Tâm sự của một người bị cắ.m sừn.g
Anh sợ phía sau sự thật đó là một đổ vỡ nhưng anh cũng ấm ức nếu như cả đời phải sống trong dối lừa.
Anh Vũ nhìn vợ ngủ trong đêm và bắt đầu suy nghĩ về cái điều khiến anh khổ tâm suốt thời gian qua. Anh tự đấu tranh với chính mình có nên nói ra sự thật đó hay là giữ im lặng, chấp nhận là một người chồng bị cắ.m sừn.g. Anh sợ phía sau sự thật đó là một đổ vỡ nhưng anh cũng ấm ức nếu như cả đời phải sống trong dối lừa. Cay đắng hơn là anh biết rõ ràng điều đó nhưng không thể nói ra.
Cuộc hôn nhân của anh vừa mới bắt đầu hơn 4 tháng. Đó là một quãng thời gian đầy ngọt ngào, ý nghĩa và hạnh phúc. Anh cảm nhận được tình cảm yêu thương mà vợ dành cho mình. Anh cũng thấy tự hào khi có một tổ ấm yên vui như vậy. Nhưng tự sâu trong lòng anh vẫn có một sự thật mà anh giấu kín đến tận lúc này.
Trước đây, anh Vũ cũng đã từng theo đuổi chị Huyền một thời gian dài nhưng chị không ưng thuận. Vậy mà đùng một cái, chị chủ động liên hệ với anh, ngỏ ý muốn cưới liền kề. Trong thâm tâm, anh hiểu có một điều gì đó bất thường. Anh yêu chị rất nhiều nhưng anh không phải là một kẻ ngốc để không hiểu được quyết định vội vã đó của chị Huyền là gì.
Khi ấy chị Huyền vừa mới chia tay bạn trai. Anh Vũ biết mình có lẽ chỉ là người lấp chỗ trống, là kẻ thế chân cho ai đó vừa ra đi mà thôi. Nhưng anh chấp nhận, chỉ cần được sống bên người mình yêu thương như vậy với anh đã là quá đủ rồi. Anh không cần biết anh là người thay thế hay là sự lựa chọn quyết đoán của chị, anh yêu và muốn cưới chị. Anh chỉ cần như thế mà thôi!
Anh Vũ biết mình có lẽ chỉ là người lấp chỗ trống, là kẻ thế chân cho ai đó vừa ra đi mà thôi. Nhưng anh chấp nhận, chỉ cần được sống bên người mình yêu thương như vậy với anh đã là quá đủ rồi. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Cưới nhau về được gần 1 tháng, chị nói cái bầu. Anh đã sinh nghi nhưng vẫn tỏ ra là một người đàn ông hạnh phúc khi biết mình lên chức bố. Khi cầm tờ giấy khám thai với số tuần tuổ.i của thai ghi trên đó, anh biết niềm vui làm bố ấy không trọn vẹn. Cái thai ấy không phải của anh. Nó là của người tình cũ, người mà chị Huyền đã yêu và dại dột tin anh ta.
Không thể nói hết anh đã cảm thấy đớ.n đa.u, ê chề như thế nào khi biết sự thật đó. Anh giận vì chị đã không nói thẳng thắn để cho anh quyền lựa chọn. Anh tin, nếu chị làm thế, anh cũng vẫn sẽ chấp nhận chị. Chỉ có điều khi ấy, anh sẽ không bị biến thành kẻ ngốc, không cảm thấy mình bị lợi dụng như lúc này. Anh cảm thấy hận. Càng yêu chị thì anh càng hận vì đã bị lừa dối như vậy. Nhưng… anh vẫn im lặng.
Mỗi buổi sáng sớm khi anh tỉnh dậy, một nỗi niềm lại trỗi dậy trong anh. Đã bao lần anh muốn hỏi thật vợ rằng: “Cái thai đó không phải con anh đúng không?” nhưng anh không làm được. Anh sợ chị sẽ gật đầu và như vậy anh càng cảm thấy tủi hờn hơn nữa. Sau đó rồi ra sao? Chị sẽ thách thức anh bỏ chị hoặ cầu xin anh đừng làm điều đó như một cách ban ơn?
Những suy nghĩ đó đã giằng xé trong lòng anh hơn 3 tháng qua kể từ khi anh biết mình là người “đổ vỏ” cho một kẻ khác. Mỗi ngày qua đi, anh lại càng thấy mình yêu vợ nhiều hơn. Anh nhận thấy tình cảm của vợ dành cho mình là chân thành. Có đôi lúc, trong một phút ích kỉ anh nghĩ rằng vì vợ cảm thấy có tội với mình nên mới yêu thương để bù đắp. Nhưng khi tỉnh táo hơn anh tự nhắc chính mình rằng: “Tình yêu thì không cần phải có nguyên nhân bắt đầu từ đâu. Chỉ cần vợ yêu mình là được, vì biết ơn hay vì bất cứ điều gì khác đều không quan trọng”.
Sự thật ấy nói ra chỉ làm cho cả hai người đau khổ. Vì thế anh sẽ giữ mãi nó cho riêng mình. Ngày mai, anh sẽ vẫn là một người chồng hạnh phúc! (Ảnh minh họa)
Đêm nay cũng là một trong nhiều đêm mất ngủ và anh lại nghĩ về điều đó. Anh tự vấn lương tâm: “Nếu vợ mình thừa nhận, mình có bỏ qua cho cô ấy hay không?”. Biết bao lần anh hỏi thế và rồi anh đều có câu trả lời: anh sẽ không l.y hô.n. Vậy thì anh còn nghĩ về điều đó đến khi nào? Còn muốn tự làm khổ mình đến bao giờ nữa?
Anh vuốt nhẹ mái tóc của vợ. Anh nằm xuống, quàng tay ôm vợ. Từ ngày mai, anh sẽ dẹp bỏ bí mật này. Đứa con trong bụng chị là con anh và anh sẽ sống trong cảm giác được hạnh phúc. Cách tốt nhất để làm giảm nỗi đau là quên đi nỗi đau đó. Anh sẽ sống như không hề biết bí mật này. Anh cần chị vì thế anh đâu cần phải rõ ràng mọi chuyện khiến cả hai bị tổn thương. Hãy cứ để chị hồn nhiên yêu anh, để anh vẫn vô tư là chính mình trong mắt chị. Sự thật ấy nói ra chỉ làm cho cả hai người đau khổ. Vì thế anh sẽ giữ mãi nó cho riêng mình. Ngày mai, anh sẽ vẫn là một người chồng hạnh phúc!
Theo VNE
Tự sự ngày sắp cưới
Nhiều bạn thân thiết, cả người đã có gia đình cũng tò mò muốn biết cảm giác và suy nghĩ của em khi ngày cưới cận kề. Hôm nay em sẽ kể hết, những niềm vui kèm cả sự lo lắng, hồi hộp không biết ngày mai ra sao.
Gia đình anh ấy giống nhà em và đương nhiên về cơ bản là tốt. Dù ở đó hơi khác nơi em đã từng sống nhưng với em đây là chốn yên bình, tĩnh lặng. Vài cái bị "kênh" em sẽ gắng tìm hiểu và thích nghi dần dần.
Em cũng thấy mến mẹ anh, một người phụ nữ chịu khó, đã rất tận tâm, kỳ công nuôi dưỡng anh nên người, anh được như ngày nay, để dành cho em hoàn hảo như bây giờ, công lớn thuộc về mẹ. Chưa một lần nói cảm ơn mẹ điều này, nhưng sự thực trong tim em luôn biết ơn, chắc chắn em sẽ răn mình thường xuyên, phải suy nghĩ và hành động thật chín chắn, không để mẹ buồn hay tủi thân.
Nói thật, giờ chúng em nghèo, nhà chồng cũng thế, nên khi sắm đủ chăn ga gối đệm về, còn thiếu cái màn em định mua cái vừa tiề.n thôi, nhưng mẹ đã ngỏ ý tặng hai vợ chồng cái màn khung như của công chúa mà em rất thích, cho đủ bộ. Hôm đó em xấu hổ pha lẫn với cảm động và thương mẹ như thương mẹ em vậy. Mẹ vất hơn mẹ em nhiều, sáng sáng khi em còn trong chăn ấm thì mẹ đã đội sương gió ra đồng trồng rau, chăm lúa, trong khi em còn chưa biết ruộng nhà chồng ở đâu, từ bé em chưa xuống ruộng bao giờ...
Em sẽ luôn nuôi trong mình cảm giác gần gũi, thích thú mỗi khi theo anh về quê, tối tối được nằm bên mẹ chồng thủ thỉ nghe kể chuyện, hệt như hồi bé mẹ em kể em nghe câu chuyện cổ tích về công chúa, hoàng tử. Giờ mẹ chồng hay kể về hoàng tử của lòng em. Chồng em ngày bé cũng hiếu động ra trò, cũng có vài cô bạn xinh xắn thầm thương trộm nhớ anh chàng chăm chỉ nhất làng, em biết hết. Nên mỗi lần về đó em lại thấy tự tin và thêm yêu ông xã mình.
Những ngày em bận không thể về, anh lại cặm cụi một mình đi đến thăm ông bà nội ngoại kể lể, phân trần, để được thông cảm. Giúp em bớt áy náy khi lần sau về mọi người quan tâm, hỏi han.
Em không biết sau này vật đổi sao dời thì lòng người có đổi thay, nhưng em sẽ luôn nhắc mình đối xử với gia đình mới, trước sau như một, em tin mọi người cũng sẽ vẫn yêu quý em như bây giờ. Mình biết ý biết điều, bố mẹ sẽ chẳng ghét bỏ đâu.
Em sẽ gắng để tâm gìn giữ những xúc cảm tươi đẹp về gia đình chồng, luôn tự làm mới và gắng chau chuốt cho mình hoàn thiện hơn để đẹp lòng người thân, bố mẹ em ở nhà cũng được yên tâm.
Do điều kiện công tác chúng em không ở gần bố mẹ chồng, nên mâu thuẫn chắc cũng khó xảy ra, quan trọng là vào những dịp lễ tết, ngày cuối tuần về nghỉ mình cư xử ra sao thôi, cái này ở nhà mẹ dạy dỗ em nhiều lắm, đây sẽ là năm đầu tiên em thực hành tại căn nhà thứ hai, nơi sẽ gắn bó với em cho đến... rất lâu sau.
Em đang lên dây cót, chuẩn bị tinh thần... vì đã xác định buổi ban đầu khó khăn, sẽ phải cố gắng rất nhiều. Và em nghĩ, tình yêu đưa hai đứa đến với nhau thì ắt sẽ dẫn lối cho chúng em đi đúng hướng.
Theo VNE
Đắng lòng khi mẹ chồng chê vụng về Mẹ anh đến xin phép bố mẹ tôi cho hai đứa đi lại và không tiếc lời chê trách tôi. Yêu nhau mới chỉ nửa năm nhưng gia đình anh đã giục cưới. Bởi lẽ, hai cụ cũng đã ngoài 60, anh lại là con trai độc nhất nên bố mẹ mong có cháu nội bồng bế. Gần đây, mẹ chồng tương lai...