Tâm sự của một người vợ nhắm mắt đưa chân …
“Thôi thì lấy ai cũng vậy thà có một tấm chồng còn hơn là không có nên tôi cũng liều nhắm mắt đưa chân kẻo ba mẹ buồn, hàng xóm láng giềng khỏi dèm pha”. Vậy là tôi nhắm mắt đưa chân…
Nhà chị Hằng cách nhà tôi hai ngôi nhà, nên thỉnh thoảng chị hay qua chơi. Đã không ít lần tôi tự hỏi: “Tại sao chị sắc sảo, xinh đẹp, hiền thục là vậy mà lại chịu lấy một người chồng vừa xấu, vừa đen, tính tình thô kệch và nhiều tật xấu như thế?”.
Ảnh minh họa
Thế rồi sự thắc mắc của tôi cũng được giải đáp. Một hôm chị sang nhà tôi chơi, tôi bạo miệng hỏi: “Tôi hỏi khi không phải, tại sao chị đẹp vậy mà lấy anh ấy xấu thế?”. Nghe tôi hỏi, nét buồn thoáng đến trên gương mặt, đôi mắt chị nhìn ra cửa hướng về một nơi xa xăm vô hình nào đó.
Đến một lúc lâu chị mới kể: “Ngày còn là sinh viên, tôi yêu một anh học trên tôi một khóa. Vì ba mẹ tôi bị tai nạn giao thông nên tôi đành phải nghỉ học giữa chừng, còn anh ấy thì vẫn miệt mài sách vở, quyết tâm học xong ra trường để cưới tôi làm vợ. Mối tình của hai chúng tôi tưởng chừng như sắp đến ngày đơm hoa, kết trái vì cả hai gia đình đã chính thức xong thủ tục dạm hỏi, chỉ còn chờ ngày lành tháng tốt là chúng tôi cưới nhau. Nhưng số phận lại trớ trêu với tôi.
Anh ấy khi “công thành, danh toại” thì thay lòng, đổi dạ tìm đến một người con gái khác cùng làm chung cơ quan, có nghề nghiệp lại ăn trắng, mặc trơn nên bỏ tôi. Tôi cảm thấy đau khổ, tủi hờn, xót xa và xấu hổ với cha mẹ, làng xóm. Trong khi tâm trạng đang rối bời, thì chồng tôi bây giờ biết được tôi bị người tình ruồng bỏ nên đã bảo gia đình đưa trầu, cau sang dạm hỏi.
Tôi vì quá đau khổ, lại vừa oán ghét kẻ bạc tình nên tôi nghĩ: “Thôi thì lấy ai cũng vậy thà có một tấm chồng còn hơn là không có nên tôi cũng liều nhắm mắt đưa chân kẻo ba mẹ buồn, hàng xóm láng giềng khỏi dèm pha. Tôi cứ đánh ván bài may rủi với số phận, biết đâu khi cưới tôi về con người ấy sẽ thương yêu và tôn trọng tôi thì sao?
Nào ngờ cay đắng, tủi khổ vẫn không chịu buông tha tôi chị ạ! Chúng tôi cưới nhau được gần một năm thì anh ấy dở chứng rượu chè bê tha, thâu đêm suốt sáng. Tôi sinh con tính đến bây giờ đã hơn một năm mà anh ấy chưa hề bế nó một lần nào. Đó là chưa kể ngày tôi sinh nở chưa hết ba tháng ở cữ, đã phải lo chuyện cơm nước, nhà cửa, giặt giũ… Điều đáng sợ hơn, anh ấy còn cấm đoán, không cho tôi đi ra ngoài với lý do ghen bóng, ghen gió.
Video đang HOT
Nhưng tôi cũng đành “ngậm bồ hòn làm ngọt” im lặng, nhẫn nhục, để ba mẹ tôi khỏi mang tiếng nhưng tôi nào đâu đã được yên hả chị. Đã hơn sáu năm vợ chồng tôi chung sống với nhau như vậy mà anh ấy vẫn đem lòng ghen tuông tôi với người yêu cũ. Không những thế, anh ấy còn nghi ngờ, ghen ghét với tất cả những người đàn ông nào khen tôi là “gái một con… mòn con mắt”. Những lần như vậy, tôi lại nhận được những trận đòn roi vô lý đến thâm tím cả người.
Hơn sáu năm qua, tôi sống với chồng theo kiểu vợ mà không phải vợ, ô sin chẳng phải là ô sin, nhiều lúc tôi tự hỏi: Mình là gì của anh ấy nhỉ? Càng ngày tôi càng cảm thấy minh như đang sống nơi địa ngục trần gian. Tôi không bao giờ biết rõ anh đi đâu, làm gì, thu nhập ra sao, chưa một lần biết đến sự an ủi, động viên từ anh ấy dù chỉ là lời nói hay một cái nhìn thân thiện.
Tôi đã nhiều đêm trằn trọc không sao ngủ được vì ý nghĩ có nên duy trì cuộc sống vợ chồng như thế này nữa hay không? Nếu cứ sống như thế này thì tương lai sau này sẽ đi về đâu? Chính vì những dằn vặt đó mà tôi đã bao nhiêu lần viết đơn ly dị rồi lại xé đơn rồi lại viết. Tôi nói chị đừng cười, chứ người ta đi làm thuê còn có tiền, còn tôi đi “làm thuê” chẳng những không có tiền mà còn bị hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần. Hoàn cảnh của tôi bây giờ sống dở, chết dở. Tuy tôi đã “Cố đấm ăn xôi, nhưng xôi lại hỏng”. Nghĩ lại do mình quyết định thì mình phải chịu, giờ biết kêu ai phải không chị?”.
Kể chuyện với tôi mà chị nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng. Tôi chỉ biết lặng im khi nghe chị hỏi: “Tôi có nên tiếp tục cuộc sống như thế này nữa hay không?”. Có lẽ chỉ có chị mới có thể quyết định được. Yêu nhau, tìm hiểu nhau mới đi đến hôn nhân, vậy mà đôi khi còn xô xát, hạnh phúc còn bị đe dọa thì với chị, khi đã nhắm mắt đưa chân liệu hạnh phúc có thể bền lâu được không?
Theo Xinhxinh
Làm người vợ hoàn hảo là... không tưởng?
Làm vợ thời nay khó đến nỗi có chị em không dám lấy chồng. Bởi họ biết rằng thật khó trở thành người vợ hoàn hảo trong mắt đàn ông.
Một hôm, chúng tôi ngồi trên ô-tô đi qua thị trấn Gia Lâm, Hà Nội, anh bạn ngồi bên cạnh cứ nhìn ra ngoài lẩm nhẩm đếm: "Sáu nhăm, sáu sáu, sáu bảy...". Thấy lạ, tôi hỏi: "Cậu đếm cái gì đấy?". Anh ta vừa đếm vừa trả lời: "Xem cái phố này có bao nhiêu nhà nghỉ?". Cậu trả lời làm mọi người trong xe cười ồ.
Chồng bồ bịch - tại vợ?
Lời tếu táo tưởng chừng vô thưởng vô phạt đã vô tình khơi mào một vấn đề nghe ra rất... nóng hổi. Một ông thắc mắc lập tức: "Kể cũng lạ, có một con phố mà hàng trăm cái "nhà nghỉ". Đâu ra lắm người "nghỉ" thế không biết? Chắc là người các tỉnh về Hà Nội công tác?". Cậu nói làm mọi người lại cười to hơn. Ông kia vặn lại: "Thế chẳng lẽ vợ chồng tự nhiên lại đưa nhau đi thuê phòng nghỉ mấy tiếng đồng hồ thì có mà... thần kinh?".
Trong tiếng cười ồn ã, có tiếng đập vào vai ai đánh "bộp" một cái: "Này ông đừng có giả vờ ngây thơ nhá! Chỉ có bồ bịch mới đi thuê nhà nghỉ chứ vợ chồng ai rồ thế?". Một đại diện của phái nữ ngồi im từ nãy đến giờ mới lên tiếng: "Thế mới biết đàn ông tệ thật! Vợ kè kè bên cạnh còn đi bồ bịch là thế nào?".
Một ông lên giọng giải thích: "Chồng đi bồ bịch là tại... vợ! Nếu người ta thỏa mãn trong cuộc sống vợ chồng, còn đi giai gái làm gì? Chẳng qua là vì phụ nữ thời nay chưa đáp ứng được mong muốn của đàn ông!". Một chị tuổi sồn sồn lên giọng gay gắt: "Vậy theo anh, muốn đáp ứng được mong muốn của chồng, người vợ ngày nay phải thế nào?". Không ngờ câu hỏi của chị lại trở thành đề tài cho một cuộc "hội thảo mi-ni" khá sôi nổi về người vợ thời hiện đại.
Kê sao cho bằng?
Một ông có tuổi ra vẻ trầm ngâm: "Thực ra, làm vợ bây giờ rất khó. Thời trước đã lấy được chồng là có thể yên tâm có nhau đến đầu bạc răng long. Bây giờ không được chồng yêu là rất mệt. Nhẹ ra thì họ đi bồ bịch. Nặng ra thì đưa nhau ra tòa ly hôn. Thế là mất chồng!
Cho nên, phụ nữ ngày nay cần phải biết đàn ông mong muốn ở mình những gì là điều rất cần thiết. Có chị quá mải mê công danh sự nghiệp, suốt ngày bù đầu với công việc. Ai ngờ khi thành dạt trong sự nghiệp cũng là lúc bất hạnh trong hôn nhân. Bởi vì, anh chồng cảm thấy vợ chẳng quan tâm gì đến mình. Để khỏa lấp nỗi cô đơn, hẫng hụt, anh ta đi tìm bạn gái để chia sẻ tâm tình, thế là có "vợ lẽ' lúc nào không biết".
Một ông khác cãi lại: "Nhưng tôi biết một chị hết lòng chăm lo cho chồng con từng ly từng tí mà chồng cũng không yêu. Các ông biết vì sao không?". Thấy mọi người im lặng, anh lại tự giải thích: "Mải lo cho chồng con, chị ta quên mất chính mình. Sách báo thì không đọc, ăn mặc thì lôi thôi lếch thếch. Toàn những thứ quần áo mà người ta cho "về hưu" từ lâu rồi. Ngày xưa có câu: "Có phúc lấy được vợ già. Vừa sạch cửa nhà lại dẻo cơm canh". Nhưng ngày nay mà như thế, không khéo chẳng còn là vợ nữa mà lại thành "ô-sin" cũng nên!".
Đàn ông bao giờ cũng tìm ra được cái lý để bao biện cho sự không chung thủy của mình... (Ảnh minh họa)
Một đại diện phái đẹp quay lại nhìn thẳng vào mấy người đàn ông: "Thế thì các anh muốn người vợ ngày nay phải thế nào? Vừa làm tốt công việc ở cơ quan, vừa giỏi việc nội trợ, lại vừa phải biết ăn, biết diện nữa nhá! Anh yêu cầu hơi bị... cao đấy! Nhưng bản thân anh đã được như thế chưa?". Câu nói có lý quá làm đám đàn ông chỉ biết cười xòa không cãi được câu nào.
Một chị khác giọng điềm đạm hơn: Cứ bảo nam nữ đã bình đẳng nhưng tôi cho rằng phụ nữ vẫn còn phải chịu nhiều thiệt thòi. Một tay việc nước, một tay việc nhà, trong khi đàn ông được tập trung cả hai tay vào sự nghiệp. Cho nên nếu người phụ nữ nào có được sự nghiệp như nam giới mà gia đình vẫn êm ấm hạnh phúc thì trong thực tế họ đã phải làm việc gấp đôi nam giới. Không trách các nước phát triển người ta gọi những phụ nữ như thế là "Super woman"!
Đã tưởng đó là câu tổng kết, ai ngờ một ông lại lên tiếng: "Tôi biết một "siêu phụ nữ" như thế mà gia đình cũng chẳng hạnh phúc đâu. Ông chồng vẫn đi bồ bịch. Ông ta công nhận bà vợ vừa đảm việc nhà vừa giỏi giang ngoài xã hội. Nhưng ông ta lại than phiền rằng bà ấy thiếu nữ tính.
Vì làm giám đốc một doanh nghiệp chỉ huy hàng trăm người nên tác phong bà ấy phải dứt khoát, nhiều khi rất mệnh lệnh. Nếu chúng ta đòi hỏi về đến nhà, lại phải chuyển sang giọng "anh à, anh ơi" nũng nịu với chồng rồi lại ngồi thủ thỉ đọc truyện cổ tích cho con nghe liệu có cao quá không? Đến một lúc, ông chồng cảm thấy như mình đang chung sống với một người đàn ông nữa và dĩ nhiên ông ta vẫn thiếu một người đàn bà đích thực. Ông ta tìm cách lấp đầy cái lỗ hổng đó bằng cách cặp bồ".
Làm vợ hoàn hảo là... không tưởng?
Mới hay, làm vợ thời nay thật khó. Đến nỗi có những chị em không dám lấy chồng. Bởi họ biết rằng mình không thể nào trở thành người vợ hoàn hảo trong con mắt đàn ông.
Phải chăng, con người thường mơ ước những cái mà mình không có. Người có vợ thành đạt lại chỉ mơ một người vợ bình thường nhưng giỏi nữ công gia chánh. Người có vợ chỉ biết đảm đang nội trợ cho chồng con tha hồ bay nhảy, lại muốn vợ mình ra đường phải có chức có danh bằng chị bằng em.
Người có vợ vừa giỏi giang ngoài xã hội vừa chu đáo việc nhà, lại muốn vợ phải trẻ đẹp, biết ăn biết diện.
Nói tóm lại, đàn ông bao giờ cũng tìm ra được cái lý để bao biện cho sự không chung thủy của mình. Và ngay cả sự chung thủy nữa, còn lâu nam nữ mới bình đẳng.
Có ông đi bồ bịch bị vợ bắt quả tang, còn gân cổ cãi lấy cãi để. Thế nhưng chính anh chàng đó lúc khác lại trợn mắt chỉ vào trán vợ: "Cô mà vớ vẩn với thằng nào, tôi... chặt làm ba khúc!". Thế đấy! Hỏi có làm vợ thời nào khó bằng thời này?
Theo VNE
Nỗi đau của cô gái tuổi dần Tuy có một gia đình đầy đủ nhưng tôi buồn vì mọi thứ đến với tôi sao khó khăn đến vậy? Tình yêu ra đi, công việc dang dở, gia đình luôn bất ổn... Có phải sinh năm 86, tôi cao số nên phải vậy chăng? Sinh ra ở vùng quê thuần nông, bố mẹ quanh năm chân lấm tay bùn, cuộc sống...