Tâm sự của người chồng có vợ ngoại tình Phần 13
Tôi vật vờ sống không nổi, chết không xong sau cái ngày định mệnh ấy. Ngày mà vợ tôi ra đi. Con gái tôi đêm nào cũng khóc đòi mẹ. Nhiều lúc vì bất lực quá tôi đã gọi cho cô ấy với hi vọng có thể dỗ dành được con bé và cả dỗ dành tâm hồn của một lẻ thất bại, trắng tay như tôi. Trong làm ăn, thua lỗ là phá sản. Trong hôn nhân, thua lỗ chính là khi con người ta mất phương hướng.
Vợ tôi – vẫn lạnh lùng như vậy, chỉ khi tôi nhắc đến con thì cô ấy mới bớt khô khan. Tôi hiểu, nỗi đau tôi để lại trong vợ là quá nhiều…đôi khi tôi không dám nghĩ về những gì đã xảy đến và cũng không thể nào bắt mình phải chấp nhận.
Tôi đến gặp Phương vào một chiều cuối tuần. Hai con người bệ rạc nhìn nhau không nói, chỉ cảm nhận được có thứ cảm xúc chợt vỡ oà
- Anh ly dị vợ rồi em!
- Nó có liên quan đến em không?
- Chẳng phải em muốn thế sao ?
- Không! Nếu như việc ấy không làm thay đổi số phận của em
- Anh xin lỗi, anh không thể ngừng nhớ về vợ. Anh không thể cho em những thứ em cần…
- Em nhớ không nhầm thì trước đây anh nói rằng sẽ ly hôn vợ để đến với em. Sao giờ anh lại lật vấn đề nhanh thế? Anh có hiểu vấn đề anh cần phải đối mặt là gì không? Là tôi và anh đã có con với nhau đấy
Phương gằn lên từng chữ,tôi bối rối cố ngăn cơn run rẩy nơi đầu môi..
- Anh tin em sẽ tìm được ai khác hơn anh, không đốn mạt như anh để lấy làm chồng. Thay vì cố gắng, tại sao không giữ những ấn tượng đẹp với nhau!
- Còn con của chúng ta?
Tôi thảng thốt. Cái từ ” chúng ta” như một con dao lam rạch lên tim tôi một vết thương dài ngoằng.
- Anh biết là tàn nhẫn… Nhưng chúng ta không nên giữ lại.
- Anh là con quái vật
Phương đứng phắt dậy, chỉ vào mặt tôi rồi gào lên. Tôi biết mình đã là con quái vật đội lốt người từ lâu rồi. Vậy nên mới không biết đâu là tốt, đâu là xấu.
- Anh định rũ bỏ trách nhiệm chứ gì? Được, tôi sẽ sinh nó ra… Sẽ cho nó biết bố nó là người như thế nào?
- Em bình tĩnh đã,,..
Phương đang bị kích động, tôi hoang mang không biết phải làm gì. Chỉ biết ôn tồn phân trần
- Em! Anh không muốn làm khổ em nữa. Nếu anh có lấy em thật thì anh cũng chỉ vì trách nhiệm mà thôi. Anh không hề yêu em như anh nghĩ. Kể cả em nữa, em có chắc tình cảm của em dành cho em là thật? Hay chỉ là sự khoả lấp khi bị người yêu phản bội.
- Anh biết! Những gì em trải qua là quá sức chịu đựng nhưng em đã đủ nghị lực vượt qua tất cả thì anh tin em sẽ làm được trong thời điểm này..
Phương ngồi thất thần nhìn tôi phân tích vấn đề, chốc chốc lại cười khẩy như đang nhạo báng một ả cave đang trình bày với công an. Miệng tôi khô khốc, lảo đảo đứng dậy ra về…
- Nếu anh đi… Thì đồng nghĩa với việc từ nay coi như một trong hai đã chết!
Phương lạnh lùng lên tiếng, chân tôi khựng lại bên thềm cửa, không quay lại vì sợ sẽ đụng chạm vào những giọt nước mắt của Phương mà mủi lòng. Cố dằn lòng và cắm đầu chạy thẳng, tôi cảm nhận như ruột mình đang đứt vậy. Tôi tàn nhẫn thế này vì lý do gì đây?
Thế rồi, tôi và Phương không còn gặp nhau kể từ ngày tôi nhẫn tâm cắm đầu cắm cổ ra khỏi nhà cô ấy. Dù đôi lúc tim tôi quặn lên những âm thanh nhức nhối nhưng tôi biết đâu mới là thứ mình cần. Vợ tôi đến đón con về ở hẳn với mẹ, tôi bất lực nhìn cô ấy gạt những giọt nước mắt trên má, đứng chôn chân nhìn cô ấy rời khỏi ngôi nhà chất chứa biết bao cảm xúc vui buồn của mình. Giá như tôi không lầm lỡ thì cuộc sống của tôi không rẽ sang một khúc quanh đầy đau khổ như thế này…con gái tôi, trước khi theo mẹ rời khỏi nhà, nó lắp bắp hỏi, đôi mắt to tròn trong veo nhìn tôi:
- Bao giờ bố đón mẹ với con về ?
Một câu hỏi ngắn ngủi nhưng cũng chính là những cái tát đau điếng vào tâm hồn rách rưới của tôi. Bao giờ nhỉ? Ngày ấy liệu có đến không? Tôi cay đắng nhìn theo hình bóng của hai người quan trọng nhất cuộc đời rời xa mình, khoé mắt cay như xát ớt, tôi thô bạo vuốt mạnh vào hai gò má mình cố tẩy xoá dấu vết của một kẻ yếu đuối…
Những ngày tháng tăm tối nhất cuộc đời…
Tôi vẫn đi làm, vẫn tỏ ra bình thường, chỉ khi màn đêm buông xuống,nỗi trống trải trong tôi nhu dày đặc thêm. Tôi tìm đến rượu để xua đi cái quá khứ nhơ nhớp của mình, cố xua đi hình ảnh vợ và đứa con bé bỏng. Hình ảnh Phương xuất hiện trong thước phim kí ức, bức TraNh nhàu nát làm tôi điên cuồng ném cái chai vào góc nhà, gục mặt xuống bàn mà thiếp đi…
Tù ngày Phương xuất hiện trong cuộc đời tôi, mọi thứ mới trở lên như vậy??,
Cả ngày, tôi chỉ bật duy nhất một bài hát nghe đi nghe lại. Những ca từ chạm vào cảm xúc hư hao, nói lên những gì mà tim tôi muốn hét lên;
Chẳng biết đã bao nhiêu lần anh nhắc tên em, nhắc trong những câu chuyện buồn vui.
Phải đếm hết bao nhiêu ngày ta đã xa nhau.
Giận hờn đôi khi thật lâu
Giờ thiếu vắng những tiếng cười, tiếng nói thân quen.
Dường như ánh mắt anh buồn theo nỗi nhớ.
Và hãy quên đi giận hờn.
Quên hết ngại ngần chỉ muốn được gần bên em ngay lúc này.
Anh sẽ cầm tay em và nắm thật chặt.
Anh sẽ nhẹ hôn em và nói anh nhớ em nhiều.
Anh sẽ nhận mình sai và nói xin lỗi.
Chỉ để thấy nụ cười của em trên môi.
Anh ước mình sẽ không phải xa nhau nữa.
Những tháng ngày không em anh chỉ biết cố gượng cười.
Chợt hiểu rằng lâu nay anh chẳng nhận thấy niềm hạnh phúc lớn nhất trong tim anh là em từ lâu rồi.
Sáng sáng, tôi lặng lẽ đứng trước cổng nhìn theo bóng dáng quen thuộc của vợ dắt xe đèo con đi làm. Tôi lén lút như một thằng làm chuyện bất hảo của xã hội , núp sau cột điện lén nhìn nhưng thấy lòng mình ấm lại biết bao…
Một ngày, như bao ngày, tôi đi làm về nhưng không vể thẳng nhà mà chọn cách lang thang khắp các con phố mong kiếm tìm được những phút bình yên cho tâm hồn ồn ào sóng gió. Tôi không thích, đúng ra là sợ trở về với bốn bức tường lạnh lẽo. Tôi sợ phải đắm mình trong nỗi day dứt, tự huyễn hoặc mình trong men rượu… Và tôi bệ rạc hơn bao giờ hết. Người tôi gầy đi trông thấy, cảm giác như đã bị sự cô đơn vắt kiệt sức lực. Thỉnh thoảng nhấc điện thoại lên chỉ muốn nghe giọng của hai mẹ con nhưng lại không đủ can đảm, cứ thế bấm số rồi lại huỷ, huỷ lại bấm..
Vào một ngày không đẹp trời, khi tôi đang lơ mơ bên chai rượu, tự ru ngủ mình bằng bài hát vô vị không có đầu, không có cuối thì bất ngờ có người đến thăm, lâu lắm không có ai lui tới nhà tôi kể từ ngày đổ vỡ hôm ấy….
Việt….
Mở cửa ra rôi chỉ kịp thốt lên một từ duy nhất rồi xúc động nhìn cậu đồng nghiệp ngày nào, ân nhân của tôi đây rồi, vị cứu tinh của tôi đây rồi..tôi mừng gần như rơi nước mắt
Việt nhìn bộ dạng thê thảm của tôi rồi bật lên những tiếng xót xa
- Trời! Anh Phúc! Sao anh lại ra thế này?
Tôi nuốt nước mắt vào trong ngẩn người nhìn Việt, mời cậu ta vào nhà rồi kể rõ hết mọi chuyện. Chốc chốc Việt kinh ngạc nhìn tôi bảo
- Em không ngờ trong thời gian em vào Sài Gòn làm việc , không liên lạc với anh mà sự thể đã ra thế này…Vậy là hai người đã ly dị rồi à?
Tôi lắc đầu không nói được lời nào cả. Vợ tôi nói đã nộp đơn, chỉ chờ toà án gọi lên thôi.
Việt nhìn khắp lượt ngôi nhà ngổn ngang những chai và lọ ngán ngẩm bảo tôi,
- Anh đừng tự hành hạ mình nữa. Nếu thực sự hai người chưa hết nợ với nhau thì dẫu có ra sao vẫn về bên nhau thôi.
Video đang HOT
Tôi ngơ ngác nghe Việt nói… Làm gì còn duyên với nợ nữa… Hết thật rồi…
- Anh đi ra đây với em, ở cái chỗ nay khéo em cũng bị tự kỉ mất…
- Mà anh vào soi gương nhìn lại bộ dạng của mình đi… Trông có giống người rừng không? Làm ơn! Vào thay bộ quần áo nào sạch sẽ hơn, cạo râu ria đi cho em nhờ…dù có chết đi chăng nữa cũng đừng để thiên hạ nhìn thấy sự bê tha của mình chứ!
Nhìn xuống thân thể mình, tôi giật mình khi thấy đúng là hôi và nhếch nhác thật. Có lẽ tôi nên nghe Việt, phải thay đổi, phải đứng lên tự tìm cho mình một con đường thay vì nằm nhà vật vã với những cơn đau… Đúng rồi….
Ăn mặc chỉn chu, tôi ra xe ngồi phía sau Việt, không biết cậu ta đèo tôi đi đâu nữa… Lòng vòng qua những con phố nhỏ, mùa này có những cơn gió miên man đến lạ.
- Anh còn nhớ trước đây anh quen chị như thế nào không?
Câu hỏi của Việt kéo tôi về mùa thu của 5 năm trước, ngày ấy….
Ngày ấy, vợ tôi tinh khôi trong tà áo trắng, lướt nhẹ trên phố. Hình như hôm ấy tốt nghiệp đại học nên cô ấy mới mặc đẹp như vậy. Thế rồi chẳng hiểu thế nào, tôi phóng xe máy vèo qua đống nước làm bắn tung toé nước bẩn lên người cô ấy và cả dám bạn. Khỏi phải nói, tôi bị chửi té tát như thế nào.
- Ô! Hoá ra chuyện tình bên vũng nước à – Việt cười hô hố..
Tôi bực mình dập tắt nụ cười vô duyên của Việt
- Còn tâm trạng mà đùa nữa à?
- À không, chỉ là hơi bất ngờ thôi. Anh kể tiếp đi
- Sau đó thì quen nhau, kiểu như có duyên rồi ấy, mọi thứ đến nhanh lắm. Tôi nhớ sau đó vài buổi, tôi gặp vợ ở buổi liên hoan tiếng hát thành phố. Thì ra, cô ấy là thành viên xuất sắc của đoàn. Giọng hát hay… Ngoại hìimh xinh xắn. Gặp nhau khi ấy cả hai cùng thốt không nên lời vì quá ngạc nhiên.
Tôi nhắm mắt tua lại những mảng kí ức trong đầu, nói trong tâm trạng hân hoan, không vướng bận một chút buồn khổ nào cả.
Việt chốc chốc à lên một tiếng, khen vợ tôi giỏi giang. Mà cũng giỏi giang thật mà… Chỉ tại tôi nhận ra điều này hơi muộn mà thôi, haizz…. Cái này không thể đổ lỗi cho số phận được, người ta nói
” tiên trách kỉ, hậu trách nhân” nhưng đối với tôi thì phải lật ngược vấn đề
” tiên trách nhân, hậu trách kỉ”
- Vậy thì… Anh không được đánh rơi người vợ này rồi…
- Ừ… Tôi không muốn… Nhưng cái gì đến cũng sẽ đến…. Đơn đã nộp rồi… Không cứu vãn được nữa…
Việt gắt lên
- Sao anh dễ buông xuôi thế, cứ để yên em tính cho. Em chỉ muốn biết anh có toàn tâm toàn ý cùng vợ xoá bỏ lỗi lầm trong quá khứ, thôi dằn vặt trong tâm tưởng, thôi hằn học và nghi kị lẫn nhau để xây dựng một tương lai đẹp hay không thôi?
- Có…. Nhưng bằng cách nào?
Tôi hấp tấp gật đầu ngay, lời nói của cái cọc giúp tôi bám vào khi chới với trong dòng nước chảy cuộn. Giá mà ngay bay giờ tôi có đủ can đảm đứng trước nhà bố mẹ vợ, nói hết những gì tôi đang nghĩ và cả những gì tôi đang hi vọng cho vợ và bố mẹ vợ nghe thì tốt biết bao… Những đau thương chất chồng trong tôi sẽ bị xoá bỏ, thay vào đó là hạnh phúc, hạnh phúc đúng nghĩa… Mắc lỗi thì dễ, nhận lỗi sao khó quá!
- Món quà đầu tiên anh tặng chị là gì?
Tôi ngẩn người suy nghĩ, là gì nhỉ… À là cái lắc tay xinh xắn tôi mua trong chuyến đi công tác. Vợ tôi hình như vẫn đeo. Đã nhiều lần tôi thấy vợ tháo ra đeo cho con gái và bảo con bé khi nào lấy chồng thì vợ sẽ cho con hẳn, coi như là của hồi môn của gia đình. Khi ấy tôi đã bật cười..
Xe dừng lại ở một cửa hàng bán trang sức, Việt hất hàm ngụ ý muốn bảo tôi vào trong, tôi lơ ngơ không hiểu ý của cậu em này là gì, Việt cười bảo
- Anh còn nhớ hình dáng của cái vòng không? Vào chọn đi…
- Ờ…
Thế rồi, tôi và Việt loanh quanh ở các tủ hàng, cố gắng nhớ lại hình dạng của cái vòng cách đây mấy năm nhưng không thấy cái nào giống cả. Việt thở dài nhìn tôi rồi hai anh em ra cửa hàng khác.. Đến gần tối vì quá mệt nên đành từ bỏ để ra về. Tôi hỏi Việt
- Cậu bảo tôi mua cái vòng ấy làm gì?
- Làm lành với chị..
Nhưng thôi, anh về nghỉ đi, em tính tiếp cho…
Việt ra về ngay sau đó, tôi vẫn há mồm ngạc nhiên và cả tò mò, không biết chú em này có giúp tôi làm việc lớn không nữa….
Hôm sau, hôm sau nữa không thấy Việt đến, gọi cũng không liên lạc được. Tôi rơi vào khủng hoảng khi lại trở về với cuộc sống tẻ nhạt chìm trong rượu chè.
Sáng, tôi lượn xe qua nhà vợ, nhìn thấy bé Linh mặc cái váy hồng y như nàng công chúa, vợ tôi mặc váy công sở, tóc búi gọn dắt xe ra ngõ cài cổng, hình như cô ấy gầy hơn, cái dáng người liêu xiêu trong nắng sớm làm tim tôi khẽ nhoi nhói một cảm giác khó tả.
- Này cái cậu này, đứng gọn vào ho người khác đi
Tiếng một người đàn ông nào đó quát nạt phía sau, thì ra xe của tôi chắn ngang đường.
Vợ tôi nghe thấy tiếng nói phía xa xa, ngoái đầu nhìn lại. Tôi hốt hoảng núp sau góc tường, tim đập thình thịch
” May quá không nhìn thấy”
Thế đấy, có ai khổ như tôi không? Làm việc gì cũng lén lút như phường ăn cắp, chỉ sợ ai đó nhìn Thấy hình ảnh này của tôi, buột miệng chửi tôi là ” đồ thần kinh” thôi.
Thế là đã qua ngày sinh nhật của vợ, cái váy tôi dành hết tâm huyết đi mua ngày nào giờ vẫn nằm im trong tủ, sợ rằng không còn cơ hội được khoác lên người vợ. Lắm lúc, định cứ mang đến đặt ở cửa theo kiểu nặc danh nhưng nghĩ thấy hơi bệnh bệnh nên đành ngậm ngùi gạt bỏ suy nghĩ.
Nhà Phương cách nhà tôi một con phố, bình thường tôi ít khi đi qua đấy, bây giờ càng không có lý do gì mà ngang qua nữa. Chẳng hiểu sao, hôm nay thì khác, tôi thơ thẩn thế nào lại đi ngược qua đó, tự vỗ trán chửi thầm mình là thằng khùng,đang dưng mất thêm một đoạn.
Tôi muốn cắm cổ cứ thế mà lao qua nhưng có một thứ khiến tôi không thể đi tiếp được nữa, phanh xe khựng lại, tí nữa xoè hẳn ra đường…
Không tin nổi…
Phương đang ôm một người đàn ông nào đó. Tôi không biết nữa, hình anh lấp ló sau tấm rèm mỏng. Tôi đứng như một thằng điên giữa lòng đường, nắm chặt tay ga nhìn lên trên. Trong đầu có biết bao nhiêu câu hỏi được đặt ra, chúng quyện vào nhau rối tung. Chuyện là thế nào? Sao lại thế này?
Nhưng, một điều kì lạ là tim không hề đau, không hề thất vọng… Chỉ là hơi shock vì biết chuyện chưa bao giờ nghĩ đến.
Tôi cười, chẳng hiểu là vì lý do gì!
Mà có lẽ là tự cười vào cái bản mặt của mình. Già đời rồi còn ngu .
Cái gì mà ” anh là người đầu tiên vào được nhà của em”
Cái gì mà” em chỉ có mình anh làm đích để chạy đến”
Thật nực cười làm sao, nực cười hơn là tôi đã tin sái cổ, đã tự cho mình là kẻ hạnh phúc nhất thế gian khi được ai đó dành cho mình một đặc ân. Sự lừa dối ngọt ngào đến vậy. Những viên đạn được bọc một lớp đường ngọt dụ dỗ bầy trẻ em mà tôi là người lớn cũng bị mê hoặc…
Tôi vẫn đứng đó, chỉ là muốn kiếm tìm một câu trả lời cho riêng mình, cho những dằn vặt bấy lâu. Rồi tôi lại giật mình khi hồ nghi về cái thai? Liệu nó có phải là của tôi? Hay Phương có thai thật hay không?
Tôi chỉ biết sự hiện diện của cái thai qua mail mà Phương gửi, chỉ là cái que hai vạch, chỉ là qua những gì mà cô ấy nói…. Bây giờ, khi đã bình tĩnh suy xét lại mọi chuyện… Tôi thấy có gì đó mập mờ…đâu mới là sự thật?
” Một nửa chiếc bánh mỳ vẫn là bánh mỳ… Nhưng một nửa sự thật không là sự thật”
Tôi sợ mình rơi vào trường hợp thứ hai… Nếu thật là như vậy… Thì tôi đã mất hết….
Muộn giờ làm, tôi cuống quýt lao đi ngay, không cần kiểm chứng gì cả,… Thế là đủ cho một câu trả lời.. Là đủ để tôi an tâm mời gọi sự thay đổi từ vợ..
Đủ để tôi cố gắng níu kéo gia đình của mình..
Tôi chủ động gọi cho Việt sau những đêm nằm dài suy nghĩ. Sau tất cả, chỉ có gia đình mới giúp tôi cảm thấy an yên nhất. Hơn ai hết, lúc này tôi cần có một sự giúp đỡ
Câu chuyện mấy hôm trước, cái lần tôi chứng kiến Phương đang ôm ấp thằng khốn nào đó, có vẻ như là một thằng ” tây” tôi tự hỏi bây giờ là mốt bồ bịch với tây hay sao mà đi đâu cũng gặp. Tự dưng tôi thấy buồn cho số phận mình..tôi đem chuyện kể cho Việt, rằng tôi đã ngu như thế nào khi suýt đánh đổi gia đình mình để đến với Phương, rằng tôi đã và đang bị dằn vặt nhường nào…
Việt im lặng nghe tôi nói, như thể gã này đã biết trước tất cả. Không một chút ngạc nhiên nào cả. Cậu ta chỉ lẳng lặng rót bia vào cốc cho tôi rồi làm bộ đăm chiêu suy nghĩ..
- Anh có thật sự muốn kéo chị Hạnh về bên mình không?
” gật gật”
- Vậy thì thế này nhé..
Việt thì thầm vào tai tôi những kế hoạch tỉ mỉ.. Và tương đối hoàn hảo… Chỉ chờ thằng diễn viên nghiệp dư như tôi thể hiện như thế nào mà thôi…
Theo Afamily
Tâm sự của người chồng có vợ ngoại tình Phần 4
Cuối cùng thì tôi cũng được giải thoát khỏi cái hội chợ mà mấy anh em tạo lên . Mọi người ra về , chỉ còn Việt đang tần ngần ở cửa . Cậu ta hình như muốn nói với tôi điều gì rồi lại thôi. Tôi sợ cậu ta biết hết mọi chuyện . Tôi sẽ chẳng còn mặt mũi nhìn ai cả .
Hôm sau, trước khi đi làm vợ có chuẩn bị đồ ăn sáng đặt ở bàn ăn. Ở dưới kèm theo mẩu giấy nhỏ
- " Em xin lỗi"
Tôi nhìn tờ giấy , nhếch mép cười nhạt . Xin lỗi à ? Bây giờ thì còn ý nghĩa gì nữa .
Tôi không ăn chỗ đồ ăn đó, vẫn nguyên si trên bàn . Trên đường đi làm ăn tạm mấy thứ linh tinh lót dạ .
Đến công ty nhận được mấy câu hỏi thăm của đồng nghiệp tự dưng lại thấy rất vui. Chắc tôi điên rồi, vợ quan tâm thì hất phăng đi, người ngoài hỏi han kiểu xã giao thì lại thấy sung sướng!
Tôi ngồi phịch xuống ghế, tự dưng lại chán đi làm . Việt mang vào cho tôi một cốc cà phê, thái độ khác hẳn mọi khi. Hôm nay cậu ta chỉ im lặng !
- À ... Anh .... Mà thôi
Việt ấp úng vừa muốn nói vừa không. Tôi cảm thấy hơi lo, nếu cậu ta mà hỏi về chuyện hôm ở khách sạn thì tôi biết nói sao . Mà sự thật rành rành rồi còn gì ?
Tôi nhận thấy ánh mắt của Việt khi nhìn tôi: Thương hại ....
Việt nổi tiếng là sát gái . Tôi vẫn thường mắng cậu ta nên bỏ cái kiểu yêu- lên giường- rồi đá . Cậu ta cho rằng tôi hâm nên mới nhất mực chúng thuỷ với một người . Cho nên bây giờ chứng kiến tôi bị phản bội, hẳn là có chút thương xót . Nghĩ cũng thấy buồn cười...
Chiều đi làm về , tôi không về thẳng nhà mà lại rẽ vào quán cà phê quen thuộc . Tôi tìm thấy sự bình yên nơi quán vắng. Tâm hồn tôi bớt nhức nhối hơn khi được ngồi ở đây. Rồi nhiều khi nghĩ lại, mình đã vì gia đình quá mà vô tình đánh mất những thú vui tao nhã bên ly cà phê nóng....Tất nhiên , không phải tôi đến đây vì biết Phương sẽ ở đây. Chỉ là ... Tôi thích " helen coffee"
Tôi đổ dồn sự chú ý vào cặp tình nhân đang ngồi bàn đối diện. Cô gái chu môi hờn dỗi:
- Em không uống cà phê đâu, đắng lắm. Uống sữa chua đánh đá cơ.
***
- Em không uống cái thứ đắng ngắt này đâu. Em thích sinh tố
Hạnh nũng nịu trên vai tôi, tóc phang phảng mùi thơm đặc trưng của cô ấy.
***
Bức tranh yêu thương chợt vỡ vụn . Những mảnh ghép đâm vào tim tôi đau nhói. Không hiểu sao, tôi vẫn nhớ về vợ, ngay cả khi cô ấy đã khiến tôi tổn thương, đau tới mức muốn chết. Tại sao tôi lại như vậy, rõ ràng là khó tha thứ nhưng lại không ngừng suy nghĩ?
- Hù !
Tôi giật mình đánh thót một cái . Phương cười hì hì trêu chọc
- Anh ngồi đây mà tâm hồn cứ như treo ngược cành cây ấy...
- À ! Không... Phúc đang nghĩ về công việc thôi. Phương ngồi đi!
Kể cũng lạ , Phương thường xuất hiện vào những lúc tôi cảm thấy bế tắc nhất. Liệu có phải chúng tôi có duyên với nhau không?
Mỗi khi nói chuyện với Phương, tôi như trút được bao nhiêu ưu phiền. Tất nhiên, tôi không chia sẻ về những trục trặc mà vợ chồng tôi đang gặp phải. Chỉ là tôi cần có một người nào đó lắng nghe mình nói là được. Phương rất sối nổi, khác hẳn những gì mà tôi nghĩ về cô ấy. Nét trẻ trung trong cách nghĩ, cách làm của cô ấy khiến tôi bất ngờ . Đặc biệt , chuyên môn của cô ấy rất cao. Nhờ thế mà công việc của tôi cũng bớt căng hơn khi có cô ấy tham vấn .
Tạm biệt Phương ở quán , tôi trở về nhà khi trời bắt đầu hơi nhá nhem tối. Đèn nhà tối om như chẳng có ai trong đó. Con gái về chơi với bà ngoại một tuần . Thành thử tôi chẳng muốn về nhà khi không có con bé . Chỉ sợ cái khoảng trống vô hình khi đụng mặt vợ . Tự dưng thấy mình hèn kinh khủng!
Đẩy cửa, bước vào nhà tôi thấy có thứ gì đó không ổn . Tim bỗng dưng quặn thắt...
Trên bàn , một tờ giấy được cố định bởi một cốc nước . Tôi hồi hộp tiến tới giật tờ giấy ra . Đọc được mấy dòng đầu liền cất vội vào túi áo. Tôi lao vào phòng ngủ
Vợ tôi nằm trên giường, dưới sàn vung vãi những viên thuốc trắng ... Vợ tôi tự tử
Tôi gần như chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng ấy. Như một thằng điên, tôi đến lay mạnh vào người vợ . Hoang mang đến cùng cực. Tôi rút điện thoại
- Alo! Cho xe tới đường ..... Ngay, có người uống thuốc ngủ tự tử...
Tất cả hoá một màu trắng xoá ...
Tôi ngồi im trong phòng bệnh, nhìn người đàn bà đang ngủ thiếp trên giường bệnh. Khoé mắt đã có một vài nếp nhăn và da mặt thì trắng bợt
- May cho anh là đưa vợ đến kịp đấy,!
Lời bác sĩ vẫn văng vẳng bên tai ..
Sao lại làm thế hả em ? Tôi cứ tự hỏi trong khi biết chắc vợ chẳng thể trả lời...
Ra hành lang, ngồi đại vào một cái ghế, tôi moi cái bật lửa trong túi định châm một điếu thuốc . Chợt sờ thấy tờ giấy mà vợ tôi để lại . Nó đã nhàu nát và trên đó có những vết loang do nước để lại . Chỉ có thể là nước mắt của vợ tôi.
Anh! Em biết em làm cách này là hèn nhát. Nhưng em thấy mình thật đáng chết. Em đã phụ anh ngay cả khi anh luôn đối tốt với em . Em đã quá tham lam khi đem những người đàn ông khác so sánh với anh để thấy rằng anh kém hơn họ . Em ngu quá ! Em là đứa không biết điều. Có phúc không biết hưởng . Em biết lỗi của mình rồi.Em biết rất khó để được anh tha thứ. Chỉ xin anh hãy chăm sóc bé Linh thay em . Dù có bất cứ điều gì xảy ra thì anh phải hứa là sẽ chăm sóc con bé thật tốt anh nhé .Mẹ xin lỗi con , con gái !
Em ngàn lần xin lỗi anh .
Vĩnh biệt anh- chồng em !
Bức thư chỉ vỏn vẹn vài dòng nhưng nỗi đau nó để lại trong tim tôi không hề ít. Có một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên tay tôi. Tôi không biết mình nên làm gì nữa .
Quay trở lại phòng, vợ tôi vẫn mê man trong tiếng kêu tít tít của máy móc . Tôi chỉ biết nhìn vợ chua xót! Chẳng cần biết ai đúng ai sai? Tổn thương nhất vẫn chính là con gái bé bỏng của tôi.
Mẹ vợ tôi hay tin con gái tự tử , hấp tấp vào viện , bế luôn cả bé Linh theo. Cả hai bà cháu khóc nức. Bố vợ tôi nhìn tôi bằng ánh mắt cực kì căm thù . Có lẽ ông ấy nghĩ việc con gái ông ấy nghĩ quẩn là do tôi! Nhưng tôi cũng chẳng buồn giải thích. Tôi mệt mỏi lắm rồi!!
Thật ra , bố mẹ vợ không hề thích tôi chút nào . Chẳng là ngày trước vợ tôi cứ nhất quyết lấy tôi. Cô ấy vốn là con gái duy nhất của bố mẹ được bố mẹ nuông chiều, nâng niu từ bé . Còn tôi chỉ là thằng nghèo ở tỉnh lẻ. Tóm lại tôi chỉ là " đỉa đeo chân hạc" vốn không xứng. Nhưng vì tình yêu, bất chấp tất cả chúng tôi vẫn lấy nhau . Thế là ông bà đành phải gật đầu dù trong lòng không thích..
- Mày! Tại mày mà con Bích nó phải tự tử . Mày làm khổ con tao . Thằng khốn ....
Mẹ vợ túm cổ áo tôi, đấm lia lịa vào người trong khi bà ấy vẫn gào lên . Đến mức, bác sĩ bắt bà ấy ra ngoài để người bệnh được yên tĩnh. Chẳng hiểu sao tôi lại không phản ứng gì cả . Mối nghi ngờ cứ thế tăng cao . Tôi muốn vợ qua giai đọan này đã . Chịu khổ chịu nhục một thời gian . Lúc nào vợ khoẻ , chúng tôi sẽ nói rõ mọi chuyện .
Đứng ở hành lang một lúc thì y tá thông báo vợ tôi đã tỉnh. Cả nhà tức tốc chạy vào phòng. Bỏ lại tôi đứng chênh vênh ..
Bác sĩ dặn dò vợ tôi phải nằm viện thêm mấy ngày nữa để tiện theo dõi.
Bố mẹ vợ không thèm nói với tôi câu gì, họ tập trung vào cô con gái tội nghiệp- theo cách mà họ nghĩ. Có lẽ trong mắt họ thì tôi là một thằng tội đồ. Muốn nghĩ sao thì nghĩ. Tôi mang cháo vào cho vợ, khi ấy mẹ vợ vẫn ngồi đấy. Bà quăng cho tôi một cái nguýt dài. Bóng gió
- Con ngu! Tao đã bảo mày bao nhiêu lần rồi. Bao nhiêu thằng tốt không lấy , để giờ suýt chết vì cái thằng khố rách áo ôm này
- Đủ rồi,bà có cái quyền gì mà xúc phạm tôi. Bà hỏi con gái yêu dấu của bà đi. Nó ngủ với trai, bị tôi bắt gặp rồi định trốn chạy bằng cách ngu xuâtn này đây. Bà thấy đẹp mặt chưa?"
Tôi chỉ muốn gào những câu nói này vào mặt bà mẹ vợ "đáng kính".Nhưng đây là bệnh viện . Tôi không thể làm thế . Tôi bỏ bát cháo trên bàn rồi đi ra ngoài . Tâm trạng cực kì tồi tệ! Tiếng vợ nhỏ dần theo bước chân tôi
- mẹ! Sao lại nói thế? Lỗi của con mà!
Những ngày sau đó là những chuỗi ngày chông chênh
Vợ tôi xin nghỉ hẳn một tháng nàm nhà tĩnh dưỡng đồng nghĩa với việc tôi phải về nhà sớm để chăm sóc cho cô ấy . Nhiều lúc chẳng hiểu cái quái gì đang diễn ra cả . Cậu Việt thỉnh thoảng ghé nhà . Chuyện vợ tôi tự tử tôi chỉ chco mình cậu ta biết. Cậu ấy luôn tỏ ra thông cảm cho tôi nhưng trong lòng tôi thì lại ngược lại. Tôi thấy khó chịu khi luôn nghĩ mình bị người khác thương hại . Hôm nay Việt đến, mang theo một túi đồ lỉnh kỉnh. Ngồi nói chuyện một lúc thì Việt kéo tôi ra sân, nơi có cái xích đu màu trắng .
- Anh ngồi đi!
Miệng tôi khô khốc, thi thoảng cố nuốt nước bọt tự trấn an
- Em biết hết chuyện của chị nhà rồi? Anh định thế nào?
- Chả thế nào hết! Chú đến đây để cười vào mặt anh chứ gì? Ừ đấy! Tôi bị cắm sừng rồi đấy! - tôi gào lên!
Việt nhìn tôi ngỡ ngàng! Tôi chẳng hiểu mình nghĩ gì? Tự dưng lại nổi cáu với cậu ta . Nhưng,cảm xúc bây giờ khó chịu lắm. Mỗi lần nhớ lại là mỗi lần sát cả kí muối vào vết thương lở loét. Tôi hạ giọng, không giấu được nét mặt đượm buồn:
- Xin lỗi, tâm trạng anh không tốt, chú về đi, anh muốn yên tĩnh!
Việt về nhưng vẫn không khỏi hoang mang . Tôi ngồi trên cái xích đu quen thuộc . Cảm giác trống trải ùa đến. Không biết nên lựa chọn thế nào? Tha thứ cho vợ để con gái có nơi nương náu bình yên hay dứt khoát để lòng mình thanh thản ?
Tôi không phải là loại đàn ông độc đoán. Tôi không đòi hỏi vợ phải còn trinh nguyên khi đến với mình. Cô ta có thể đi với nhiều người trước khi cưới tôi. Nhưng khi đã làm vợ tôi thì tuyệt đối không được như vậy nữa . Nhất là khi đã có một gia đình đúng nghĩa. Điều tôi căm hận nhất chính là việc cô ta nói về tôi với nhân tình theo kiểu chợ búa . Một thái độ coi khinh, rẻ rúng người bạn đời của mình . Thật khó chấp nhận !
Tôi vào nhà, ngoài trời bắt đầu lác đác mưa. Qua rồi, những cơn gió đông lạnh lẽo. Qua rồi những ngày mây đen bao phủ cả bầu trời. Qua rồi những cảm xúc không tên, những nỗi đau ngự trị ! Ngày mai, nhất định trời sẽ nắng!
Vợ tôi vẫn nằm trên giường mệt mỏi. Khi thấy tôi vào, cô ấy khẽ xoay người vào phía tường. Có lẽ không dám đối diện với tôi vào lúc này. Từ hôm cô ấy về nhà, chúng tôi hầu như không ai nói với ai câu gì. Vai vợ tôi rung lên , chắc lại đang khóc! Đàn bà kể cũng tài. Lúc nào cũng khóc được, kể cả khi mình là người sai. Giọt nước mắt quả là có sức mạnh . Nhiều lúc tôi cũng không kìm lòng được trước những giọt nước mặn chát ấy! Nhiều lúc tôi định nói muốn tha thứ lắm . Nhưng....
Anh ta đã có một quyết định
Vợ nhìn tôi, ánh mắt như van lơn. Đôi mắt tràn đầy hối hận . Tôi không nói gì, ngồi ở cái ghế đặt cạnh giường. Cô ấy vẫn nhìn tôi, môi mấp máy như muốn nói điều gì đó . Không gian như ngưng lại. Tôi lên tiếng trước
- Em nghĩ việc em làm sẽ khiến anh sợ hãi để rồi bỏ qua lỗi lầm của em à ? Nếu em nghĩ vậy thì em quả là ấu trĩ. Anh chỉ thấy nó ngớ ngẩn thôi! Đừng đem cái chết ra uy hiếp anh. Nếu không phải anh còn nghĩ tới con bé Linh thì anh đã bỏ mặc em rồi. Thật đấy!
Tôi có quá tàn nhẫn không khi nói ra những lời cay độc , độc hơn những viên thuốc mà vợ tôi đã uống? Tôi chỉ thấy vợ tôi rất ngạc nhiên khi nghe được những câu đó từ tôi. Có lẽ, cô ấy sẽ bị tổn thương ghê gớm lắm. Nhưng, tôi không thể vì thế mà dễ dàng bỏ qua mọi thứ. Người ta có câu
" Một tấm gương đã vỡ, dù có chắp vá tỉ mỉ thế nào cũng không thể giấu đi những vết nứt"
Tấm gương hạnh phúc của gia đình tôi đã vỡ tan tành rồi. Tôi không muốn cố gắng ngồi chắp vá những mảnh vỡ để rồi lại đứt tay!
- Em ...Em xin lỗi, nhưng em nghĩ chỉ có chết mới xoá hết mọi tội lội của em với anh . Cô ấy bậy khóc
- Đừng bao giờ khóc trước mặt tôi nữa
Tôi gằn giọng rồi bỏ ra ngoài . Cơn gió thổi thứ gì đó vào mắt khiến tôi thấy cay cay. Mình có tàn nhẫn quá không? Mình đang làm đúng hay sai?
Tôi tự hỏi bản thân mình hàng ngàn lần .
Đối với người khác, chuyện ngoại tình của vợ chẳng có gì ghê gớm. Tha thứ được thì lại hạnh phúc. Còn không thì đường ai nấy đi. Tôi cũng muốn như thế lắm . Nhưng , cách nào với tôi cũng đều làm tôi đau khổ . Cái tượng đài niềm tin tôi đã tự xây bấy lâu nay với vợ bỗng chốc bị đạp đổ . Chỉ còn lại nỗi trống trải .
Vợ tôi đã khoẻ lại , chăm sóc con cái cẩn thận hơn lúc trước . Nếu vợ tôi ý thức được những điều này sớm hơn thì hôn nhân của chúng tôi đã chẳng đứng ở bờ vực . Tôi thì lại có nhiều thời gian để làm việc. Cuộc sống cứ bình yên trong sự ngộp thở của chính tôi . Thỉnh thoảng tôi gặp Phương để trao đổi kinh nghiệm trong công việc . Cô ấy luôn bận rộn khiến tôi thấy việc tôi gặp cô ấy nhiều sẽ là làm phiền .
Sáng sớm, tôi nhìn thấy trên bàn có một chiếc sơ mi màu ghi sáng. Mốt mới của năm nay . Trên đó có một tấm thiệp nhỏ
- Chúc mừng sinh nhật anh !
Tôi chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình . Trải qua nhiều chuyện quá nên tâm trí chẳng thể để tâm đến những việc vặt này. Sinh nhật à ? Như mọi năm thì vợ tôi sẽ tặng tôi một món quà. Tối đến thì quây quần bên mâm cơm thịnh soạn mà vợ chuẩn bị . Và năm ngoái, tôi và con gái đã cùng nhau thổi nến , cắt bánh. Không khí mới hạnh phúc làm sao . Nhớ lại, tôi thấy lòng mình trùng xuống!Tôi đem áo bỏ vào trong tủ rồi đi làm!
Chiều về , tôi lang thang trên phố. Nắng đã tắt, những cơn gió đầu mùa miên man đến nao lòng. Tôi rút điện thoại gọi cho Việt
- Tối chú rảnh đi uống với anh vài ly. Hôm nay sinh nhật anh .
Việt đồng ý ngay. Tôi biết tính cậu ta mà! Ở đâu vui là không thể không có mặt !
Tôi về nhà , vợ đang loay hoay trong bếp. Chắc là đang làm món gì đó . Cô con gái lăng xăng phụ mẹ . Nhìn thấy tôi vợ bảo
- Tối... Anh ở nhà ăn cơm nhé !
Tôi mệt mỏi tháo cúc áo trên cùng. Quăng cái cặp xuống ghế đáp
- Nếu về sớm!
Mắt cô ấy ánh lên niềm vui . Không! Chính xác là ánh mắt hạnh phúc khi nhìn thấy tôi mặc cái áo lúc sáng . Con gái tôi cũng reo lên
- Đẹp quá ! Đẹp quá !
Tự nhiên thấy hơi ngại ngùng. Tôi dắt xe ra cổng rồi phi thẳng đến quán Bar tôi đã hẹn Việt . Ánh mắt của vợ, của con khi nãy xoáy sâu vào tâm can !
Tiếng nhạc xập xình, inh tai nhức óc . Phục vụ rót cho tôi một ly X.O . Tôi lốc cạn cái thứ chất lỏng ma mị này rồi hướng mắt về phía những cô gái đang nhảy những vũ điệu hoang dại.
- Anh đến lâu chưa?
Việt vỗ vai khiến tôi giật nảy.
- Chúc mừng sinh nhật anh nhé!
Việt đưa cho tôi quà . Hình như là một cuốn sách. Tôi cũng không rõ vì nó được bọc bởi lớp giấy bạc .
Việt ngồi xuống, gọi một ly giống tôi rồi uống . Hai người im lặng bên những ly rượu đắng . Việt xoay cái ly trên bàn hỏi:
- Anh có tha thứ cho chị không?
- Anh không biết
Giọng tôi bỗng trở lên hờ hững . Tôi lại uống thêm một ly nữa
- Em nghĩ thế này anh Phúc ạ . Ai cũng mắc sai lầm, quan trọng là người ta nhận ra được lỗi sai và sửa chữa . Cũng nên cho người ta một cơ hội. Chắc chị cũng đã hối hận rồi anh ạ .
Khựng lại mấy giây, tôi tiếp tục uống thêm mấy ngụm .
- Chú có là anh đâu mà chú hiểu...
Câu chuyện của chúng tôi kéo dài khi đã khuya. Việt mong tôi tha thứ cho vợ . Còn tôi vẫn lạc lối .
Việt có ai đó gọi, ra nghe máy rồi quay lại bảo tôi
- Em phải về rồi, anh để xe ở đây rồi về bằng taxi nhé . Đi xe máy nguy hiểm lắm !
Việt định gọi taixi nhưng tôi ngăn lại . Tôi bảo tí nữa sẽ về sau . Việt đi, còn tôi cô đơn bên chai rượu gần hết. Có một em chân dài nhìn tôi từ nãy. Bây giờ lại gần tôi gạ uống vài ly. Cô ta hỏi tôi đủ thứ trên đời ....còn tôi thì cũng rôm rả lắm !
Theo Afamily
Tâm sự của người chồng có vợ ngoại tình Phần 2 Hôm nay là chủ nhật, tôi rủ vợ cho con đi công viên nhưng vợ nói cần phải hoàn thành nốt cái dự án đang dang dở . Thế là hai bố con dắt díu nhau đi mà không có mẹ. Con bé thì khỏi phải nói nó vui như thế nào . Tay chỉ chỏ mọi chỗ , miệng nói liếng thoắng...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Sau lần đầu ra mắt, tôi muốn chia tay khi thấy 4 người đàn ông trong nhà

Tuổi xế chiều cô đơn, cụ ông nhận được tình thương từ hàng xóm và cái kết xúc động đến bật khóc

Tha thứ cho chồng ngoại tình để con có gia đình trọn vẹn, 3 năm sau, tôi cay đắng nhận ra sự thật nghiệt ngã

Camera bóc trần sự thật: Tôi lập tức đuổi vợ sắp cưới ra khỏi nhà mà không do dự

Ngay trước ngày tái hôn, món quà từ mẹ chồng cũ khiến tôi lập tức hủy hôn

Lương 70 triệu/tháng, tôi tự tin tỏ tình nữ đồng nghiệp ế 10 năm nhưng bị từ chối chỉ vì là "trai tân"

Chê tôi "yếu", vợ trẻ kém 21 tuổi lén lút lấy tiền tìm trai bên ngoài

Chồng chỉ đưa 10 triệu đồng/tháng, tôi nghi ngờ lương của anh đi về đâu

Mẹ chồng ở chung, đòi trả lương 6 triệu/tháng công chăm cháu khiến cộng đồng mạng tranh cãi

Tôi quá may mắn khi có người mẹ kế cho tôi 'cả một gia tài'

Khi bữa cơm gia đình bỗng dưng im bặt chỉ vì một câu hỏi nhạy cảm của vợ tôi

Mang thai tuần thứ 30, tôi choáng váng khi người phụ nữ dắt bé trai 5 tuổi đến nhận cha
Có thể bạn quan tâm

Hai thanh niên cầm gậy đuổi đánh người đàn ông đến ngất xỉu ở TPHCM
Pháp luật
01:56:42 23/09/2025
Siêu bão Ragasa đổ bộ, người Trung Quốc đổ xô tích đồ
Thế giới
01:48:24 23/09/2025
Xác minh việc cụ ông ở Hà Nội bị lục soát người và trộm ví tiền giữa đường
Tin nổi bật
01:24:49 23/09/2025
Tiểu thư 7000 tỷ bí mật kết hôn với Anh tài Vbiz?
Sao việt
00:30:03 23/09/2025
Trang Thông tin Chính Phủ lần đầu nhắc tên Ưng Hoàng Phúc, nội dung cực căng còn nhắc đến Bộ luật Hình sự
Nhạc việt
00:17:48 23/09/2025
Hết cứu nổi Ngự Trù Của Bạo Chúa: Bôi nhọ cả tỷ con người, ăn cắp trắng trợn còn lớn tiếng kêu than
Phim châu á
00:03:25 23/09/2025
Tử Chiến Trên Không thu 65 tỷ đồng sau 3 ngày
Hậu trường phim
23:56:34 22/09/2025
Mẹ đơn thân qua đời tại phòng trọ, bé 2 tuổi tự sống sót nhiều ngày cạnh mẹ
Netizen
23:53:33 22/09/2025
Nữ diễn viên và chồng bị kiện vì nợ hơn 400 triệu đồng phí quản lý
Tv show
23:32:29 22/09/2025