Tâm sự của mẹ đơn thân: Từng có lúc tôi tuyệt vọng mà muốn bỏ con…
Tối hôm đó, tôi nằm bên con đếm đi đếm lại số tiền ít ỏi đang có. Con tôi vẫn còn thức, thằng bé lay tôi hỏi:
“Bà ngoại nói với con sau này sẽ có ba. Nhưng mà nếu có ba thì sẽ không được ở với mẹ. Thế thì con cũng không cần có ba, con ở với mẹ hoài được không?”.
Tôi là một bà mẹ đơn thân ngoài ý muốn. Đứa con tôi muốn sinh ra không được cha nó công nhận. Tôi chọn sai một người đàn ông, cũng là chọn sai cho con một người cha. Đều là tôi sai, vì thế tôi không có quyền tước đi cuộc sống của con. Dù rằng, có con vào lúc đó là tôi tự tìm đường khó cho chính mình.
Thời gian đầu mang thai, tôi không có nhiều thời gian cho chính mình. Suy nghĩ phải có tiền nuôi con khiến tôi áp lực từng ngày. Tôi muốn cho con một cuộc sống tốt, tôi không thể không cố gắng. Đến tận khi con chào đời, tôi vẫn bị ám ảnh suy nghĩ, nếu một ngày tôi không đủ sức nuôi con thì tôi phải làm sao? Mỗi bà mẹ đều có những lo lắng riêng, mẹ đơn thân lại càng nhiều âu lo hơn.
Mỗi bà mẹ đều có những lo lắng riêng, mẹ đơn thân lại càng nhiều âu lo hơn – Ảnh minh họa: Internet
Khi con tôi lên 7, cuộc sống của mẹ con tôi cũng đã ổn định. Tôi có một công việc có thể lo cho cuộc sống của hai mẹ con không thiếu thốn. Nhưng khi con tôi nhập viện vì bệnh nặng, tôi thật sự đã không đủ tiền bạc để lo cho con, dù đã phải mượn nợ không ít. Trong thời gian đó, người đàn ông kia đột nhiên tìm đến và muốn nhận lại con. Hóa ra, chẳng phải anh ta thương con tôi, mà là vì cưới vợ lâu năm lại không sinh được con. Anh ta tìm đến mẹ con tôi như chỉ để tìm một phần cốt nhục về bù lấp vào cái gia đình đang thiếu thốn của mình.
Cha mẹ tôi lúc ấy đã phải cầm cố nhà để có tiền cho cháu ngoại chạy chữa. Con tôi phải phẫu thuật, nếu thành công thì con sẽ khỏe lại, nhưng nếu thất bại thì sẽ phải điều trị rất lâu, tỉ lệ thành công lại không cao. Mẹ tôi đành nói, hay là để con tôi cho gia đình bên kia nuôi, ít ra người ta còn có tiền để chăm lo cho con. Tôi tuyệt vọng thật sự, nỗi tuyệt vọng của một bà mẹ đơn thân với suy nghĩ chẳng lẽ phải để mất con?
Video đang HOT
Tôi tuyệt vọng thật sự, nỗi tuyệt vọng của một bà mẹ đơn thân với suy nghĩ chẳng lẽ phải để mất con? – Ảnh minh họa: Internet
Tối hôm đó, tôi nằm bên con đếm đi đếm lại số tiền ít ỏi đang có. Con tôi vẫn còn thức, thằng bé lay tôi hỏi: “Bà ngoại nói với con sau này sẽ có ba. Nhưng mà nếu có ba thì sẽ không được ở với mẹ. Thế thì con cũng không cần có ba, con ở với mẹ hoài được không?”.
Tôi nghe con nói mà mắt cứ mờ đi trong nước mắt. Tôi là người đã tạo ra sinh linh bé bỏng này, chính tôi là người mẹ đã chọn giữ lại con. Vì điều gì mà tôi đã cố gắng đến giờ phút này, vì điều gì mà tôi nỗ lực không ngừng để sống tốt hơn suốt 7 năm qua? Đều là vì con, đều là vì tài sản quý giá nhất đời này, thế thì sao tôi lại nghĩ mình có thể sống khi thiếu đi con?
May mắn thay, cuộc phẫu thuật của con tôi đã thành công, con tôi khỏe lại 1 năm sau đó. Rất lâu sau này khi nhìn con lớn lên, thấy con khỏe mạnh, thông minh, hiếu thảo, tôi vẫn giật mình khi nghĩ sẽ thế nào nếu ngày ấy vào giây phút tuyệt vọng đó tôi quyết định bỏ con đi? Thật may vì con đã khỏe lại và thật may vì tôi đã đủ can đảm để giữ lấy con. Vì nếu ngày đó tôi yếu đuối và nhu nhược thì có lẽ suốt cuộc đời này tôi sẽ không thể sống yên ổn.
Đều là vì con, đều là vì tài sản quý giá nhất đời này, thế thì sao tôi lại nghĩ mình có thể sống khi thiếu đi con? – Ảnh minh họa: Internet
Tôi chỉ muốn nhắn gửi đến các bà mẹ đơn thân, đừng bao giờ từ bỏ con mình, dù rằng đã có lúc bản thân tuyệt vọng thế nào. Chúng ta là những bà mẹ chỉ có con là sức mạnh lớn lao nhất. Chúng ta là những người phụ nữ đã chọn con, đã tạo ra con, chúng ta không được yếu ớt. Vì con cần chúng ta, vì chúng ta có thể kiên cường hơn rất nhiều để bảo vệ con. Và vì thượng đế sẽ không tuyệt đường những bà mẹ can trường và bản lĩnh…
Ngọc Thi
Theo phunuvagiadinh.vn
Tôi có ngu khi cưới người con gái làm mẹ đơn thân?
Mọi người bảo tôi ngu, đi đổ vỏ cho thằng khác khi quyết định cưới một cô gái đang làm mẹ đơn thân...
Ảnh minh họa
Ngoài 30 tuổi, tôi tốt nghiệp đại học và có một công việc cũng tương đối ổn định, có cơ hội thăng tiến. Trước đây, tôi cũng yêu vài người con gái, nhưng tình yêu sớm tan vỡ vì chúng tôi không tìm được tiếng nói chung, không hợp nhau trong suy nghĩ và quan điểm sống.
2 năm trở lại đây, tôi quen một cô gái trong một lần đi công tác, còn cô ấy thì đi về quê, chúng tôi ngồi cùng ghế xe ô tô trên đoạn đường dài hơn 100 km. Cô ấy không quá xinh đẹp, nhưng vẻ mặt toát lên sự phúc hậu và tin tưởng được.
Cả đoạn đường hơn 50 km chúng tôi ngồi cùng nhau, nhưng cô ấy không nói câu nào, ngồi im một chỗ, tay ôm chiếc túi trước ngực. Tôi chủ động làm quen, xin số điện thoại và nhắn tin nói chuyện.
Lần đầu tiên tôi nhắn tin, cô ấy còn không nhận ra tôi là ai, tôi phải giới thiệu lại, cô ấy mới nhớ. Quen nhau được nửa năm thì cô ấy nói cho tôi biết cô ấy đã có con với người yêu, đứ bé được gần 2 tuổi, nhưng bố đứa bé từ chối, nên cô ấy làm mẹ đơn thân nuôi con.
Cô ấy cũng tốt nghiệp đại học, có một công việc khá ổn định, cô ấy thuê nhà và đi làm nuôi con dưới thành phố. Tôi đến thăm mẹ con cô ấy trong một căn nhà thuê chật hẹp gần 20 m2, nhưng đồ đạc được xếp gọn gàng, găn nắp, đứa bé rất đáng yêu.
Định tiến đến xa hơn tình bạn, nhưng tôi lại e ngại nhiều vấn đề, nên dừng lại một thời gian dài mới lại nhắn tin cho cô ấy. Trong khoảng thời gian ấy, tôi cảm thấy thèm được nói chuyện với cô ấy, cảm thấy nhớ rất nhiều và cũng suy nghĩ rất nhiều, tôi cảm thấy mình và cô ấy có nhiều điểm chung, nên lại nhắn tin cho cô ấy thường xuyên hơn.
Cô gái ấy vẫn vậy, đáp lại tình cảm của tôi một cách bình thường như những lần trước. Có lẽ, cô ấy cũng không nghĩ gì xa hơn tình bạn khi nhắn tin cho tôi. Còn tôi thì lại khát khao hơn thế, tôi ngỏ ý và nhận được lời từ chối ngay lập tức.
Cô ấy nói, mình đã có một lần dang dở, có con riêng, không xứng với tôi. Nếu lấy cô ấy, tôi sẽ thiệt thòi nhiều.
Tôi cũng đã từng suy nghĩ như cô ấy, nhưng bây giờ thì không, chuyện ấy với tôi không còn quan trọng nữa. Bởi cô ấy là một cô gái tốt và xứng đáng được yêu thương, trân trọng. Tình cảm của tôi dần cũng được cô ấy đền đáp.
Bố mẹ tôi sau một thời gian phản đối kịch liệt, bây giờ cũng xuôi và chấp nhận theo quyết định của tôi, nhưng vẫn luôn miệng nói tôi ngu dại.
Bạn bè, đồng nghiệp cũng vậy, ai cũng nói tôi ngu, thiếu gì phụ nữ ngoan, tử tế, mà phải đâm đầu vào người đàn bà làm mẹ đơn thân, và đi đổ vỏ cho thằng khác.
Liệu có phải, quyết định đến với một cô gái làm mẹ đơn thân là sai lầm của tôi không?.
Minh
Theo baodatviet.vn
Khi con bệnh nặng tưởng chừng không qua khỏi ở viện, chồng lại khiến tôi nhục nhã ê chề không để đâu cho hết nỗi đau Tôi thà chấp nhận làm mẹ đơn thân chứ không thể sống nổi với một người chồng vừa vô tâm vừa vô tình như thế được nữa. Hồi tôi giới thiệu anh cho bạn bè, gia đình, ai cũng cấm. Người thì bảo mặt anh nhìn gia trưởng, hung dữ, người lại nói anh cộc tính, chẳng mấy khi cười, khó gần. Người...