Tâm sự của một người vợ phải nuốt nước mắt rời bỏ chồng
Quyết định phút chót của chị khiến anh không kịp trở tay. Chị hài lòng với sự lựa chọn cho hiện tại, chị biết quyết định phút chót đó chính là lựa chọn hợp lý nhất.
Kết hôn được 5 năm, nhìn bạn bè ríu rít chào đón thành viên mới mà chị thấy chạnh lòng ghê gớm. 5 năm kết hôn cũng là chừng ấy năm chị mệt mỏi và mặc cảm khi phải chống chọi với căn bệnh lạ thường: rối loạn hệ thần kinh thực vật. Chị phát hiện bệnh lần đầu tiên từ khi là sinh viên năm thứ 3. Khi ấy, chị đang yêu anh – mối tình đầu và cũng là mối tình cuối của cuộc đời chị. Một buổi tối, khi đang ngồi ôn thi, chị choáng váng mặt mày, chới với ngã xuống sàn nhà, chỉ kịp bấm điện thoại gọi cho anh xong rồi không biết gì nữa.
May mà anh đến kịp thời đưa chị đi bệnh viện. Kết luận bệnh của bác sĩkhiến chị rụng rời chân tay. Khi vẫn nằm trên giường bệnh, chị đuổi anh về, nói lời chia tay anh rồi quay mặt vào tường khóc như một đứa trẻ. Anh ôm chị vào lòng, dỗ dành, chăm sóc chị cho đến ngày sức khỏe ổn định và đưa chị về quê nghỉ ngơi một thời gian.
Hai năm cuối đại học, chị chật vật với những lần vào viện, ra viện, bảo lưu và phải đến 6 năm chị mới hoàn tất chương trình học hơn 4 năm của trường. Suốt khoảng thời gian ấy, không ít lần anh chị giận hờn rồi chia tay, cũng vài ba lần chị nói anh hãy rời xa chị vì chị không tự tin vào sức khỏe của mình, chị sợ làm khổ anh.
Cuối cùng, đám cưới của anh chị vẫn diễn ra trong niềm hạnh phúc ngập tràn của chị. Đám cưới cũng đánh dấu 1 năm chị chưa phải ghé thăm bệnh viện. Chị những tưởng niềm hạnh phúc bên anh sẽ giúp chị củng cố sức khỏe của bản thân. Ấy vậy mà vừa cưới được 2 tháng, chị lại phải nhập viện.
Lúc bình thường, chẳng ai tin chị là người có bệnh. Nhưng khi trở bệnh, chị có thể ngất, đầu óc lơ ngơ, cử chỉ chậm chạp, nói năng thiếu tỉnh táo… và nhập viện bất cứ lúc nào. Cả đời chắc chị sẽ phải ăn ngủ với thuốc.
Còn bệnh viện, như căn nhà thứ hai của chị vậy. Những lúc yếu đau như thế, tất nhiên người chăm sóc chị nhiều nhất không ai khác ngoài anh. Có đợt, chị nằm viện cả tháng, anh nghỉ làm nhiều ngày, rồi bố mẹ chị lên đỡ đần, anh chạy ngược chạy xuôi vừa lo kiếm tiền chữa trị cho chị, vừa lo thu xếp việc nhà – việc công để có nhiều thời gian ở bên chị.
Từ ngày kết hôn, anh gầy sọp đi trông thấy. Ai cũng hiểu gánh nặng tiền bạc và vợ ốm đè nặng trên đôi vai anh. Đặc biệt là chị, bố mẹ chị, sâu trong thâm tâm, họ biết ơn và cảm thấy mắc nợ anh. Người ngoài nhìn anh dìu vợ, bế vợ, thay quần áo, chải tóc cho chị… những lúc chị nằm viện lại tỏ vẻ ghen tị: “ Bệnh tật vất vả là thế, cũng may có người chồng tử tế kéo lại.
Video đang HOT
Thời này, mấy người được như anh ấy!”. Lúc chị tỉnh táo, chị luôn nói với anh: “Không có anh em chẳng biết sống ra sao nữa. Em làm khổ anh quá!”, “Vợ chồng sao em cứ nói lời khách sáo thế? Không giúp vợ thì giúp ai?”, anh nhẹ nhàng. Hạnh phúc long lanh trong mắt chị.
5 năm trôi qua, kế hoạch sinh con của anh chị bị hoãn lại chưa biết đến ngày nào sẽ thực hiện được bởi bệnh tình của chị. Có lúc khỏe mạnh, chị xin việc đi làm, song chỉ đi làm được một thời gian ngắn, mệt mỏi, áp lực, bệnh lại tái phát, chị lại nhập viện. Anh khuyên chị nghỉ hẳn ở nhà, việc kiếm tiền đã có anh lo. Song đó cũng không phải giải pháp tích cực. Chị ở nhà chồng nuôi, không phải đối mặt áp lực công việc thì lại đối mặt với nỗi cô đơn, vài ba tháng bệnh lại tái phát, đợt nào lâu thì được 1 năm. Anh vẫn ân cần, chăm chút chị từng ly từng tí nhưng nỗi mệt mỏi hiện rõ trên đôi mắt anh. Anh ít cười hơn, không còn hài hước như trước, hay mất ngủ, thường xuyên ngồi lan can hút thuốc giữa đêm…
Giờ với chị, nỗi muộn phiền vì bệnh đã quen, chị nặng lòng về anh nhiều hơn. Những lúc chị khỏe mạnh, không khí gia đình cũng chẳng thể vui lên. Chị khao khát bóng dáng trẻ thơ trong nhà mình, và chị biết, anh cũng canh cánh như thế…
Rời xa anh là chị sẽ giải thoát cho anh khỏi nhiều gánh nặng. Chị có nghĩ đến phương án đó không?! Có chứ, chị nghĩ cả nghìn lần, nhưng chị không đủ dũng khí để nói với anh. Dẫu sao chị cũng đã đi lấy chồng, chị đâu dám về ăn bám bố mẹ chị nữa. Rồi bố mẹ chồng, nhà chồng chị, vốn dĩ họ đã phản đối cuộc hôn nhân này, bạn bè chị ai cũng bận rộn với công việc và gia đình riêng, rời bỏ anh, chị bám víu vào đâu? Chị còn không dám giãi bày nỗi lòng mình trên facebook, vì chị biết, anh đọc được sẽ lại càng lo nghĩ hơn.
Hôm ấy, chị lại bị ngất. Anh đưa chị vào viện cấp cứu, khi sức khỏe ổn định hơn, chị nằng nặc đòi anh đưa về quê: “Em chán bệnh viện này lắm rồi, đông đúc, ngột ngạt, về quê nằm viện cho đỡ đông”. Rồi anh đành chiều theo ý chị. Ngày chị ra viện, vừa về đến nhà, chị vào cầm chiếc ba lô đựng ít quần áo và đưa cho anh: “Anh về thành phố đi mai còn đi làm. Từ nay, đây sẽ là chốn em đi về, nếu lỡ có trở bệnh, bố mẹ sẽ đưa em đi viện. Lúc nào rảnh, hãy về chơi với em và bố mẹ. Em nợ anh đến ngày hôm nay là quá nhiều rồi…”. Anh đang ú ớ vì ngạc nhiên thì chị đã đẩy anh ra khỏi cổng.
Chị hiếng mắt qua tấm rèm cửa sổ, thấy bóng anh liêu siêu khuất xa dần, chị thấy nhẹ nhõm lạ với quyết định phút chót của mình. Tất cả thủ tục ly hôn, chị sẽ hoàn tất sau. Chị quyết định về “ăn bám” bố mẹ tiếp, vì chị biết ở bên anh, gánh nặng, sự nhàm chán, nỗi mệt mỏi đã giết chết tình yêu anh dành cho chị từ lâu rồi, chút tình còn sót lại có chăng chỉ là lòng thương hại.
Chị mở một quán cà phê nhỏ ngay nhà mình. Đã lâu lắm chị mới thấy vui vẻ, thoải mái đến thế. Niềm vui hàng ngày của chị là những bước chân của khách vào quán… Chị hài lòng với sự lựa chọn cho hiện tại, bởi hơn ai hết, chị biết quyết định phút chót đó chính là lựa chọn hợp lý nhất cho cuộc sống của riêng chị.
Theo Phunutoday
Nuốt nước mắt trang trí phòng tân hôn cho chồng và nhân tình
Đêm mai thôi, họ sẽ tận hưởng hạnh phúc trong căn phòng tân hôn mà chị dày công trang trí. Chị thấy nghẹn đắng nhưng nước mắt không sao rơi tiếp được nữa...
Chị làm trong một công ty chuyên trang trí các sự kiện gia đình theo yêu cầu. Công việc của chị phần nhiều là trang hoàng lại phòng ngủ, tạo cảm giác lãng mạn, yêu thương cho những đôi vợ chồng hoặc tình nhân muốn "hâm nóng" tình cảm. Chị vui với công việc ấy của mình bởi nó giúp chị quên đi phần nào cái quạnh quẽ gần 3 năm nay giữa 2 vợ chồng chị.
Trước đây vợ chồng chị từng rất hạnh phúc, nhưng sau lần chị bị sảy thai thì tình cảm hai người cứ thế phai nhạt dần. Cứ như thể bất chợt có một hàng rào vô hình ngăn cản anh chị yêu thương nhau nồng đậm. Không ai nói với ai câu nào, anh và chị như thể người dưng sống chung nhà.
Chị làm hết sức để níu kéo tình cảm của anh (ảnh minh họa)
Từ ngày vào công ty này làm việc, chị trở nên yêu đời hơn và bắt đầu có suy nghĩ lấy lại tình cảm với chồng. Chị gây cho anh nhiều bất ngờ nhỏ, không chỉ là cô vợ tẻ nhạt và buồn chán như trước nữa. Anh cũng có nhiều phản ứng tích cực, như có hôm còn chủ động hôn lên trán chị trước khi đi làm. Chỉ điều đó thôi cũng đủ làm chị lâng lâng vui sướng cả ngày.
Sáng nay vừa tới công ty chị nhận được đơn đặt hàng thiết kế phòng tân hôn, đang trong tâm trạng vui vẻ nên chị nhận ngay hồ sơ và gọi điện cho khách hàng để tư vấn dịch vụ. Giọng nói dịu dàng ở đầu dây bên kia khiến chị có thiện cảm ngay với vị khách này nên phá lệ, mời cô ấy đi cà phê thay vì chỉ nói chuyện qua điện thoại như trước nay vẫn làm.
Gặp Tâm - cô khách hàng ấy, chị cứ xuýt xoa trong lòng là sao có người đẹp đến vậy, chưa kể phong thái còn rất sang trọng và cách nói chuyện đi vào lòng người nữa. Sau khi bàn xong về ý tưởng thiết kế, hai người vừa nói chuyện phiếm vừa nhìn ngắm tiết trời thu trong veo, mát mẻ.
Câu chuyện của Tâm khiến chị bất ngờ, rằng cô vốn chỉ là nhân tình, là người sưởi ấm trái tim cho người đàn ông đang gặp bế tắc cùng cực trong hôn nhân. Tâm nhiều lần từng dằn vặt mình nhưng tình yêu khiến cô không thể buông tay người đàn ông đó.
- Đâu phải cứ nên vợ nên chồng là tri kỷ đâu chị nhỉ - Tâm nói: Thấy anh ấy cứ dần héo úa em tự hỏi vì sao người làm vợ kia không làm tròn bổn phận của mình? Đôi khi người thứ ba không hẳn là người có lỗi đâu...
Chị gật đầu, bỗng dưng cảm thấy trong câu chuyện của Tâm có điều gì quen thuộc. Hai người tạm biệt nhau rồi trở về, chị vẫn trăn trở mãi không thôi.
Tối nay anh lại về muộn, chị ngồi một mình trong phòng, muốn đọc sách mà không sao tập trung nổi, chị cứ nghĩ về Tâm, nghĩ về vẻ ngoài xinh đẹp ấy, về ánh mắt buồn, có sự ngại ngùng khi kể câu chuyện của mình. Chị biết Tâm là người thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình một ai đó nhưng sao chị không thấy ghét Tâm, có lẽ vì trong câu chuyện của Tâm thì cái gia đình kia vốn dĩ đã vỡ sẵn rồi.
Giờ thì chị đã hiểu ra mọi chuyện (ảnh minh họa)
Ngày hôm sau, chị thu xếp công việc nhanh chóng rồi đến khách sạn nơi Tâm chọn địa điểm để bắt tay vào công việc thiết kế. Khi mọi thứ gần hoàn thành, chị mở hộp quà được Tâm dặn dò kĩ để trên đầu giường ra để sắp xếp. Trong đó là kiểu album ảnh dạng xếp đang là trào lưu. Chị tò mò lật ra để xem mặt người đàn ông Tâm lấy làm chồng ở ai và bàng hoàng, đó chẳng phải là anh sao?
Có rất nhiều bức ảnh của họ ở trong đấy, có những cái ghi là từ 2 năm trước. Vậy hóa ra anh và Tâm đã bên nhau lâu đến thế? Câu chuyện của Tâm bắt đầu trở nên thật logic với cuộc hôn nhân của anh chị, bế tắc, không sức sống. Chị hiểu ra, cái gia đình vỡ sẵn mà chị nghĩ đến hôm qua đó lại chính là gia đình chị. Nhưng chẳng phải chị đang cố gắng lấy lại "lửa yêu" sao? Có phải quá muộn rồi không?
Cùng lúc ấy, tin nhắn từ chồng hiện lên trên điện thoại, vỏn vẹn vài chữ: "Tối nay em về sớm nhé, anh có chuyện quan trọng cần nói.". Chị biết chuyện quan trọng đó là gì. Anh đã chọn Tâm.
Chị lau đi hàng nước mắt lăn dài trên má mình, để hộp quà ngay ngắn trên giường. Đêm mai thôi, họ sẽ tận hưởng hạnh phúc trong căn phòng tân hôn mà chị dày công trang trí. Chị thấy nghẹn đắng nhưng nước mắt không sao rơi tiếp được nữa...
Theo Motthegioi
Nuốt nước mắt nhìn chồng đưa bồ về nhà làm tình ngay trên ghế sofa Giờ thì chồng tôi không cần kiêng nể gì tôi nữa. Hắn đem tình nhân về nhà và làm tình ngay trên sofa. Chồng tôi ngang nhiên đưa bồ về nhà làm tình trên ghế sofa. Chiều tối đi làm về kiểu gì tôi cũng nhìn thấy dấu vết của cuộc mây mưa tranh thủ ban trưa của chồng. Khi thì chiếc quần...