Tâm sự của một cô nàng ê chề tìm cách “úp sọt” người mình yêu
Vì muốn níu chân T., tôi đã “thả” để có thai với anh. Nói trắng ra thì tôi đã “úp sọt” T…
Bố mẹ T. là dân kinh doanh nên T. chẳng lo thất nghiệp. Cùng lắm không xin được việc vừa ý, anh lại về giúp gia đình buôn bán. Thêm vào đó, T. là cậu quý tử duy nhất trong nhà, trước sau gì anh cũng thừa hưởng khối tài sản kếch sù của cha mẹ để lại.
Nhưng vốn là một chàng công tử ăn chơi, xung quanh T. có rất nhiều cô gái sẵn sàng dâng hiến. Hẹn hò được 3 tháng thì T. bắt đầu lạnh nhạt với tôi vì chú ý đến cô gái khác. Vì muốn níu chân T., tôi đã “thả” để có thai với anh. Nói trắng ra thì tôi đã “úp sọt” T..
Khi tôi vui mừng thông báo tin mình đã có thai thì không ngờ, T. gạt phắt đi: “Cô dễ dãi thế chắc gì đó là con của tôi”.
Đau đớn và nhục nhã, nhưng tôi quyết không buông T. Tôi tìm đến tận nhà gặp cha mẹ anh. Và họ ra điều kiện, chỉ đón tôi về làm dâu sau khi sinh con, làm xét nghiệm ADN.
Tôi đã về làm vợ T. như thế. Ngày về nhà chồng không có xe hoa, váy cưới. Tôi ôm đứa con gái bước qua cánh cổng biệt thự nhà T. và tự hứa với lòng mình sẽ sống tốt với chồng và nhà chồng.
May mắn là bố mẹ chồng tôi cũng không khắt khe gì, họ đối xử với tôi đúng mực và rất yêu thương cháu gái. Tôi không có bằng cấp gì nên chỉ ở nhà trông con. Khi con gái cứng cáp, tôi xin bố mẹ cho đi tìm việc làm để khuây khỏa. Mẹ chồng tôi không đồng ý và bảo tôi chỉ cần ở nhà phụ giúp công việc và trông con, hàng tháng bà sẽ trả lương cho tôi.
Video đang HOT
Nhưng dù bố mẹ chồng có tốt với con dâu thì tôi vẫn buồn phiền bởi chồng sống như một công tử ăn chơi, không chịu chăm lo cho gia đình. Anh suốt ngày chơi game, rồi tụ tập bạn nhậu đi karaoke, vũ trường, đua xe, cá độ bóng đá… Không biết Hữu đã tiêu tốn biết bao nhiêu tiền của trong gia đình vì những khoản nợ nần khổng lồ.
Ban đầu tôi nhẹ nhàng nói chuyện khuyên anh ở nhà và gần gũi con nhiều hơn. T. chỉ ậm ừ cho qua rồi vẫn chứng nào tật ấy. Cả tuần trời có khi vợ chẳng được ngủ cạnh chồng, con chẳng thấy mặt cha. Thói xấu của T. đã thành nếp, đến bố mẹ chồng tôi cũng chẳng nói được gì. Tôi lại càng khó khuyên nhủ anh bởi vì T. luôn có tư tưởng đã cho tôi cái mà tôi muốn thì giờ đến lượt anh muốn làm gì thì làm.
Thế rồi để giữ chân chồng, tôi nghe lời mẹ chồng sinh thêm đứa con thứ hai. Nhưng chỉ được vài tháng sau, anh lại chứng nào tật nấy. Lần này tôi sinh được con trai nên bố mẹ chồng mừng lắm. Nhưng tôi lại bị trầm cảm sau khi sinh, tính tình thay đổi, hay cáu gắt. Có lần hai vợ chồng cãi nhau, T. giơ tay tát tôi một cái nảy lửa khiến tôi bị ngã xuống cầu thang, nằm viện mấy ngày.
Trong khi sức khỏe tôi ngày càng yếu và phải vật lộn với thuốc thang thì T. càng được thể “mưa gió” bên ngoài. Anh cặp kè từ gái trẻ đến mấy bà sồn sồn. Chuyện tôi bị “cắm sừng” đến mấy bà bán rau ngoài chợ cũng biết. Thực sự tôi chán nản vì chồng như một con ngựa bất kham.
Mới đây khi tôi đang nằm viện thì T. đòi ly hôn để lấy một người đàn bà nạ dòng hơn anh 5 tuổi, đã ly dị và có con riêng.
Mới đây khi tôi đang nằm viện thì T. đòi ly hôn để lấy một người đàn bà nạ dòng hơn anh 5 tuổi, đã ly dị và có con riêng. T. nói người đàn bà đó đã mang thai đứa con mà anh thực sự mong đợi. Đến nước này, tôi chỉ còn biết ôm con về nhà mẹ đẻ.
Cũng may suốt thời gian qua, tôi chịu khó dành dụm được một khoản tiền và mua được một mảnh đất để dành cho con. Giờ tôi sẽ kiếm một công việc để tự nuôi sống bản thân và ba mẹ con sẽ sống thật tốt mà không cần có anh ta. Nhiều lúc tôi cũng tự hỏi, nếu như tôi không “úp sọt” T. thì liệu anh ta có đối xử với tôi như vậy không?
Theo VNE
Bà nội khó tính làm khổ mẹ tôi vì lý do không đâu
Tôi thương bố mẹ rất nhiều, nhưng cũng chỉ biết khóc mà chẳng biết phải làm thế nào để giúp bố mẹ. Bà là bà nội của tôi, tôi cũng yêu quý bà và thực sự không muốn gia đình mình có chuyện buồn chỉ vì những lý do không đâu như vậy
ảnh minh họa
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình thuần nông. Bố mẹ tôi có 3 người con, anh trai, tôi và một em gái sinh đôi với tôi. Anh trai tôi hiện là công nhân Nhà máy may Quốc phòng ở Hà Nội, còn tôi và em gái hiện đang là sinh viên năm cuối Học viện Ngân hàng.
Ngay từ nhỏ, khi biết gia đình nghèo khó, hai chị em đã cố gắng phấn đấu học hành để không phụ lòng bố mẹ. Bố mẹ tôi cũng rất tự hào về chúng tôi. Gia đình tôi ở cùng với bà nội. Ông nội tôi đã hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Bà chỉ có mình bố tôi là con trai. Cô và bác gái tôi đều ở xa.
Bà nội tôi có lương và cuộc sống của bà khá độc lập. Bà hay tham gia phong trào của Hội người cao tuổi ở địa phương và được nhiều người quý mến. Bà tôi lại mắc chứng đau đầu kinh niên và thỉnh thoảng cũng đau ốm vì tuổi già. Bố mẹ tôi thì bận việc đồng áng, chúng tôi đi học xa nhà nên không thể giúp đỡ được bà và bố mẹ.
Những lúc ba ôm, tuy rất bận nhưng mẹ tôi vẫn chăm sóc bà chu đáo, gọi bác sĩ đến khám cho bà, mua hoa quả để tẩm bổ. Mẹ tôi nấu cháo và bưng lên bàn cho bà ăn, xong rồi mới ra đồng làm việc. Nếu chỉ như vậy thì chẳng có gì đáng nói. Lúc mẹ tôi bưng cháo lên cho bà, bà bảo cứ để ở bàn, lát nữa bà sẽ ăn. Nhưng rất lâu sau, bà không ăn nên cháo nguội, mẹ tôi ra đồng làm suốt buổi, nên bếp cũng tắt. Thế là bà cho rằng mẹ tôi không quan tâm đến bà.
Có lần mẹ tôi giặt quần áo cho bà, vừa giặt xong, bà ra chê là bẩn, rồi đem giặt lại trước mặt mẹ tôi. Từ đó mẹ cũng không giặt quần áo của bà nữa. Nhưng không giặt thì bà lại bảo là mẹ tôi không quan tâm. Khi khỏe mạnh, bà nội tôi sống khá độc lập nên ăn riêng. Có khi bà lại ăn chung, nhưng được vài bữa bà chê gạo nhà tôi không ngon nên lại ra ăn riêng.
Bà hay gọi điện nói chuyện với cô tôi, nói xấu bố mẹ tôi. Có lần tình cờ khi bà đang nói chuyện với cô thì mẹ tôi nghe được, nhưng mẹ không nói gì, chỉ một mình chịu đựng. Một lần tôi đang trên thư viện, thì nhận được điện thoại của cô. Vừa câu trước câu sau cô đã bảo: "cháu hãy về bảo với bố mẹ cháu chăm sóc bà cho chu đáo. Tại sao bà ốm lại không chăm sóc? Không nấu cháo cho bà mà lại để bà ăn cám lợn? Quần áo bẩn của bà thì không giặt cho bà, bà già rồi không sống được bao lâu nữa, cô thì ở xa, không thường xuyên chăm sóc bà được".
Chỉ nghe có vậy mà nước mắt tôi tuôn trào, tai tôi ù đi. Tôi chạy vội vào nhà vệ sinh đứng khóc mà không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Sau hôm đó, tôi về quê. Tôi có kể chuyện này với mẹ, thi được mẹ kể lại như trên. Những gì tôi nghe được lại khác so với những gì cô nói. Khi nghe mẹ kể xong, cả hai mẹ con cùng ôm nhau khóc. Tôi rất thương mẹ vì thấy mẹ buồn.
Nhà tôi có mảnh vườn khá rộng và đẹp do bố mẹ tôi cải tạo, tu bổ, xây tường bao quanh, và trồng nhiều cây ăn quả. Tôi còn nhớ ngày tôi còn nhỏ, không có tiền mua gạch, bố mẹ tôi còn mua sỉ về nhà, rồi tự đóng gạch để xây tường bao. Có thể nói khu vườn được như ngày hôm nay là có công tu sửa của bố mẹ tôi, người ngoài khi nhìn vào, ai cũng khen khu vườn đẹp.
Mỗi khi có chuyện xích mích giữa bà và bố mẹ, thì bà lại bảo vườn của bà, ở nhờ bà, mà không biết điều, không đối xử với bà ra gì. Tôi cũng công nhận nhiều lúc bố tôi nóng tính, xảy ra mâu thuẫn gì cũng có lúc cãi lại bà, nhưng những lúc như vậy, mẹ tôi lại đứng ra khuyên ngăn bố. Thế mà bà không công nhận sự chăm sóc và cố gắng của mẹ tôi.
Nếu mẹ không phải, đáng nhẽ bà phải góp ý luôn để mẹ tôi sửa, đằng này bà lại đi nói với cô và lại còn nói sai sự thật. Cô tôi không hiểu rõ chuyện, chỉ nghe một phía, cũng vào hùa ngay với bà và quy chụp tội lỗi cho chị dâu. Hôm nay, mẹ vừa gọi điện lên cho tôi và khóc rất nhiều. Mẹ kể rằng bà vừa đuổi mẹ đi. Mẹ buồn quá, và khóc suốt từ sáng đến giờ vì cảm thấy tủi thân, thấy mọi sự cố gắng của mình đều vô nghĩa.
Bố tôi vẫn chưa biết chuyện vì đi làm suốt ngày. Mẹ bảo rằng mẹ sẽ thu xếp lên nhà anh trai tôi để trông con cho anh chị. Cháu mới được 4 tháng tuổi, anh chị làm công nhân, không có tiền để thuê người giúp việc, nên mẹ sẽ lên đỡ đần cho anh chị. Khi nào cháu lớn, mẹ sẽ tìm công việc trên này luôn, không về nhà nữa.
Tôi thương bố mẹ rất nhiều, nhưng cũng chỉ biết khóc mà chẳng biết phải làm thế nào để giúp bố mẹ. Bà là bà nội của tôi, tôi cũng yêu quý bà và thực sự không muốn gia đình mình có chuyện buồn chỉ vì những lý do không đâu như vậy.
Theo VNE
Bàng hoàng khi phát hiện chồng lập "quỹ đen" Câu chuyện này cho đến giờ mình mới phát hiện ra. Mình không biết nguyên nhân vì sao nữa, vì sao chồng lại giấu giếm mình như vậy. Thật tình, mình rất buồn. Nhưng cái mình lo lắng là chồng mình lại giấu mình chuyện này! Mình đâu có phải là không cho chồng tiền xài, lúc nào mình cũng cho dư giả,...