Tâm sự của một công chúa nhà giàu dám lấy chồng nghèo
Tôi không thể tưởng tượng cảnh sống nhà anh nghèo đến thế. Và điều mà tôi cảm thấy sợ nhất đó chính là nhà vệ sinh nhà anh. Nhà vệ sinh chỉ có một cái nhà tắm tạm bợ được che bằng mấy miếng cao su mục nát. Đã thế, nhà vệ sinh còn lộ thiên.
Được ba mẹ thuyết phục và yêu anh trong sự cảm phục nên tôi quyết định dẹp hết mọi lăn tăn để đám cưới với anh sau 2 năm chúng tôi ra trường.
Chồng giàu, chồng nghèo có lẽ hiện nay đang là chủ đề hot cho các bạn gái đang độ tuổi lập gia đình. Trong chuyện này, tôi không dám đưa ra nhận định hay lời khuyên gì cho các bạn. Tôi chỉ kể câu chuyện của tôi cho các bạn nhận xét và có thể giúp các bạn nhìn nhận vấn đề được rõ hơn.
Tôi sinh ra và lớn lên tại vùng đất Miền Tây. Gia đình tôi không phải quá giàu có, nhưng cũng thuộc dạng có của ăn của để. Trời lại phú cho tôi một ngoại đẹp, với chiều cao 1m67 và gương mặt xinh xắn.
Từ nhỏ, tôi được gia đình cưng chiều, không cần phải làm gì hết, chỉ có việc ăn, ngủ, học và đi chơi, Với điều kiện tốt như thế nên tôi có một học lực rất tốt. Tôi đạt học sinh giỏi quốc gia và được tuyển thẳng vào đại học danh tiếng tại Hồ Chí Minh. Tôi chính là niềm tự hào của ba mẹ bởi vì tôi xinh xắn, học giỏi lại rất ngoan và là con một.
Tôi khăn gói lên Hồ Chí Minh để học đại học. Từ khi bước chân vào đại học, tôi đã có khá nhiều bạn trai chung lớp và khác lớp để ý. Và tôi thật sự rung động trước 1 anh khóa trên. Anh ấy là sinh viên năm cuối còn tôi khi ấy đang học năm thứ nhất.
Ai cũng bảo chúng tôi đẹp đôi. Anh ấy đẹp trai, con nhà giàu. Thời hoàn kim của bất động sản, gia đình anh ấy rất phát đạt nhờ vào nó. Mẹ anh có một cửa hàng vàng bạc đá quý. Nói chung anh ấy là kiểu người hằng mơ ước trong thời tuổi trẻ của tôi.
Tôi và anh ấy rất yêu nhau, tôi có 1 tình yêu đẹp, 1 kỷ niệm đẹp. Nhưng rồi anh ấy ra trường và sang Úc du học. Xa mặt cách lòng, thế rồi chuyện gì đến cũng đã đến, tôi và anh ấy chia tay theo cái quy luật tự nhiên đó.
Tôi buồn một thời gian rồi cũng nguôi ngoai. Đến cuối năm thứ 3 đại học, đứa bạn thân rủ tôi đi theo nó trong dịp họp mặt sinh viên đồng hương Cà Mau của nó. Tôi tình cờ gặp Huy, chồng tôi bây giờ.
Ấn tượng đầu tiên của anh với tôi là một anh chàng cũng khá, năng nổ trong phong trào, nói chung cũng không ấn tượng lắm. Qua lần gặp gỡ đó, tôi và anh còn gặp lại trong lần sinh nhật nhỏ bạn của tôi. Ấn tượng về anh lúc này tốt hơn nhiều.
Anh hát hay và biết rất nhiều trò vui. Ngoại hình cũng rất ok, cũng có khá nhiều cô gái để ý đến anh. Cũng từ sau hôm đó, anh xin được số điện thoại của tôi từ nhỏ bạn, anh bắt đầu theo đuổi tôi.
Qua đứa bạn thân đó, tôi biết được gia đình anh không mấy gì khá giả. Anh phải làm thêm để tự trang trải học phí của mình. Tôi ngưỡng mộ nghị lực của anh. Và sau thời gian 7 tháng hẹn hò, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Khi yêu nhau, tôi cũng lăn tăn suy nghĩ. Tôi quen sung sướng từ nhỏ với lại bạn trai đầu tiên của tôi cũng giàu có và rất chiều chuộng, luôn tặng tôi những món quà đắt tiền, những bữa ăn tại nhà hàng sang trọng. Còn khi quen anh, tôi phải ăn những quán ăn lề đường, những món quà bình thường như móc khóa, kẹp tóc trong những ngày lễ và cả những buổi đi chơi không trọn vẹn vì xe hư. Một tuần gặp nhau được 1-2 lần vì anh còn bận đi làm thêm.
Video đang HOT
Tôi cũng thầm so sánh và cũng tủi thân lắm. Nhưng thấy anh rất chân thành và đứa bạn cũng nói tốt rất nhiều về anh, nên tôi cũng gác bỏ mọi suy nghĩ sang một bên. Đến lúc tôi ra trường đi làm, bằng tiền của gia đình và ngoại hình xinh xắn tôi xin vào được ngân hàng nhà nước.
Anh cũng xin vào được ngân hàng với vị trí nhân viên tín dụng. Tôi nghe nói gia đình anh phải bán đất và mang nợ rất nhiều để có đủ 50 triệu lo lót cho anh vào đó. (Hàng xóm gần nhà anh có con đang làm việc tại Hồ Chí Minh. Bà ấy đã sang nhà nói chuyện với mẹ anh, và mẹ anh đã động lòng vay mượn khắp nơi với hy vọng cho anh vào được ngân hàng đó. Cũng may mắn là anh vào được).
Thời gian năm đầu đi làm, anh rất lăn xả vào công việc, chăm chỉ làm và rất tiết kiệm để lo trả nợ cho gia đình và lo cho đứa em gái đang học 12. Tôi có ngỏ ý giúp đỡ anh, nhưng anh nhất quyết không đồng ý. Tôi cũng rất quý anh vì vậy.
Sau khi trả dứt món nợ đó, anh muốn chúng tôi đám cưới. Anh đưa tôi về ra mắt gia đình anh. Tôi suy nghĩ nhiều và quyết định về Cà Mau một chuyến.
Thật sự tôi biết nhà anh nghèo từ trước, nhưng tôi không thể tưởng tượng cảnh sống nhà anh nghèo như thế. Các bạn biết không, đến Cà Mau, chúng tôi phải đi đò mất mấy tiếng đồng hồ mới đến nơi gọi là U Minh – vùng đất nghèo nàn.
Mẹ anh và em gái đón tiếp tôi rất nhiệt tình. Bước vào nhà anh, tôi mới bất ngờ hơn nữa, ngôi nhà dột trước dột sau với mấy miếng thiết cũ kỹ, thủng lỗ chỗ. Trời nắng thì nóng kinh người, nền nhà thì bằng đất, không hề được tráng hay lót gạch gì cả.
Nấu ăn thì nấu bằng lò củi, với mấy cái nồi bị lọ bám đen bên ngoài. Nước thì cũng thiếu thốn, nước uống thì bằng nước mưa, nước sinh hoạt thì là nước sông. Hôm tôi về mẹ anh đã phải tốn cả một cái lu (theo mẹ anh gọi đó là cái lu) nước mưa để cho tôi tắm.
Có điều mà tôi cảm thấy sợ nhất đó chính là nhà vệ sinh nhà anh. Nhà vệ sinh chỉ có một cái nhà tắm tạm bợ được che bằng mấy miếng cao su mục nát. Đã thế, nhà vệ sinh còn lộ thiên.
Mẹ anh thì đau yếu liên miên, bố anh thì đã mất, em gái chuẩn bị vào đại học. Anh đang có ý định đưa mẹ và em gái lên Sài Gòn sống chung.
Các bạn có biết không, một người đã quen cuộc sống sung sướng, chưa từng biết cảnh khổ là gì, thật sự tôi rất sốc khi về quê nhà anh. Với hoàn cảnh đó, tôi đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều.
Khi trở về Sài Gòn, tôi hoang mang lắm nên tôi quyết định về quê ít hôm. Một là để tránh anh, hai là để suy nghĩ lại tình yêu trong tôi đủ lớn để vượt qua khó khăn cùng anh chưa. Khi về nhà thấy tôi không vui, mẹ tôi gặng hỏi và tôi đã tâm sự cùng mẹ. Thế là mẹ đã triệu tập ba tôi về để làm công tác tư tưởng cho tôi.
Ba và mẹ nghe tôi kể về anh là một người có ý chí, hiền lành năng động và rất có hiếu nên ba mẹ không phản đối tình yêu của tôi và có phần thích tính cách của anh ấy. Ba nói ba muốn gặp anh.
Thế là tôi phải sắp xếp một buổi để ba mẹ tôi gặp anh ấy. Khi về ba luôn miệng khen anh là một người có bản lĩnh. Ba còn kể cho tôi nghe về tình yêu của ba mẹ. Ngày xưa nhà tôi cũng rất nghèo, ba mẹ đã phải bươn trải rất nhiều mới có được cơ ngơi như hôm nay. Vì thế ba tin anh ấy chỉ cần có ý chí sẽ thành công.
Được ba mẹ thuyết phục và yêu anh trong cảm phục nên tôi quyết định dẹp hết mọi lăn tăn để đám cưới với anh sau 2 năm chúng tôi ra trường.
Đến hôm nay, chúng tôi đám cưới đã được 3 năm. Tôi thật sự hạnh phúc với lựa chọn của mình. Anh là một người chồng tốt dù hiện giờ chúng tôi vẫn phải sống trong nhà thuê (ngôi nhà thuê 5 triệu sống cùng mẹ anh và em gái) nhưng gia đình tôi rất hạnh phúc.
Cuộc sống hiện tại của tôi dù không được “ăn tôm hùm” hay “mua cái đầm vài triệu” nhưng tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì chồng thương yêu vợ, rất quan tâm và chia sẻ cùng vợ.
Lương tôi cũng đủ để trả tiền nhà và ăn uống cho 4 người. Mặc dù phải cân đong đo đếm khi đi chợ, nhưng tôi cảm thấy rât vui, không hề cảm thấy buồn phiền vì tôi nghĩ đó cũng là việc rất thú vị cho thấy bạn là người đảm đang, vun vén tốt cho gia đình.
Chồng tôi hiện nay, thu nhập cũng rất ổn. Ngoài công việc làm tại ngân hàng, anh ấy còn hùn với mấy người bạn làm thêm công việc cho thuê tài chính và chuẩn bị mở công ty về nó.
Cuộc sống hiện tại của tôi dù không được “ăn tôm hùm” hay “mua cái đầm vài triệu” nhưng tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì chồng thương yêu vợ, rất quan tâm và chia sẻ cùng vợ. Cuộc sống bình thường nhưng chỉ cần cả hai vợ chồng tôi đồng lòng và anh có ý chí tiến thủ, tôi biết vun vén gia đình, bao nhiêu đó thôi đối với tôi đã là hạnh phúc.
Theo VNE
Nghèo nhưng chồng sĩ diện quá đà
Chồng mình vừa nghèo lại vừa sĩ, không có xu nào dính túi nhưng rất thích thể hiện, 'chém gió' cho bằng anh, bằng em.
Người ta có tiền, giàu có thì người ta mới sĩ, vì nay tiêu hết mai lại kiếm ra ngay. Đằng này chồng mình vừa nghèo lại vừa sĩ, không có xu nào dính túi nhưng rất thích thể hiện, chém gió cho bằng anh, bằng em. Nhiều khi đi bên cạnh mà người làm vợ như tôi chẳng nói được câu gì, nói ra thì bóc mẽ chồng, không nói ra thì chỉ biết ngồi lặng thinh, chém thêm vào thì người ta bảo vợ chồng nhà này bị bệnh hoang tưởng. Đúng là mệt với chồng sĩ diện.
Khổ cái là cái sự mình nghèo ai chẳng biết, toàn là mấy an hem bạn bè chơi cùng nhau chứ có phải người nào xa lạ, sang trọng gì đâu mà &'bắn tỉa'. Nhắc chồng bao nhiêu lần rồi mà chồng còn mắng lại vợ, bảo là tôi lắm chuyện, không biết gì thì ngồi im, đó là chiến lược giao tiếp, làm ăn của vợ. Thế mới nản...
Nhớ ngày yêu nhau, hai đứa mới ra trường, chỉ đi làm tạm bợ, kiếm công việc với ít vốn kinh nghiệm để có đồng ra đồng vào, sống trụ ở thành phố. Vì yêu nhau từ hồi đi học nên hai đứa đã xác định ra trường sẽ dọn ra sống chung cho tiết kiệm. Sống thử thì có thể chăm sóc nhau, tiền nhà, tiền ăn cũng bớt được phần nào. Hai đứa cố gắng đi làm, tiêu tiền chắt chiu để hi vọng sau này có thể có chút lo lắng cho cuộc sống tương lai. Sống thử với nhau được hai năm, chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân. Cuộc sống còn nhiều khó khăn, công việc chưa ổn định nhưng mà cứ đợi đến lúc lương lậu cao thì biết đến bao giờ.
Nhớ ngày yêu nhau, hai đứa mới ra trường, chỉ đi làm tạm bợ, kiếm công việc với ít vốn kinh nghiệm để có đồng ra đồng vào, sống trụ ở thành phố. (ảnh minh họa)
Hai đứa thuê một căn phòng rộng hơn khi đã cưới nhau để đảm bảo cuộc sống vợ chồng. Ít ra cũng phải sắm một ít đồ dùng cá nhân nên ở phòng cũ tạm bợ, quá chật chội. Được một thời gian thì tôi mang bầu. Vì sinh con nên cuộc sống càng khó hơn, chúng tôi cũng cố gắng.
Chồng tôi có tính hoang phí, lúc nào tôi cũng dặn anh phải chi tiêu cẩn thận, đừng vung tay quá trán, đến khi không còn đồng nào thì khổ. Vợ thì mang bầu, không có tiền tẩm bổ nên phải có ý thức tiêu tiền. Hàng tháng vợ đưa cho tôi một ít rồi giữ lại làm chi phí cho mình. Tôi không càu nhàu chuyện tiền bạc với chồng, chỉ dặn dò anh mà thôi...
Chồng có một đám bạn hay chơi, đó là những người học cùng đại học. Chẳng hiểu thế nào, mỗi lần đi chơi với tụi ấy, chồng đều là người chủ động trả tiền. Có hôm thì vài trăm, hôm thì tiền triệu, đến cả chuyện uống trà đã vài chục bạc cũng đến lượt chồng trả. Mà lạ thay, mấy người bạn ấy cứ bảo là, thay nhau trả, nay người này thì mai người kia nhưng mà cứ đến lượt họ thì họ bảo quên không mang tiền hoặc là bơ đi. Có người thì vì tính toán mà cố tình không trả. Không thì cũng là quá lâu không gặp nhau nên bạn bè quên mất, chẳng nhớ được là lần trước người nào trả.
Bảo góp thì chồng bảo ngại, vì có vài đồng lại hô hào nhau góp, rồi có người còn nghèo không có tiền. Tôi bực quát lên &'vài đồng gì mà vài đồng, tiền triệu đấy chứ. Anh giàu nhỉ, anh bảo họ nghèo không có tiền nhưng em thấy anh còn nghèo nhất trong đám này'. Thật ra, tôi bực vì chồng hay sĩ diện chứ còn tôi cũng không phải người ki bo, tính toán gì. Lòng buồn rười rượi vì chồng, vì những người bạn kém ý thức của chồng. Một vài lần còn được chứ chục lần như thế thì tiền đâu ra, bạn bè mà làm gì khi chỉ lợi dụng nhau?
Bảo góp thì chồng bảo ngại, vì có vài đồng lại hô hào nhau góp, rồi có người còn nghèo không có tiền. (ảnh minh họa)
Hoang phí sĩ diện tiền bạc là một chuyện, sĩ diện mồm lại là chuyện khác. Có nhiều lần tôi nhắc nhở chồng, không muốn anh &'chém gió' trước mặt người khác, ngay cả người thân của tôi. Vì nói như anh người ta lại tưởng anh làm ăn được lắm, nhiều tiền.
Khổ, vợ chồng ở cái phòng trọ chật hẹp, bé tí lại không có không gian riêng gì, thế mà mỗi lần đi đâu anh cũng khoe là ở chung cư, thuê chung cư. Nhiều khi anh còn &'chém': &'Muốn mua nhà nhưng mà chưa chọn được cái nào ưng ý nên thuê tạm cái chung cư ở, sau này tính sau'. Tiền thuê một ngôi nhà to rộng cũng không có nói gì mua nhà, tại sao chồng phải làm thế? Tôi ái ngại về cách nói chuyện của chồng, có khi chính tôi cũng ghê sợ người chồng của mình vì khả năng &'chém gió'.
Ai cũng tưởng vợ chồng tôi làm ăn được lắm, có ai biết rằng, tôi còn phải lo từng đồng. Tôi bảo chồng nói thế làm gì thì anh bảo, mình đi làm kinh doanh, mình phải tỏ ra là người sang trọng thì mới câu kéo được khách hàng. Đúng, đó cũng là một chiêu trò nhưng nhìn vào cái xe cà tàng của chồng thì ai nghĩ, anh có đầy tiền để mua cái chung cư? Họ tinh ý là nhận ra ngay vì thực sự nếu anh quan tâm hình thức cho công việc của mình thì ngay đến cái xe, anh cũng phải sang trọng, đằng này...
Đi với mấy người bạn cùng cơ quan của em, toàn người lạ nên anh được thể &'chém' tơi bời. Anh khoe nhà anh rộng rãi thoáng mát, khi họ nói muốn tới nhà chơi thì anh ừ ngay. Vài hôm sau, anh lại lấy lý do nhà đang sửa sang nên không tiếp khách được mời mọi người ra ngoài ăn uống. Thế là tự nhiên mất mấy triệu cho nhà hàng. Xong trận ấy thì lại không có một xu, rồi vợ chồng lại lo từng đồng...
Khổ, vợ chồng ở cái phòng trọ chật hẹp, bé tí lại không có không gian riêng gì, thế mà mỗi lần đi đâu anh cũng khoe là ở chung cư, thuê chung cư. (ảnh minh họa)
Nghĩ lại thấy chồng mình thật sĩ. Tiếc của, có hôm tôi không ngủ được vì không biết ngày mai sẽ ra sao. Tính chồng như vậy thì làm sao tôi yên tâm được. Có khi anh cũng không muốn chi nhưng đến gần bạn bè, tính sĩ lại bốc lên và lại làm chuyện dại dột.
Đi với mấy ông cốp to, anh tha hò chém gió, trên trời dưới biển, giống như chuyện gì anh cũng biết. Anh toàn nói chuyện tiền tỉ, tiền trăm tỉ với các ông ấy, mà thật sự, vài triệu bạc cũng khó khăn chứ đừng nói là tiền vài trăm triệu. Tôi cảm thấy phiền lòng vì chồng, mệt mỏi vô cùng...
Nhà thì không có cái gì, còn đi thuê nhà trọ, vợ đang bầu bí còn khổ sở vì không có tiền tiết kiệm, vậy mà chồng cứ nói như thật, cảm thấy phiền lòng vô cùng. Mấy lần góp ý với chồng, chồng cau có khó chịu, chồng bảo việc đó là việc của chồng nên không cần can thiệp. Chồng bảo mình bỏ ra tí tiền mà lấy được lòng người khác có thêm quan hệ còn hơn là ki bo rồi chẳng ai chơi. Nói thật, tiền có thì mới như thế chứ không có mà cứ mang tiền ra lấy lòng thì lấy đâu ra? Tiền bạc có phải dễ kiếm đâu, đến lúc có con cái, một xu không có thì lúc đó mới hối... Nhờ ai được. Với lại, bạn bè toàn là người ăn không, có bao giờ có ý thức đâu, có sĩ diện cũng phải tùy người chứ. Nếu như chồng thì mang tiền cho cả thiên hạ cho xong... Mệt mỏi, chán nản, đó là cảm giác của tôi lúc chồng &'chém gió'. Tôi không biết nên làm thế nào, hãy cho tôi lời khuyên &'trị' người chồng hay chém này... Chán vì chồng sĩ diện hão.
Theo VNE
Ân hận vì đã lấy chồng nghèo Giá như ngày xưa tôi không bướng bỉnh đến thế, không giữ cái tôi của mình lớn đến vậy mà cứ chịu theo sự sắp đặt của bố mẹ thì giờ tôi vẫn còn được sống giữa Thủ đô, được đi shopping, tắm trắng, spa... Không có tiền nên mâu thuẫn giữa vợ chồng tôi bắt đầu nổ ra, các cuộc cãi vá...