chế nổi bản thân, nhỡ tôi thổ lộ tình cảm với thầy thật thì sao? Nhỡ gia đình tôi biết chuyện này thì sao? Thực sự từ trước đến giờ, nghe đến những trường hợp học sinh lấy thầy giáo hơn nhiều tuổi ở trường tôi là tôi chỉ có nghĩ xấu về họ thôi, nhưng giờ tôi mới hiểu có khi họ cũng phải trải qua những điều khó nghĩ như tôi.
Theo VNE
Nỗi ám ảnh người mẹ vô tâm, ích kỷ
Chuyện đã qua rất lâu, đã trở thành dĩ vãng nhưng không hiểu sao tôi không thể quên được.
Từ ấy đến nay, 21 năm trôi qua, sự việc đó đã thành niềm ám ảnh khôn nguôi...
Ngày ấy, khó khăn lắm tôi mới kết hôn được với anh, vì anh là con một nên gia đình chọn dâu rất kỹ. Họ chê tôi không "tốt tướng", sợ tôi không thể sinh con nối dòng. Chúng tôi phải đấu tranh suốt hai năm, ba mẹ anh mới miễn cưỡng chấp thuận dù trong lòng không vui.
Hồi đó tôi cũng rất mê tín dị đoan. Lần nào đi xem bói, chấm tử vi, tôi cũng đều nghe thầy phán rằng tôi rất khó mang thai, không có hy vọng làm mẹ. Điều đó càng khiến tôi lo lắng, căng thẳng vì chồng tôi là con một trong nhà.
Lấy chồng được 3 tháng, tôi có thai nhưng ngay sau đó tôi lại bị sảy thai do té ngã.
Tôi rất hoảng sợ, đầu óc lúc nào cũng bị ám ảnh bởi chuyện bói toán khi xưa. Rồi tôi lại mang thai và sinh một bé gái bụ bẫm, lúc đó chồng tôi đi làm xa chưa về, ba mẹ chồng thì đang đi du lịch. Bác sĩ nói tôi có bệnh phụ khoa nên khi mang thai, khả năng giữ thai không cao.
Quá lo lắng vì mình sinh con gái, tôi đã làm một chuyện rồ dại là lo tiền nhờ người quen đổi con gái tôi lấy đứa bé trai. Tôi nuôi dưỡng bé tử tế, còn đứa con gái bé bỏng, tôi không hề quan tâm bé lạc vào tay ai và sẽ ra sao...
Tôi luôn nghĩ đến việc làm tội lỗi của mình khi xưa mà day dứt và ân hận vô cùng... (Ảnh minh họa)
Khi con trai lên 5, tôi mang thai lần nữa và sinh đôi hai bé trai.
Vậy là gia đình tôi có 3 con trai, chồng tôi lại ước ao có thêm một bé gái nhưng tôi lại không sinh được nữa. Mỗi lần thấy bé gái con nhà hàng xóm sang chơi, chồng tôi nựng nịu cháu với ánh mắt yêu thương khiến lòng tôi chùng lại...
Ba mẹ anh lần lượt qua đời, khi ấy anh mới nói với tôi, vì ông bà cứ sợ không có cháu đích tôn nên mới luôn khao khát cháu trai, chứ anh thì không cần. Anh thích con gái hơn. Anh bảo phải chi tôi sinh được con gái thì cho dù chỉ một đứa con thôi anh cũng mãn nguyện rồi, anh thích con gái lắm...
Tôi nghe mà rụng rời chân tay, cũng từ đó không có đêm nào tôi yên giấc. Tôi luôn nghĩ đến việc làm tội lỗi của mình khi xưa mà day dứt và ân hận vô cùng. Không biết bây giờ đứa con gái tội nghiệp của tôi đang lưu lạc nơi nào, có được hạnh phúc không, cũng không biết con tôi còn sống hay đã chết? Tôi chỉ còn biết đêm đêm thắp hương cầu nguyện cho con được bình an, mong con hãy tha thứ cho mình, một người mẹ vô tâm và ích kỷ.
Giá như ngày ấy tôi đừng làm chuyện ngu ngốc, thì có lẽ bây giờ gia đình tôi đã hạnh phúc trọn vẹn với đầy đủ con trai và con gái. Giá như tôi đừng mê tín dị đoan, đừng bị ám ảnh bởi những lời tiên đoán vớ vẩn thì đã không nhẫn tâm bỏ mặc núm ruột của mình. Điều mà tôi lo sợ nhất là nếu như có một ngày, chồng tôi phát hiện ra sự thật. Biết tôi đã đem giọt máu của anh đổi lấy một đứa bé không ruột rà máu mủ, liệu anh có đủ sự nhân từ để tha thứ cho tôi?
Theo VNE
Em chỉ là người tình Bên anh tôi rất vui, rất hạnh phúc, cái cảm giác hạnh phúc mà cuộc sống hôn nhân của tôi trước kia chưa bao giờ có được. Nhưng với anh, tôi chỉ được xem là "người tình" mà thôi. Thời gian gần đây cuộc sống của tôi có quá nhiều sự thay đổi, tôi bắt đầu đọc nhiều hơn chuyên mục "chuyện chung...