Tâm sự của người đàn bà sau ly hôn: Khổ sở nhiều rồi, bây giờ tôi sẽ sống hạnh phúc
Giờ cơn ác mộng đã qua đi nhưng nghĩ lại tôi vẫn rùng mình. Nhìn ông bà ngoại cưng cháu, lòng tôi lại trào dâng niềm thương cảm. Trên đời này ngoài cha mẹ ruột thì chẳng còn ai thương tôi như thế.
Giá mà biết trước được rằng khi bước chân vào ngôi nhà ấy sẽ chịu nhiều khổ sở, cay đắng thì tôi đã không lấy chồng. Viễn cảnh về một cuộc sống hạnh phúc đã vĩnh viễn lùi xa. Giờ đây chỉ còn lại những vết thương và những nỗi xót xa.
Ngày tôi lấy chồng, mẹ bảo rằng phận đàn bà khổ, lại lấy chồng xa thế này thì lỡ gặp chuyện buồn lấy ai an ủi? Tôi ôm mẹ và bảo rằng: “Mẹ đừng lo, anh ấy thương con như thế, nhất định chúng con sẽ hạnh phúc”. Không phải tôi nói cho mẹ yên lòng mà tôi tin rằng mình sẽ được yêu thương và trân trọng, dẫu cho tôi có lấy chồng xa cả ngàn cây số thì điều đó không thành vấn đề.
Trước khi kết hôn, tôi cũng từng tin mình sẽ sống hạnh phúc – Ảnh minh họa: Internet
Nhưng tôi đã sai. Sự kiêu hãnh và lòng tự tin đã thay thế bằng sự vỡ mộng. Gia đình chồng tôi rất khắt khe, mẹ chồng tôi là người cực kì khó tính. Ngay hôm đầu tiên bước về nhà chồng, tôi đã bị mẹ chồng nhắc khéo về việc dậy muộn. Cũng bởi ngày hôm trước, tiệc tùng khách khứa, rồi dọn dẹp đến quá nửa đêm nên tôi ngủ quên.
Làm dâu nhà người, phải sống theo nề nếp nhà chồng là điều tất nhiên nhưng tôi thấy ngột ngạt vô cùng. Mẹ chồng tôi cay nghiệt, hay nói những lời khiến người khác phải đau lòng. Ba chồng tôi còn sợ mẹ huống gì là chồng tôi. Ở đây không bạn bè, chẳng bà con tôi chỉ biết dựa vào chồng mà sống.
Video đang HOT
Dẫu nhà chồng khó tính đến đâu chỉ cần chồng yêu thương tôi vẫn cố gắng. Thế nhưng, chồng tôi lại vô tâm, đi sớm về khuya bỏ tôi một mình. Hơn nữa, mỗi khi tôi làm việc gì không ưng ý mẹ chồng lại cạnh khóe với chồng tôi: “Đã bảo đừng có rước đứa ấy về làm dâu, bây giờ thì cãi tay đôi với mẹ chồng đấy…”.
Rồi tôi có thai, mẹ chồng mừng ra mặt. Bà có thay đổi trong cách cư xử với tôi nhưng khi biết tôi có thai con gái, bà liền trở mặt. Ở quê của chồng tôi, tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn nặng nề lắm. Nhà nào không có con trai coi như mất mặt với làng xóm. Bầu bì mệt mỏi, nằm một xíu đã nghe mẹ chồng xỉa xói. Sinh con ra, ôm con trong phòng, mẹ chồng nói với vào nhiếc móc.
Tôi sống trong khổ sở vì mẹ chồng cay nghiệt và người chồng quá vô tâm – Ảnh minh họa: Internet
Chồng tôi ban đầu còn bênh nhưng về sau cũng mặc kệ. Về nhà thấy không khí căng thẳng lại tìm cách đi giải khuây chứ chẳng hề phụ vợ trông con. Mẹ chồng tôi không thương cháu gái, sống cùng một nhà nhưng bà hiếm khi ẵm bồng, cưng nựng. Ôm con mà nước mắt tôi lăn dài.
Rồi chồng tôi vui chơi với gái bán hoa bị tôi phát hiện. Mẹ chồng tôi đáng lí can ngăn lại nói: “Đấy, bỏ con này thì rước con khác về cho nó sinh con trai. Chứ nuôi phải bà cô trong nhà thì suốt ngày hầu hạ…”. Tôi chết lặng. Đau lòng hơn cả là chồng tôi không hề biết hối lỗi, còn hùa vào với mẹ trút hết mọi lỗi lầm lên đầu tôi.
Cùng cực, tôi ly hôn và ôm đứa con 5 tháng tuổi về nhà mẹ đẻ. Ba mẹ tôi rơi nước mắt ôm tôi và cháu vào lòng. Giờ cơn ác mộng đã qua đi nhưng nghĩ lại tôi vẫn rùng mình. Nhìn ông bà ngoại cưng cháu, lòng tôi lại trào dâng niềm thương cảm. Trên đời này ngoài cha mẹ ruột thì chẳng còn ai thương tôi như thế.
Cơn ác mộng đã đi qua và bây giờ tôi sẽ sống hạnh phúc – Ảnh minh họa: Internet
Cha mẹ chăm con cho tôi đi làm kiếm tiền nuôi con. Những ngày bất hạnh đã qua rồi, bây giờ tôi sẽ sống hạnh phúc. Bây giờ tôi sẽ sống vì con và vì những người thương yêu tôi thực sự. Còn những kẻ gây ra đau đớn, tôi coi như ác mộng, vĩnh viễn chẳng muốn gặp lại lần nào.
Theo phunuvagiadinh.vn
Đau đầu khi phải sống chung với đại gia đình nhà chồng
Trước khi lấy anh, tôi đã mường tượng cuộc sống phức tạp khi về sống cùng đại gia đình nhà chồng, nhưng đến mức hết chịu nổi như thế này thì tôi chưa từng nghĩ đến.
Nhất là khi chồng tôi vừa thua lỗ phải vay mượn khá nhiều sau vụ làm ăn thất bại, khiến cái ý định ra ở riêng của tôi càng trở lên xa vời.
Lúc tôi về làm dâu thì bố chồng tôi đã cưới vợ lẽ và có thêm 1 con riêng lên 10 tuổi. Mẹ hai của chồng tôi là dân buôn bán ở chợ, trước bố chồng tôi, bà cũng có 2 đời chồng và 3 con riêng. Thêm anh, em chồng tôi nữa, ngần ấy con người, bao gồm cả vợ chồng tôi cùng chung sống trong một mái nhà, dù mỗi gia đình nhỏ đều có 1 phòng riêng, nhưng vẫn không thể tránh khỏi những va chạm hàng ngày.
Ảnh minh họa
Thời gian đầu mới về làm dâu, theo nếp nhà chồng, vợ chồng tôi phải ăn chung với đại gia đình. Vừa tốt nghiệp cao đẳng xong thì lấy chồng, lại có bầu luôn nên tôi không xin được việc làm. Ở nhà nên tôi mặc nhiên phải phục vụ cơm nước dọn dẹp cho cả đại gia đình những chục người, lại kiêm luôn bảo mẫu cho đứa con 2 tuổi của anh chị cả. Có lẽ vì quá vất vả nên tôi sinh non khi con mới được 33 tuần tuổi. Con sinh non chăm đã vất vả, lại vẫn phải cơm nước giặt giũ cho cả nhà, nên lúc nào tôi cũng luôn mệt mỏi căng thẳng.
Con được 8 tháng tuổi, tôi cắn răng gửi con cho nhóm trông trẻ tư nhân để đi xin việc mong sớm thoát khỏi cuộc sống thực tại. Nhưng rồi vừa đi làm được mấy tháng tôi lại có bầu, thai yếu nên tôi lại phải nghỉ việc ở nhà. Thấy tôi ở nhà nhưng lại không làm được việc nhà như trước, lại thi thoảng phải cần người chăm sóc, mẹ chồng, chị dâu, em dâu khó chịu ra mặt. Cực chẳng đã tôi cương quyết xin ăn riêng.
Nhà tôi chẳng bao giờ được yên, bắt đầu từ 3 giờ sáng là lúc mẹ chồng dậy đi chợ. Cứ như là bà hận cả thế giới vậy vì mỗi mình bà phải dậy sớm, ngày nào bà cũng nói đổng than thân trách phận, rồi đá cái thúng, ném cái thau khiến 2 đứa con tôi giật mình khóc ré lên. Vợ chồng anh cả làm công nhân theo ca, nên đi về lúc nửa đêm, giữa buổi là thường xuyên. Chưa kể những trận cãi vã có tháng lên đến 20 ngày của vợ chồng chú ba, rồi những lần bố chồng uống say, em út trốn học đi chơi điện tử về bị chửi...
Dù đã ăn riêng, nhưng đồ đạc của vợ chồng tôi vẫn bị dùng chung, từ tuýp kem đánh răng đến gói bột giặt, chai dầu ăn... Vợ chồng tôi ở ngay tầng 2, nên lắm hôm nhà có khách còn bị sử dụng luôn làm nơi ở cho khách. Nhiều lần tôi bàn với chồng ra ngoài thuê trọ nhưng anh nhất quyết không chịu, bảo cố gom tiền khi nào đủ sẽ mua mảnh đất để xây nhà riêng.
Dạo này nhà tôi rất hay bị mất trộm, lúc thì bị rút lõi tiền, khi thì cái điện thoại, lúc cái laptop, đến mấy chỉ vàng của tôi đã giấu kỹ dưới đáy tủ cũng bị mất. Nhà thì chẳng có ai lạ vào, chỉ có mấy con riêng của mẹ hai dạo này hay lui tới, nhưng cứ nói là mẹ hai lại lu loa lên như đổ oan cho các con riêng của bà. Phải sau khi anh cả âm thầm lắp camera phát hiện ra đúng con riêng của mẹ 2 lấy trộm, thì bà mới lặng yên nhưng cũng không đả động hoàn trả tới các món đồ đã bị mất trước đó.
Càng ngày tôi càng cám thấy chán nản bế tắc thực sự, nhất là khi chồng tôi vừa thua lỗ phải vay mượn rất nhiều, trong khi tôi đi làm cũng chỉ đủ đóng học cho 2 đứa trẻ. Hay tôi bế con về nương nhờ ông bà ngoại một thời gian, chờ khi nào chồng đồng ý ra ở riêng thì về?
Theo dantri.com.vn
Ngày đến dạm ngõ, mẹ chồng tương lai hốt hoảng đánh rơi mâm lễ khi thấy mặt thông gia Bà căm hận vì bao nhiêu năm nay khiến bà phải tha hương cầu thực. Mối thù này bà không quên thì làm sao chấp nhận cô con dâu để mỗi khi nhìn thấy, thì nỗi đau ngày nào lại hiện về? Nhi ngồi nhìn ra cửa sổ, hít hà không khí trong lành mà đã bao nhiêu ngày cô không được cảm...