Tâm sự của một người chồng ngoại tình
Tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ đầy mộng mị. Đêm qua tôi lại say. Tôi cứ tưởng rằng uống thật nhiều rượu, say bí tỉ đi thì có thể quên hết mọi sự trên đời. Nhưng không phải, bởi sau mỗi lần tỉnh tôi lại càng cảm nhận rõ sự bệ rạc, bi đát của chính mình.
ảnh minh họa
Từ trước tới nay, trong suy nghĩ của tôi chưa bao giờ xuất hiện hai từ “ngoại tình”. Tôi yêu vợ tôi, yêu đến si mê từ ngày cô ấy mới chỉ là cô bé 16 tuổi với hai bím đuôi sam ngoe nguẩy. Cô ấy càng xinh đẹp, tôi lại càng vất vả để vượt qua từng vòng loại với bao nhiêu chàng trai trong làng. Cuối cùng tôi đã chiến thắng nhờ sự chân thành và tình yêu bền bỉ. Em trở thành vợ tôi trong niềm hạnh phúc không gì có thể so sánh. Rồi con ra đời, hạnh phúc càng nhân lên gấp bội. Cứ mỗi lần nhìn vợ con say ngủ, tôi lại tự hỏi lòng, hạnh phúc này có thật là của tôi không? Tôi có một công việc tốt, một người vợ hiền ngoan mà tôi yêu thương hết mực, và cả cậu con trai bé bỏng kia nữa. Ông trời có phải đã ưu ái tôi quá rồi chăng?
Em xuất hiện, ồn ào và năng động. Tuổi ngoài hai mươi tràn đầy nhựa sống của em đã khua dậy không khí của cả phòng vốn là những người trầm mặc bởi quá nhiều mối lo toan vướng bận. Bao nhiêu chàng trai trong công ty xum xoe ngỏ lời đưa đón. Em khẽ cười rồi từ chối hết thảy, vậy mà hơn một lần em xin tôi đi nhờ xe.
Em nói em thích tính điềm đạm của tôi, ngưỡng mộ hạnh phúc mà tôi đang có. Em còn nói em ước tương lai mình may mắn sẽ có một người chồng chung thủy và chu đáo giống như vợ tôi đã có tôi. Ai bảo chỉ có đàn bà mới yêu bằng tai? Đàn ông thực ra cũng rất thích những lời nói dịu ngọt. Tôi nhận ra lâu lắm rồi vợ tôi đã không còn ngọt ngào như vậy nữa. Mỗi lúc về nhà, những câu chuyện của vợ tôi luôn là việc học của con cái, là những dự định, những kế hoạch cho tương lai…Tất nhiên tôi biết, người đã có gia đình luôn có nhiều mối lo toan và thực dụng, và tôi không bận tâm quá nhiều về việc vợ tôi đã khác ngày xưa. Vì thực ra thì ngay cả tôi cũng đã khác.
Video đang HOT
Điều tôi bận tâm lúc này lại chính là em ấy. Bên em tôi cảm giác mình như trẻ lại, quên đi mọi lo lắng suy tư. Bên em tôi tưởng như mọi thứ đều một màu hồng êm dịu. Giọng em nói, tiếng em cười chẳng biết từ lúc nào đã trở thành nỗi nhớ. Tôi thấy lại hình ảnh của vợ tôi ngày xưa: nụ cười hồn nhiên, ánh nhìn trong veo và những dỗi hờn rất nhẹ nhàng khiến lòng người tan chảy.
Có lần vào lúc đêm khuya, không biết em có chuyện gì buồn mà gọi điện. Thật không may vợ tôi bắt máy, cô ấy dừng lại ở màn hình điện thoại mấy giây rồi chuyển cho tôi. Hôm sau gặp tôi đã định trách em “biết anh có gia đình rồi thì em phải có ý tứ, việc không quá cần không nên gọi điện”. Thế nhưng cuối cùng tôi lại lặng im để cho em gục vào vai tôi mà khóc. Cô gái trẻ này nhìn mạnh mẽ mà vô cùng yếu đuối, khiến lòng tôi bất giác xúc động.
Tôi nhìn bề ngoài cũng không có gì thay đổi, chỉ là trong tâm tư có ít nhiều xáo trộn. Ví như thấy con trai mặc chiếc áo màu vàng, tôi lại nhớ ra em cũng có một chiếc áo màu vàng. Vợ tôi thích ăn mực xào, em cũng thế…Em ở trong suy nghĩ tôi mỗi đêm ngay cả khi bên cạnh tôi là tiếng thở đều của vợ. Tôi tự biết mình không đúng rồi, biết là có lỗi với vợ. Nhưng cảm giác ăn năn lại không đủ sức để lấn át nỗi si mê lạ lẫm nhất thời đang bủa vây vô cùng dễ chịu đó. Ăn vụng, đôi khi không hẳn là vì đói mà là vì sự tham lam, ích kỷ.
Em bảo muốn ăn tối cùng tôi, đắn đo mãi tôi quyết định gọi điện báo với vợ cắt cơm nhà. Sau cuộc hẹn, tôi trở về. Trên đường về vẫn không quên tạt vào cửa hàng hoa mua mấy cành hoa. Vợ tôi rất thích hoa. Trong mắt vợ tôi mà nói, có lẽ tôi vẫn là ông chồng tuyệt vời. Đồng hồ mới chỉ chín giờ tối mà nhà đã tắt đèn tối om. Một không khí bao trùm cho tôi thấy rằng sự bất an đang hiện hữu. Một tờ giấy nhàu nhĩ đã được cố tình kéo thẳng lại đặt trên bàn, trong đó là những nét chữ quen thuộc của vợ tôi: “Một tờ giấy đã bị nhàu nát thì không cách nào có thể khiến nó thẳng lại như cũ được. Lòng tin của em, tình yêu của em dành cho anh cũng giống như tờ giấy này, đã bị anh vò nát”.
Trong phút giây, lòng tôi là một mớ bòng bong hỗn độn, rốt cục vợ biết chuyện từ khi nào? Vì sao cô ấy biết? Sao cô ấy lại im lặng? Nhưng những điều đó thực ra có quan trọng gì? Quan trọng là lúc này đây, trong ngôi nhà rộng lớn và đầy đủ tiện nghi này không thấy vợ đâu nữa, vắng cả tiếng cười nói của cậu con trai. Tôi chẳng lo lắng là vợ con đi đâu, vì ngoài ngôi nhà này, vợ vẫn còn nhiều chỗ để về. Chỉ có lối về trái tim của vợ tôi dành cho tôi có lẽ là đã bé lại. Tôi phải làm gì, làm thế nào để có thể xoa dịu những tổn thương, để lại có thể hạnh phúc đi về trong tình yêu ấy?
Theo Dân Trí
Gửi những ai đang chông chênh trên con đường đi tìm chính mình...
Có khi nào trong cuộc sống này đứng trước những ngã rẽ cuộc đời, bạn không biết đi hướng nào, những lúc như thế bạn hãy đặt tay lên tim mình, lắng nghe điều nó muốn nói, hãy suy nghĩ về tuổi trẻ....
Viết cho ngày trở gió!
" Nếu biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu"
TRÍCH NHẬT KÍ 18/10/2016
Tôi là ai? Tôi là người như thế nào? Tôi học gì và làm gì? Trong mỗi chúng ta ai cũng có những suy nghĩ rất riêng về cuộc đời này, về cuộc sống riêng của bản thân. Có lẽ sẽ không ít lần bạn băn khoăn về bạn của 5, 10, 15 năm sau, thậm chí là xa hơn nữa.
Có khi nào trong cuộc sống này đứng trước những ngã rẽ cuộc đời, bạn không biết đi hướng nào, những lúc như thế bạn hãy đặt tay lên tim mình, lắng nghe điều nó muốn nói, hãy suy nghĩ về tuổi trẻ, về những gì bạn có thể làm được cho bản thân, gia đình và xã hội, khi ấy bạn mới có thể đưa ra những quyết định sáng suốt cho cuộc đời mình.
Chúng ta còn trẻ, chúng ta có cả một bầu trời ước mơ và khát vọng. Tuổi trẻ dạy ta cách sống, sống hết mình, tuổi trẻ dạy ta cách mơ và hiện thực hóa ước mơ ấy. Hãy làm những việc gì để 5, 10 năm sau suy nghĩ lại chúng ta sẽ không phải hối tiếc.
Hãy làm những gì để phù hợp với bản ngã của cá nhân, để cái tôi không bị hòa chung với cái ta của cộng đồng. Đừng để khi ta sinh ra là một bản chính và mất đi là một bản sao của người khác. Hãy làm việc gì để ta sống gần hơn với tiếng " Người" mà chúng ta đang mang.
Ở tuổi 16, ban hồn nhiên và trong sáng, bạn 18 tuổi trưởng thành hơn, khi 20 bạn có những suy nghĩ riêng cho mình về tương lai. Nhưng dù ở bất cứ tuổi nào hãy làm việc gì để có thể ngẩng cao đầu kiêu hãnh và hiên ngang.
Và dù có làm việc gì cũng phải có trái tim nóng của yêu thương và phải có một bản chất hướng thiện. Hãy làm sao để sống là không hối tiếc, không ân hận. Hãy bước qua bóng tôi, qua khó khăn để đón nhận ánh sáng ngập tràn, để đón nhận thành công rực rỡ...
Theo Phununews
Sống đừng chạy theo người khác, chỉ cần là chính mình! Lúc đó, mẹ tôi đã nói thế này:" Con vui rồi chứ? Sống theo người khác con thấy hạnh phúc không? Không phải thứ gì người khác có cũng là tốt. Có những thứ chỉ phù hợp với người đó. Có thể con nhìn vào thấy rất rực rỡ, nhưng vì không phải sở thích của con, cho nên con sẽ rất nhanh...