Tâm sự của một người vợ tồi
Tôi là một người sinh ra trong một gia đình gia giáo, được bố mẹ, 2 anh chăm sóc và nuông chiều. Chính vì vậy khi tôi học xong và đi làm tôi vẫn không tự chăm sóc được cho mình. Nhưng tôi hiểu tôi sẽ phải tự lập từ đây. Giữa lúc tôi đang không biết phải làm gì thì tôi gặp anh.
ảnh minh họa
Lần đầu tiên gặp anh, tôi đã có một cái gì đó, cảm giác hạnh phúc. Tuy nhiên tôi vẫn thầm nhủ tôi đã có bạn trai, nhưng ở đời không ai học được chữ ngờ. Anh – người đàn ông đã có vợ và con gái 4tuổi, nhưng vì lý do nào đó vợ anh đã bỏ bố con anh từ lúc cô bé mới 2 tháng. Khi tôi biết hoàn cảnh của anh – Tôi càng thương và yêu anh lúc nào không hay.
Tình yêu của tôi dành cho anh là thật lòng không một chút giả dối. Tôi yêu anh, yêu con của anh. Vì anh tôi có thể làm tất cả. Nhưng anh thì không? Anh nghi ngờ tất cả và anh đáp lại tình cảm của tôi như là sự trả thù đối với phụ nữ.
Tôi cay đắng nhận ra điều ấy khi anh theo đuổi một đồng nghiệp của tôi. Vì vậy, tôi quyết định xa anh và thú nhận với bạn trai của tôi. Bạn trai tôi thì bảo tôi bồng bột và trẻ con nên không quan tâm tới những tình cảm khác của tôi. Thế rồi vì giận anh, vì bạn trai và vì gia đình tôi cứ thúc tôi cưới – Một đám cưới diễn ra. Ngày tôi cưới anh sốt cao phải truyền không đến dự lễ cưới của tôi. Còn tôi như kẻ vô hồn, ngày cưới tôi đã khóc rất nhiều. Khóc vì tôi sẽ không được chăm sóc bố con anh nữa. Khóc vì tình cảm không còn dành cho chồng mình.
Video đang HOT
Sau khi cưới tôi lại vào Tây Nguyên đi làm, chồng tôi công tác ở Bắc Giang. Tôi và anh ở cũng một nhà trọ. Lúc này tôi mới phát hiện tôi yêu anh, yêu con gái anh. Tôi thương con gái anh đến cháy lòng. Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến. Tôi và anh sống với nhau như vợ chồng hờ. Tôi chăm sóc anh từng ly từng tí.
Anh cũng bảo yêu tôi, nhưng anh lại luôn đi với người khác, anh không quan tâm tới tôi như những người yêu nhau kể cả những lúc chỉ có tôi và anh ở nhà. Và rồi anh nói giờ anh không còn yêu tôi nữa, trái đất như sụp xuống đầu tôi. Tôi những
mong anh sẽ chia sẻ những nỗi đau mà tôi đang có trong lòng – Nỗi đau phản bội chồng, một người chồng yêu tôi hết mực – Nỗi đau vì không được chăm sóc cho bố con anh.
Giờ đây tôi không biết phải đối mặt với anh như thế nào nữa. Và quan trọng là tôi sẽ đối mặt với chồng tôi nữa. Tôi rất muốn thú nhận với chồng tất cả, rồi sau đó tôi sẽ ra đi. Tôi cũng sẽ không cần anh và tôi cũng không quay về với chồng nữa vì tôi là một người vợ tồi – một người con gái đáng trách.
Giờ đây tôi chỉ muốn mình mất trí để không nhớ về anh! Giờ đây tôi phải làm sao khi lương tâm tôi không thể nói ra được sự thật này với chồng tôi.
giacmomuadongs@yahoo.com
Theo VNE
"Ở trên giường, em chán lắm!"
Đó là câu chồng nói với tôi sau khi chúng tôi đã có một buổi tối bên cạnh nhau. Tôi hơi sốc, có chút thấy lạ vì sao chồng lại không ngại ngần khi nói ra lời đó. Dù sao thì cũng sống với nhau 2 năm rồi, chẳng lẽ, thời gian đó chồng tôi miễn cưỡng âu yếm tôi?
Thời gian đầu lấy nhau, tôi hạnh phúc vì được chồng yêu chiều, cưng nựng. Nhưng càng lâu chồng càng biểu hiện những thái độ lạ. Nhất là thời gian gần đây, sau những ngày làm việc căng thẳng, chồng thường xuyên kiếm cớ, gắt gỏng với tôi.
2 năm qua, vợ chồng tôi chưa có con. Đi khám thì bác sĩ bảo không có chuyện gì, chỉ là chậm thôi. Cần chế độ ăn uống hợp lý thì mọi chuyện sẽ ổn. Thế nên, chúng tôi rất tích cực chuyện chăn gối để có thể tạo cho mình cơ hội. Chỉ mong sớm có bầu, hai vợ chồng sinh con để cái vui cửa vui nhà thì mọi thứ sẽ ổn hơn. Có sợi dây ràng buộc là đứa con thì vợ chồng sẽ gắn bó và yêu thương nhau hơn.
Nhưng chẳng hiểu sao, càng ngày tôi càng thấy cuộc sống vợ chồng nhạt nhẽo. Chồng hay đòi hỏi tôi phải làm thế này, thế kia với chồng. Trong chuyện chăn gối, anh cũng ép tôi phải làm theo ý anh, nhiều khi ân ái mà chẳng cảm thấy thoải mái, giống như bị ép buộc vậy. Rồi tôi lại nghĩ, hay là anh có tình mới nên mới chán tôi. Chuyện gối chăn giờ với tôi giống như trách nhiệm, nghĩa vụ chứ không còn là cảm hứng nữa.
Từ sau khi anh nói câu ấy, tôi không còn cảm hứng với chồng nữa. Ngày nào, chồng muốn ở bên tôi, tôi đều từ chối. (ảnh minh họa)
Bây giờ, điều duy nhất tôi mong muốn là có con. Nhưng, dù thế đi chăng nữa, tôi vẫn cố gắng làm cho chồng hài lòng trong chuyện vợ chồng. Nếu không sợ chồng sẽ nhanh chán. Người ta nói, gối chăn là điều kiện quan trọng giúp hai vợ chồng gắn bó với nhau hơn. Tôi cho rằng, điều đó là đương nhiên. Chỉ khi hòa hợp trong chuyện chăn gối thì hai người mới hiểu nhau và yêu thương nhau hơn.
Nhưng dù cố gắng bao nhiêu thì càng ngày anh càng xa tôi. Anh cho tôi đọc sách, tìm hiểu chuyện chăn gối vợ chồng cho có kinh nghiệm. Dù tôi đã cố gắng làm theo những gì anh muốn nhưng tôi lại nhận được một câu phũ phàng: "Ở trên giường, em chán lắm!". Tôi quay lại nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, thì ra anh đang chê tôi. Anh nghĩ, tôi chỉ là người vợ chung chăn gối chứ không giúp anh thỏa mãn được nhu cầu của mình.
Từ sau khi anh nói câu ấy, tôi không còn cảm hứng với chồng nữa. Ngày nào, chồng muốn ở bên tôi, tôi đều từ chối. Tôi cho đó là một sự xúc phạm, hoặc ít ra, tôi hiểu rằng, anh không hề muốn được tôi yêu chiều và cũng không còn cảm hứng với vợ mình như trước nữa. Chỉ một câu nói ấy của chồng cũng làm tôi không thể nào không suy nghĩ, thậm chí là suy nghĩ rất nhiều.
Tôi chán chồng, chán tất cả, nhất là chuyện không có con đã làm tôi suy nghĩ nhiều rồi. Giờ thì lại là chuyện này, tôi bàng hoàng nhận ra, tình yêu vợ chồng của chúng tôi đã cạn, có chăng chỉ là cái nghĩa mà thôi!
Theo VNE
Nỗi lòng người vợ đồng tính Tôi, người phụ nữ 30 tuổi có nghề nghiệp đàng hoàng, có một gia đình như người khác mơ ước: chồng hiền lành chí thú làm ăn, con cái ngoan ngoãn xinh xắn, cuộc sống an nhàn... Thế nhưng trớ trêu thay, tôi lại không thấy hạnh phúc với điều đó. Những tháng ngày qua tôi luôn sống trong sợ hãi, dằn vặt...