Tâm sự của một cô bé tuổi teen có bố ngoại tình
“Đêm qua con khóc nhiều bố ạ. Con đã bước sang tuổi 16 với những hoài niệm về tuổi thơ. Con khóc khi gia đình mình đã thiếu đi một mảnh ghép…”.
Ước gì con chỉ là một đứa trẻ con để đừng biết, đừng hiểu chuyện gì đang xảy ra quanh mình (Ảnh minh họa: Getty Images).
Hôm qua sinh nhật con tròn 15 tuổi, là sinh nhật đầu tiên con vắng bố. Mẹ bảo “Con đừng buồn, là tại bố bận quá”. Con cũng không biết bố không về vì quá bận hay là bố quên. Cũng có thể bố đang bận thật, bận yêu thương một người khác.
Mỗi lần con nói như vậy, mẹ sẽ mắng: “Trẻ con biết gì mà nói linh tinh”. Con cũng ước gì con chỉ là một đứa trẻ con để đừng biết, đừng hiểu chuyện gì đang xảy ra quanh mình. Nhưng thật tiếc, con lớn rồi và con đã hiểu hết mọi chuyện. Chỉ là không ai biết con đã buồn chán nhiều như thế nào.
Hôm qua, cậu bạn hàng xóm nhìn con, nói giọng vừa cười cợt lẫn thương cảm: “Này bố cậu bỏ mẹ con cậu theo gái rồi à. Đừng buồn, đầy người như thế. Bố tớ cũng thế”.
Cậu ấy vốn trước đây cũng chỉ là một cậu học sinh bình thường, nhưng từ ngày bố mẹ ly hôn bỗng nhiên lại trở thành học sinh cá biệt. Cậu ấy không chịu học, chỉ giỏi phá phách và gây sự với bạn bè. Con cũng đã từng rất ghét cậu ấy, cho đến hôm qua thì con đã hiểu vì sao và điều gì đã khiến cậu ấy trở nên như vậy.
Video đang HOT
Con từng nghe bố mẹ cãi nhau nhiều lần trong đêm rồi sau đó trốn lên sân thượng ngồi khóc. Bố thì đang bận yêu đương, mẹ thì đang bận tổn thương, không ai còn tâm trí đâu để quan tâm đến một tâm hồn nhỏ bé đang cô đơn và càng ngày càng thấy cuộc sống bớt đi những niềm hân hoan háo hức.
Vài lần con bắt gặp mẹ khóc, nhưng rồi những cảnh tượng ấy cũng biến mất dần đi. Mẹ không chia sẻ gì với con bởi với mẹ con vẫn chỉ là một đứa trẻ. Nhưng con đã thấy mẹ thay đổi rất nhiều. Mẹ không còn chờ cửa mỗi đêm muộn mà chưa thấy bố về. Mẹ tự thay bóng đèn, tự sửa vòi nước mà không còn đợi bố như mọi khi. Mẹ không buồn nhưng cũng chẳng vui. Nhưng con hiểu mẹ đang cố tỏ ra mạnh mẽ.
Bố có biết, hôm qua khi con ngồi cùng mẹ và em thổi 15 ngọn nến lung linh, con đã ước gì không? Con ước ngay lúc đó, khi mở mắt ra đã thấy có bố cùng ngồi bên cạnh. Giống như một sinh nhật nào đó có bố lăng xăng cắm hoa, cắt bánh, và tiếng bố cười lúc nào cũng rộn rã âm vang. Lúc đó con chợt nhớ bố biết bao nhiêu, không phải bố của bây giờ mà bố của những năm về trước.
Con từng hỏi mẹ: “Tại sao bố lại trở nên như vậy. Lẽ nào gia đình này, mẹ và chị em con không quan trọng bằng ai đó hay sao?”. Mẹ ôm con vào lòng: “Không phải là các con không quan trọng bằng, tình yêu là tình yêu, tình thân là tình thân, đó là hai khía cạnh hoàn toàn khác nhau không thể đem ra so sánh. Chỉ là có những thời điểm người ta không thể cùng lúc chu toàn mọi thứ”. Nhưng nếu không thể cùng một lúc có tất cả những thứ mình muốn, sao bố không chọn gia đình, chọn vợ con?
Con biết bố mẹ đã nói đến chuyện chia tay. Gia đình này đối với bố có lẽ cũng chẳng còn quan trọng nữa. Không sao cả bố nhỉ, mọi việc rồi sẽ ổn. Bố sẽ sống cuộc đời của bố, mẹ và chúng con cũng sẽ sống cuộc sống của mình. Những hạnh phúc hay buồn vui đôi khi không thể sẻ chia cùng nhau nữa.
Đêm qua con khóc nhiều bố ạ. Con đã bước sang tuổi 16 với những hoài niệm về tuổi thơ. Con khóc khi gia đình mình đã thiếu đi một mảnh ghép. Con thương mẹ, thương em và thương cả chính mình. Sẽ chẳng còn những bữa cơm ấm áp rộn tiếng cười. Sẽ chẳng còn những ngày cả nhà cùng đi đó đây rong chơi thỏa thích.
Nhưng, có lẽ bố cũng chẳng quan tâm nữa đâu. Điều bố quan tâm bây giờ chỉ là “nếu em nuôi hai đứa, anh sẽ để ngôi nhà lại cho ba mẹ con, tiền chu cấp cho con anh sẽ lo đầy đủ”. Lúc nghe bố nói với mẹ những lời ấy, lòng con thật sự rất buồn. Người lớn thực ra phức tạp đến thế nào mà đang sống chung rồi lại tách chia, đang vui vẻ rồi lại buồn đến thế.
“Có những chuyện, sau này lớn lên con sẽ hiểu”, bố từng bảo con như thế. Bố nghĩ con cần lớn thêm bao nhiêu nữa để hiểu được đủ đầy mọi chuyện? Hiểu rồi thì có thay đổi được gì không, có vui hơn không? Hiểu rồi thì bố có trở lại là người bố yêu chiều chị em con như khi xưa không?
Hôm rồi, em Tin hỏi con: “Chị ơi, ly hôn là gì, ly hôn có đau không mà sao khi mẹ nói với chị là bố mẹ sắp ly hôn thì chị lại khóc”. Con không biết phải nói như thế nào cho em hiểu. Bố về trả lời cho em Tin, bố nhé.
Thương bạn gái mồ côi, tôi bù đắp cho em cuộc sống ổn định, nhưng hôm đi đổ xăng thì giận dữ chia tay ngay
Thở dài sau những lời giải thích của bạn gái, tôi chỉ nói nhẹ mình nên chia tay để chấm dứt tất cả.
Tôi lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc, bố mẹ ly hôn từ lúc tôi học lớp 7. Đó là cú sốc lớn với tôi, nhưng thật may dì Mai - mẹ kế của tôi yêu thương tôi như con ruột. Dì đã bù đắp tất cả những thiếu thốn, cho tôi một gia đình hạnh phúc, trọn vẹn đúng nghĩa. Với tôi, dì như mẹ, thậm chí hơn cả mẹ mình.
Xuất thân từ gia đình có điều kiện kinh tế tốt, nhưng tôi chọn cách tự lập, tự tìm cơ hội phát triển cho bản thân. Thật may sau vài năm khởi nghiệp tôi đã mở được công ty riêng, có địa vị, chỗ đứng trong xã hội. Mải mê lo phấn đấu cho tương lai, lúc ổn định tôi đã 33 tuổi rồi.
Gia đình tôi nhiều lần giục lấy vợ, nhưng người để đi lâu dài với tôi thì chưa có. Những mảnh tình trước đây của tôi chỉ là tạm bợ, không phù hợp để cùng tôi gánh vác gia đình. Cho đến khi tôi gặp Thư thì mọi thứ thay đổi.
Thư kém tôi 5 tuổi, mồ côi ba mẹ từ sớm. Một mình em bươn chải kiếm sống lo cho bản thân. Thư là cô gái năng động, nhiệt huyết, giàu tham vọng và rất hiểu tôi. Ở bên em tôi hạnh phúc lắm, em hỗ trợ tôi rất nhiều trong công việc. Có lẽ đây là người bạn đời thích hợp nhất của tôi, nên tôi muốn đưa em về nhà, giới thiệu em với ba mẹ.
Vì mặc cảm mồ côi bố mẹ, không tương xứng với gia đình tôi, Thư cứ khất lần việc về ra mắt. Tôi yêu em và càng thương hoàn cảnh của em hơn. Bố mẹ ly hôn tôi đã tổn thương tâm lý, em lại còn mất cả bố lẫn mẹ quá sớm sẽ rất thiệt thòi. Nhiều lúc nghĩ về Thư, tôi chỉ muốn bù đắp cho em thật nhiều, cả về vật chất lẫn tinh thần.
Thương bạn gái ở trọ chật chội, tôi cũng chẳng ngại đầu tư cho em những thứ cần thiết. Cô ấy sau này sẽ là vợ tôi, tuổi thơ của Thư khổ rồi, tôi không muốn cô ấy khổ nữa. Tôi sẽ bù đắp cho cô ấy tất cả, bố mẹ tôi cũng rất thương em.
Bao nhiêu tình thương, tin tưởng tôi dành cho Thư là vậy, vậy mà hôm có việc gấp mượn tạm xe máy cậu nhân viên đi nhưng trớ trêu thay đang đi thì xe hết xăng. Dắt bộ một đoạn tìm cây xăng, tôi khựng người khi bên kia đường là Thư đang đứng to tiếng với một bác gái dáng vẻ khắc khổ đang nhặt nhạnh những chai nhựa người ta bỏ đi ở đường kiếm sống.
Tiến gần đến xem sự tình ra sao, tôi sốc khi Thư và bác gái kia xưng hô mẹ - con. Đại loại là Thư không cho bác ấy làm ở đây nữa, đuổi mẹ về quê vì sợ mọi người biết em có một người mẹ nghèo, làm cái nghề không được vinh dự cho lắm. Những lời nói của Thư với mẹ khiến tôi thất vọng vô cùng, em không những nói dối tôi về xuất thân mà còn hành xử không phải với mẹ ruột mình.
Tôi gọi Thư và hỏi em tại sao lại lừa dối tôi như vậy. Cô ấy run rẩy xin lỗi và nói rằng tự ti vì hoàn cảnh, sợ tôi biết sẽ bỏ em, không yêu em nữa. Cô ấy thà nói dối bố mẹ mất lâu rồi còn hơn để tôi biết cô ấy có một người mẹ nghèo, phải đi nhặt nhạnh những thứ người ta bỏ đi thế này.
Thở dài sau những lời giải thích của bạn gái, tôi chỉ nói nhẹ mình nên chia tay để chấm dứt tất cả. Tôi đã quá thất vọng về cô ấy, tôi chưa bao giờ chê ai nghèo, chỉ cần chân thật là được. Thế nhưng Thư lại không làm thế, hay cô ấy cũng không thật lòng, chỉ muốn tài sản của tôi thôi?
(Xin giấu tên)
Tâm tình: Biết em không chịu dự lễ cưới bố lấy vợ mới, mẹ có động thái khó hiểu Em không thể hiểu được vì sao mẹ lại có sự mâu thuẫn như vậy. Cách đây 4 năm, những tưởng em đã có thể vượt qua những ngày tháng khó chịu nhất trong đời khi bố mẹ ly hôn, thì giờ đây, cảm giác khó chịu ấy lại ùa về. Năm đó em chỉ mới hơn 11 tuổi, em chẳng thể biết...