Tâm sự của một cô gái mắc bệnh ghen hoang tưởng
Tôi đã có một quá khứ không mấy tốt đẹp và giờ đây tôi không muốn sống cuộc sống như vậy nữa.
Tôi là một cô gái từ quê lên thành phố và ngay sau khi lên Hà Nội tôi đã bị chốn Hà thành cuốn hút và tôi đã lao vào những cuộc ăn chơi, đú đởn. Tôi có thể đi chơi với bất kỳ người con trai nào mới quen chỉ đơn giản với mục đích được đi chơi nhưng dần dần tôi như con “thiêu thân” không biết điểm dừng, đi “bay”, đua xe, uống rượu là những chuyện tôi cảm thấy thèm khát.
Các bạn đang tự hỏi người con gái như tôi thì ai dám yêu đúng không? Đúng vậy tôi có rất nhiều mối tình nhưng đó đều chỉ là những mối tình thoáng qua, có khi cũng có cả những mối “tình một đêm”, tôi làm tất cả mọi việc để có tiền và thỏa mãn tính ăn chơi của mình.
Ảnh minh họa
Tôi luôn toan tính trong đầu mình phải cố gắng kiếm được một chàng trai có đủ khả năng để “bao” tôi. Chính vì thế, khi gặp anh – người con trai gốc Hà Nội tôi đã thầm lập mưu phải nắm giữ bằng được anh để mình không còn phải sống cuộc sống “làm thú vui cho những chàng trai” khác nữa.
Tôi và anh gặp nhau ở một quán karaoke khi tôi với thân phận là một “tay vịn” cho khách đến quán. Tôi được xếp đến ngồi với bạn anh nhưng sau đó bạn anh không thích tôi và đề nghị chuyển người khác, thấy tôi có vẻ lưỡng lự không muốn đứng lên anh đã gọi tôi sang và ngồi bên cạnh nghe anh hát. Ngay từ lúc ấy, tôi đã cảm thấy bị anh cuốn hút và đã thầm có ý định phải chiếm bằng được người đàn ông này và tôi đã thành công với mục đích của mình.
Tối hôm ấy, không biết vì cũng “cảm” tôi hay đang có chuyện gì xẩy ra với anh mà anh đã đi với tôi cả đêm và chỉ ngay ngày hôm sau, anh đã dắt tôi đi chơi cùng bạn bè anh. Tôi nghĩ rằng anh đã biết tôi xuất thân như nào thì rồi cũng chỉ như những người đàn ông khác khi đã “no xôi chán chè” sẽ rời bỏ tôi. Giờ đây tôi đã chán ngán cuộc sống như xưa, tôi đã bị anh thu hút thật sự, và tình yêu tôi giành cho anh ngày một lớn. Tôi từ bỏ cuộc sống của “gái nhà hàng” và đến ở cùng với anh tại một khu nhà anh thuê cho tôi.
Anh là trai Hà Nội chính gốc, công việc ổn định nhưng anh cũng có một ham mê chơi cá cược bóng đá. Rất nhiều lần anh khốn khổ với số nợ khi không thanh toán được khi thua trận và lúc đó tôi lại cố gắng đi xoay tiền để trả nợ cho anh nhưng khi anh được thì anh không tiếc tôi thứ gì, anh chu cấp cho tôi mọi thứ, cũng có thể vì quen với cuộc sống như này nên tôi rất sợ mất anh, sợ mất chỗ dựa cho mình.
Giờ tôi cứ chỉ ở nhà ăn và chơi không phải làm gì vì thế mỗi khi anh đi làm tôi đều lo sợ anh đang “vui vẻ” với cô gái nào đó hoặc anh có thể sẽ rời bỏ tôi, tôi luôn sống trong sự tưởng tượng của mình. Tôi biết mình không phải nhưng tôi không thể kiềm chế được bản thân.
Video đang HOT
Hàng ngày chỉ cần giờ nghỉ trưa hay buổi chiều anh chưa kịp về tôi đều gọi điện gắt gao cho anh và sẽ sẵn sàng nổi khùng lên nếu nhận được sự trả lời lạnh lùng hoặc bất cần từ phía anh. Lúc đó tôi tưởng tượng ra đủ thứ và cơn ghen của tôi khiến tôi hoàn toàn mất kiểm soát.
Lúc đó tôi chỉ muốn bằng mọi cách gọi được điện cho anh để biết anh đang ở đâu, làm gì, đi với ai, tôi sẵn sàng gọi điện cho bạn bè anh hay đồng nghiệp dù có quan hệ thân thiết hay chỉ xã giao với anh, tôi đã tự lén lút lưu tất cả danh bạ điện thoại của anh.
Tôi ngọt nhạt và không ngần ngại kể hết cho mọi người rằng tôi và anh đang sống như vợ chồng, rằng tôi đã phải phá thai vì anh, rằng anh chơi bóng bánh thua tôi đều phải là người đi trả nợ, rằng anh bội bạc với tôi hoặc cũng có thể là anh yêu tôi nhiều lắm đừng ai nghĩ có thể cướp anh… rất nhiều chuyện, có những chuyện có thật cũng có những chuyện tôi tưởng tượng lên chỉ mong những người ấy đừng bao giờ quan hệ dù chỉ nói chuyện với anh và luôn đề nghị mọi người đừng nên liên lạc với anh. Tôi không hề muốn làm nhục anh nhưng tất cả những điều tôi làm chỉ vì tôi không muốn mất anh.
Rất nhiều lần tôi và anh cãi vã, thậm chí là chửi bới rồi chia tay chỉ vì những điều tôi làm, tôi biết mình sai nhưng mỗi lần không liên lạc được với anh tôi lại có những hành động như vậy, chỉ cần bất kỳ ai là con gái gọi điện thoại cho anh lúc tôi và anh ở bên cạnh nhau tôi đều nghĩ rằng anh và người đó đang cặp kè với nhau. Tôi luôn có hành động như vậy và tôi có thể phát điên bất cứ khi nào tôi không được ở bên anh.
Tôi biết nếu cứ như này mối quan hệ này sẽ chẳng biết đi về đâu nhưng thật sự tôi rất yêu anh, vì anh tôi có thể làm tất cả mọi chuyện. Phải chăng tôi đang mắc căn bệnh “ ghen hoang tưởng”. Tôi phải làm gì để thoát khỏi sự tưởng tượng của mình, và hơn hết phải làm gì để anh không còn khinh ghét tôi?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chuyện về những "thổ địa" của quán game
Bên lề dòng chảy liên tục không ngừng nghỉ của game online, có những câu chuyện đi kèm vừa vui vừa buồn.
Số lượng các tiệm internet-game ở nước ta nhiều vô số kể. Với việc kinh doanh game là chủ yếu, các tiệm này thu hút rất nhiều các cô cậu thanh niên, nhất là độ tuổi học sinh tụ tập ở đây mỗi ngày. Trong số những khách hàng thường xuyên đó có những đứa trẻ tuổi còn rất nhỏ, lại là "thổ địa" của quán. Chúng có mặt tại quán internet mỗi ngày, từ sáng đến khuya. Ở những đứa mà khách thường chỉ liếc qua đó lại có rất nhiều chuyện đáng để nói đến.
Sáng tối làm "thổ địa" quán game
Đứa bé tôi gặp khoảng hơn mười tuổi, người gầy nhom, lúc nào cũng lẹt quẹt đôi dép lào dưới chân. Áo quần nó thường bốc mùi vì ít tắm, mũi luôn sụt sịt và chảy nước vì viêm xoang, khiến cho người ta không muốn đoái hoài đến nó, cũng không muốn đến gần. Nó chỉ đi với những đứa nhóc bằng tuổi nó khi tụi nó kéo đến chơi game.
Từ sáng, nó đã đứng chờ trước cửa tiệm internet cùng vài đứa khác. Có khi nó cầm theo ổ bánh mì, có khi thì gói xôi, nhưng thường là trong tất cả các ngày không có cái gì. Nghe bảo má nó bán hủ tiếu sáng nên nó được cho ăn trước một tô, sau đó má nó bỏ kệ cho nó muốn đi chơi đâu thì đi.
Nó không vào chơi mà chỉ đứng sau lưng, ngó người ta chơi. Trong nhiều trường hợp thì nó bị người ta đuổi đi chỗ khác, nhưng cũng nhiều lần nó đứng trầm trồ nghe người ta khoe về con nhân vật trong game. Khi có tiền, nó cũng ngồi vào chơi, cũng Thiếu Lâm, Nga My như ai, có điều nó không có nhiều tiền chơi lâu, chỉ vài ngàn đồng.
Nó kể, ngày trước cũng có mấy đứa hay đến quán chơi như nó, nhưng một trong số đó đã bị chủ tiệm cấm cửa vì cái tội dám móc túi khách. Nó chưa hề móc túi ai, nhưng mỗi ngày, từ sáng đến tối, nó vẫn nhận được cái nhìn dè chừng của rất nhiều người.
"Cẩm nang sống" về game
Ngồi đồng sau lưng xem người khác chơi, nó "thu lượm" được rất nhiều kiến thức về game. Nó biết chơi Võ Đang thì tăng điểm theo đường nào, chơi Nga My thì buff như thế nào là pro. Nó cũng nhảyAudition "finish" ầm ầm, đua xe bẻ cua ra sao cho gọn, build con Elf kiểu gì để không chết khi PK...
Mỗi khi người ta đến dán poster, phát code, nó đều nhanh tay xin được 1, 2 cái để giành cho "con" của mình. Cũng vì thế nó rất nhanh nhạy trong việc nắm thông tin về các sự kiện, các bản cập nhật của game. Tuy nhiên, bản tính của nó vốn không hiểu rõ nên nó thường hay thổi phồng mọi thứ cho người khác.
Rất nhiều lần, nó được những "anh hai" khác hỏi về cách chơi game. Nó ít khi làm người khác thất vọng ở khoản này. Với những thứ thu lượm được hàng ngày ở quán game, nó chỉ vẽ được rất nhiều người, và vì điều đó, đôi khi nó nhận được vài phần thưởng nho nhỏ. Nhưng có lẽ với nó, việc được ngồi trong quán game có lẽ là phần thưởng lớn nhất rồi.
Cuộc sống nhỏ và game
Mỗi ngày của nó thường bắt đầu bằng việc ghé qua quán game, và kết thúc cũng là lúc nó rời quán game về nhà. Chắc không ít lần trong mơ nó cũng mơ thấy game. Có vài lần mẹ nó phải đến tận quán để lôi nó về.
Nó vẫn thường được vài người nhờ cày game giúp. Chỉ cần mua cho nó gói xôi, ổ bánh mì, ly nước sâm là nó có thể ngồi đồng cả ngày để luyện level hay đi Tống Kim giùm người khác. Cũng chính vì nó được lòng vài vị khách nên chủ tiệm không đuổi nó ra ngoài.
Có một dạo, nó không ghé qua quán game nữa. Mấy đứa quen thấy nó đều đặn cắp cặp đến lớp học. Hỏi ra thì nó bảo: "Má tao biểu học cho giỏi rồi hè này má mua cho tao một cái máy vi tính ở nhà".
Điểm dừng
Vài tháng sau tôi mới có dịp gặp lại nó ở quán net, nhưng không phải với hình ảnh một cậu bé dán mắt vào máy tính nữa mà chỉ đứng tần ngần nửa muốn lưu lại, nửa muốn ra về. Tôi tò mò hỏi dạo này nó ra sao, thằng bé lắc đầu im lặng. Một đứa trẻ ngồi cạnh đó quay sang tôi nói liến thoắng: "Má nó mới mất đó", rồi lại quay trở lại với cuộc chơi.
Nhóc có muốn chơi không, ngồi đi anh sẽ trả tiền". Nó lắc đầu rồi giơ tập vé số lên trước mặt tôi, nhẹ nở nụ cười bước ra ngoài.
Thằng bé đã biết điểm dừng" - Tôi thẫn thờ nghĩ thầm rồi chợt nhớ tới hình ảnh má mình đang quần quật làm lụng ở quê để kiếm tiền cho tôi ăn học trên thành phố. Đột nhiên mắt tôi nhòe đi, tự cảm thấy ghê sợ chính mình, thấy chán ghét những nhân vật và danh hiệu ảo trên màn hình trước mắt...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi người đàn ông đa tình Giờ này anh đang ở một nơi xa lắm phải không anh? Xa trong tim em, và chắc chắn em cũng ở rất, rất xa trong tim anh. Chỉ vì một hiểu lầm vô cùng nhỏ nhoi mà bây giờ chúng ta như hai kẻ xa lạ. Tại sao anh lại cố chấp đến nhường ấy? Anh luôn nghiêm khắc với em. Và...