Tâm sự của người vợ 15 năm chưa một lần về ăn Tết nhà mẹ đẻ
Nhìn bố mẹ người ta vui vẻ bên con cháu, tôi cũng chạnh lòng khi đón tết nơi quê người nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cha mẹ chỉ có thể hạnh phúc khi con hạnh phúc.
Những ngày gần Tết tôi thấy nhiều chị em thở than về chuyện không được về nhà bố mẹ đẻ ăn Tết. Thậm chí, có người còn đòi tự tử vì bị chồng cấm về nhà mẹ đẻ dịp Tết. Cũng là một phụ nữ chung cảnh ngộ nhưng tôi thấy những lời than thở này thật là phù phiếm.
Thú thực đã lấy chồng được hơn 15 năm nhưng kể từ đó đến nay tôi chưa một lần được về nhà ngoại ăn Tết. Tuy vậy, tôi thấy điều này cũng bình thường và chẳng đáng để phải cằn nhằn hay ca thán.
Nói có thể nhiều người không tin, nhà bố mẹ tôi chỉ cách nhà tôi có 30km, ấy vậy mà chưa năm nào tôi đón tết với bố mẹ. Năm thì tôi về thăm bố mẹ từ trước Tết nửa tháng, năm mùng 4 vợ chồng tôi mới ghé qua một lát rồi lại đi. Có năm thậm chí qua rằm tôi mới về.
Tôi cho rằng, việc ăn tết nội hay tết ngoại không phải là việc cứng nhắc, tùy vào từng hoàn cảnh mà phụ nữ nên ứng xử cho linh hoạt. Ảnh minh họa.
Tôi là một phụ nữ có công việc tốt, có thể nói là thành đạt và có tư tưởng khá hiện đại. Tôi có thu nhập cũng không đến nỗi nào so với chồng và hiển nhiên tôi không phụ thuộc vào chồng cả về kinh tế lẫn mối quan hệ. Tuy vậy, có một điều tôi luôn phải làm theo chồng đó là quyết định ngày nào, giờ nào về quê chồng ăn Tết.
Chồng tôi là người tốt, tôi thừa nhận điều này, tuy nhiên anh hơi bảo thủ và ích kỷ trong quan niệm con gái xuất giá tòng phu, và trọng nhà nội hơn nhà ngoại. Có những năm chúng tôi không về quê chồng ăn Tết nhưng anh vẫn một mực bắt cả nhà phải ở lại ăn tết ở nhà riêng tại thành phố chứ không được phép về nhà ngoại dù nhà ngoại cách đó có hơn nửa tiêng đi xe máy. Anh bảo đã không về nhà nội thì thôi không về nhà ngoại.
Tuy nhiên, hầu hết các năm chúng tôi đều về quê chồng ăn Tết. Quê chồng tôi lại xa và thêm nữa chồng tôi bao giờ cũng tính khít đến ngày đi làm mới ra nên tôi hầu như chẳng còn thời gian về nhà ngoại.
Video đang HOT
Những năm đầu hồi mới lấy anh, tôi cũng đau khổ vật vã vì chuyện này lắm. Tuy nhiên, qua nhiều lần gia đình xung đột vì chuyện tết nội tết ngoại, tôi nhận ra rằng không nên coi trọng quá mấy ngày Tết. Vì chuyện ở bên này, không về bên kia mà vợ chồng cãi vã thực không đáng. Quan tâm, chăm sóc bố mẹ đẻ là chuyện cả tháng cả năm chứ đâu chỉ có mấy ngày Tết.
Nhà em gái và anh trai tôi đều ở cạnh bố mẹ đẻ nên vào ngày tết có hai anh em qua lại cũng giúp bố mẹ tôi vui. Thêm nữa, tết không về được nhưng vào mỗi cuối tuần, tôi lại bảo chồng lái xe đưa cả gia đình về chơi với ông bà.
Về nhà ngoại vào những dịp này chồng tôi rất vui vẻ nên cả nhà đều thoải mái. Bố mẹ tôi thì rất quý chồng tôi vì anh rất xởi lởi, kiên trì lắng nghe mọi chuyện của ông bà và lại phóng khoáng nữa. Thành ra chuyện gia đình tôi không về vào dịp tết cũng được ông bà cho đó là sự hiển nhiên. Vì vậy tôi cũng thấy nhẹ lòng.
Ai cũng biết ý nghĩa quan trọng nhất của ngày Tết là sự đoàn viên của gia đình. Nhiều khi nhìn bố mẹ người ta vui vẻ bên con cháu, tôi cũng chạnh lòng khi đón Tết nơi quê người. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cha mẹ chỉ có thể hạnh phúc khi con cái hạnh phúc. Và hẳn bố mẹ cũng chẳng thể vui nếu như gia đình các con lục đục vì chuyện về Tết bố mẹ.
Thêm nữa, ngày Tết rất ngắn ngủi nếu cứ cố công chạy đua cho đủ bên nội bên ngoại thì e rằng chẳng có bên nào được trọn vẹn hoàn toàn. Thà rằng cứ để chồng được thực sự thoải mái với Tết của bố mẹ anh rồi anh sẽ mở lòng để bù đắp cho vợ những dịp bên gia đình ngoại trọn vẹn.
Vì thế nên tôi cho rằng, việc ăn Tết nội hay tết ngoại không phải là việc cứng nhắc, tùy vào từng hoàn cảnh mà phụ nữ nên ứng xử cho linh hoạt để cái Tết thực sự là niềm mong chờ mỗi năm chứ không phải là cái cớ để gia đình lục đục.
Theo Người đưa tin
Nhìn cảnh mẹ đẻ giặt chậu tã lót đầy giữa trời giá rét, tôi xót xa cho phận lấy chồng giàu
2 hôm sau tôi đi làm trở lại, về nhà thấy mọi người đang bận chuyển hàng tôi lại vào giúp như mọi khi không ngờ mẹ chồng cầm tay gạt ra: "Thôi chị mệt thì lên phòng nghỉ, tôi không dám nhờ. Nhỡ có chuyện gì xảy ra tôi lại mang tiếng ác".
Ngày tôi về nhà chồng ai cũng bảo số tôi may mắn vào được gia đình giàu có, từ giờ về sau không phải lo vất vả về kinh tế nữa. Bác hàng xóm còn thủ thỉ vào tai mẹ tôi rằng: "Vẫn biết cơ ngơi và tài sản đó là của bố mẹ chồng nó, nhưng nhà chỉ có mình chồng nó là con trai, ông bà không cho con thì cho ai". Mẹ tôi chỉ cười, có lẽ bà cũng hiểu, đâu phải làm dâu nhà giàu mà đã sướng.
Bản thân tôi lấy anh vì tình yêu chứ chẳng phải sáng mắt vì tiền nên tôi chẳng quan tâm đến vật chất. Lấy chồng tôi vẫn đi làm công việc của mình dù nhà chồng tôi phải thuê tới cả chục người giúp việc ở xưởng mỗi ngày. Tôi không muốn mình là kẻ ăn bám.
Nhà chồng nhiều việc nên ở công ty về tôi lại lao vào làm việc nhà cùng với người giúp việc. Nhiều khi còn đang thay bộ quần áo ở trên phòng chưa kịp xuống mẹ chồng tôi đã ở dưới réo lên tôi lại cuống cuồng chạy xuống.
Nhiều khi còn đang thay bộ quần áo ở trên phòng chưa kịp xuống mẹ chồng tôi đã ở dưới réo lên tôi lại cuống cuồng chạy xuống. (Ảnh minh họa)
Mẹ chồng tôi là người tham công tiếc việc. Bà bắt tất cả mọi người trong nhà phải lao động. Đôi khi tôi thắc mắc với chồng: "Mẹ đã thuê người làm rồi sao còn bắt chồng con phụ nữ a, mình cũng đi làm mà. Nếu nhiều việc quá mẹ thuê thêm 1, 2 người là xong để chồng con nghỉ ngơi chút có phải là hơn không?". Chồng tôi lắc đầu bảo tính mẹ từ xưa đến nay vẫn thế rồi. Anh em anh và bố ở cùng riết thành quen. Cả cái cơ ngơi này một tay mẹ dựng lên, ai cũng phải phục sự tính toán của bà.
Lấy chồng nửa năm, tôi mới về nhà mẹ đẻ được một lần, mà hôm đó đúng ra là đi làm nhưng công ty mất điện cho nghỉ tôi tranh thủ về nhà đẻ luôn. Chứ nhà chồng bận thế dứt ra đi làm sao được. Mà có xin đi thì mẹ chồng tôi cũng bảo, về đấy thì cũng chỉ chơi thôi chứ giải quyết chuyện gì đâu trong nhà ở đây thì đầy việc, người làm không có. Bà nói vậy tôi đâu dám xin đi nữa.
Tôi bầu bí, nghén ngẩm cũng vẫn cố gắng làm với mọi người. Chỉ đến khi thấy tôi nôn thường xuyên, chồng xót xa bảo tôi lên phòng nằm nghỉ. Hôm đó anh cũng nói luôn với mẹ thuê thêm người làm thời vụ để tôi được nghỉ ngơi, nào ngờ mẹ chồng tôi hằm hằm quát: "Tôi chửa 2 đứa, vậy bê hàng giao cho khách ầm ầm, chạy ngược chạy xuôi tới tận ngày đẻ có sao đâu. Không làm tự nhiên có cái cơ ngơi như ngày hôm nay à. Tôi mất tiền cưới con dâu về không phải để ngồi chơi đâu. Anh tính sao thì tính".
Hôm ấy chồng tôi và mẹ đã to tiếng với nhau. Tôi mệt quá nằm li bì cả ngày hôm ấy đâu biết gì, chỉ nghe bác giúp việc kể thế. 2 hôm sau tôi đi làm trở lại, về nhà thấy mọi người đang bận chuyển hàng tôi lại vào giúp như mọi khi không ngờ mẹ chồng cầm tay gạt ra: "Thôi chị mệt thì lên phòng nghỉ, tôi không dám nhờ. Nhỡ có chuyện gì xảy ra tôi lại mang tiếng ác".
Tôi chảy nước mắt, chồng thì bảo cứ lên nhà nghỉ, để anh và bố làm cùng với mọi người là được. Gần tới ngày sinh nở, vợ chồng tôi bàn nhờ bà ngoại đến trông cháu giúp tháng đầu vì bà nội bận thế chắc chắn là không giúp được gì. Nếu chúng tôi ở riêng thì chẳng có gì đáng ngại, nhưng đằng này là ở chung với bố mẹ chồng, nhiều thứ phức tạp lắm. Tính đi tính lại chẳng còn cách nào khác vẫn phải nhờ bà ngoại lên, tôi đành bảo chồng ra nói trước với bố mẹ chồng xem ý bà ra sao.
Khi vợ chồng tôi đặt vấn đề bố chồng không phản đối gì còn mẹ chồng thì bảo: "Tùy anh chị thôi, kể cả anh chị có thuê người về trông con giúp tôi cũng không phản đối gì cả. Nhưng đừng có nhàn quá rồi sinh lười". Tôi biết là mẹ chồng ám chỉ mình nhưng vẫn nín nhịn xin phép đi lên. Chỉ mong bà đừng gây khó dễ khi mẹ tôi đến là tôi hạnh phúc lắm rồi.
Tôi biết là mẹ chồng ám chỉ mình nhưng vẫn nín nhịn xin phép đi lên. Chỉ mong bà đừng gây khó dễ khi mẹ tôi đến là tôi hạnh phúc lắm rồi. (Ảnh minh họa)
Tôi sinh được 1 ngày thì mẹ tôi đến. Cũng từ hôm ấy chỉ có bà ngoại bế cháu và giặt giũ tã lót cho cháu chứ bà nội thì tuyệt nhiên không. Có lúc rảnh bà đi làm tóc, gội đầu chứ chẳng bước lên, vì bà làm ăn nên kiêng tiếp xúc với bà đẻ đầu tháng. Đến khi không biết bố chồng nói gì mà miễn cưỡng lên. Bà bế cháu được tí thì nhìn ngang nhìn dọc khắp phòng như kiểu dò xét.
Lúc xuống bà ngang qua nhà tắm thấy bình nóng lạnh đang bật thì bà hét ầm ĩ lên: "Sao bình nóng lạnh bật suốt thế này, có dùng đâu mà bật". Tôi vội chạy ra thanh minh: "Trời lạnh nên con bật cho bà ngoại giặt ít tã cho cháu ạ". "Trời ơi, cô có biết mỗi tháng nhà này trả bao tiền điện không, giặt mấy cái tã mà phải bật nước nóng suốt ngày thế à. Mà từ mai giặt giũ thì xuống dưới nhà, giặt ở cái vòi nước ngoài kia kìa. Cái nhà tắm này không phải là chỗ giặt tã với đồ bà đẻ đâu.
Lúc đấy tôi đang bế con nên mẹ tôi phải chạy ra tắt giúp bình nóng. Bà bảo tôi nín lặng, đừng nói nữa không sợ mẹ chồng tôi nổi giận thì tôi lại khổ. Từ hôm sau giặt đồ cho tôi và cháu mẹ tôi phải mang xuống tận nhà dưới, chỗ chỉ có mỗi cái mái tôn che bên trên.
Từ trên tầng 2, nhìn cảnh mẹ đẻ giặt chậu tã lót đầy giữa trời giá rét, tôi xót xa cho phận lấy chồng giàu.
Theo Một Thế Giới
Vợ chồng giận nhau, vợ lại bỏ về nhà mẹ đẻ Cưới nhau mới được một năm mà tôi đã cảm thấy quá mệt mỏi. Tất cả cũng chỉ vì cái tính đỏng đảnh, tiểu thư của vợ. Vợ tôi là con một trong một gia đình khá giả, từ bé đã được cưng chiều. Hồi còn yêu nhau, cô ấy cũng đỏng đảnh, động tý lại dỗi, làm tôi luôn phải dỗ dành,...