Tâm sự của đàn bà chọn con đường ly hôn: Tôi xứng đáng có được một cuộc sống hạnh phúc hơn
Nhìn những người đàn bà khác được chồng giúp đỡ, thương yêu mà tôi tủi thân ghê gớm. Cũng là phận đàn bà sao bao nhiêu cơ cực lại cứ trút xuống đời mình. Chồng tôi ngày càng đổ đốn, có lần đánh, bạt tai tôi trước mặt con.
Tôi là một người đàn bà rất đỗi bình thường. Khi có chồng, tôi cũng như bao người đàn bà khác, mong muốn được hạnh phúc, được thương yêu. Thế nhưng, hạnh phúc đâu phải là thứ ai muốn cũng có được. Bước vào nhà chồng, cũng chính là lúc cuộc đời tôi bước qua một trang đầy đen tối và buồn bã.
Lấy chồng, đời tôi bắt đầu trải qua những ngày u tối – Ảnh minh họa: Internet
Khi quen nhau, chồng tôi khéo léo che đậy con người mình. Lúc ấy, tôi thấy anh hiền lành, không ăn nhậu, biết quan tâm mọi người. Nhưng “ở trong chăn mới biết chăn có rận”, tôi dần nhận ra bản chất con người anh: Ích kỉ, tham lam, cộc cằn thô lỗ. Sống với anh tôi chịu rất nhiều ấm ức.
Nhà mẹ ruột tôi cách có vài cây số nhưng hiếm khi tôi về thăm nhà. Bởi khi biết tôi về thăm chồng lại bóng gió hoặc xỉa xói: “Lại giấu giếm cái gì mang về nhà hả?”, “À, hôm qua mới lãnh lương, thảo nào…”. Chồng tôi coi ba mẹ vợ như người dưng, hiếm khi qua thăm hỏi. Chỉ những dịp không thể vắng mặt như đám giỗ, lễ tết… anh mới miễn cưỡng đến.
Tôi buồn vô cùng. Chồng tôi lại là bợm nhậu. Sau những buổi chiều làm lụng mệt nhọc, chiều nào cũng tạt vào quán nhậu đến say mềm. Tiền làm ra không được bao nhiêu nhưng ném gần hết số tiền ấy vào những bữa nhậu. Hàng tháng đưa tôi vài đồng nuôi con coi như xong trách nhiệm.
Tôi còng lưng làm lụng, kiếm tiền nuôi con, chịu đựng những thói hư tật xấu của chồng. Ấy vậy mà chồng tôi còn có tính đàn bà. Hễ cái gì không vừa ý là đem tôi ra nhiếc móc, xỉa xói. Nuôi hai con ăn học, bao nhiêu thứ phải lo, chồng thì làm không ra tiền vậy mà anh còn bảo tôi đem hết của cải về cho cha mẹ. Tôi sống trong sự cam chịu, nhẫn nhịn vì con. Tình yêu ngày nào cũng đã chết dần theo năm tháng. Nhiều khi tôi cứ giả vờ mắt nhắm, mắt mở sống cho qua ngày chứ chẳng thiết tha gì người chồng bên cạnh mình.
Video đang HOT
Tôi không còn thiết tha gì người chồng bên cạnh mình – Ảnh minh họa: Internet
Nhìn những người đàn bà khác được chồng giúp đỡ, thương yêu mà tôi tủi thân ghê gớm. Cũng là phận đàn bà sao bao nhiêu cơ cực lại cứ trút xuống đời mình. Chồng tôi ngày càng đổ đốn, có lần đánh, bạt tai tôi trước mặt con. Tôi còn nghe phong thanh chồng tôi ngủ với gái bán hoa. Tôi mặc kệ, chẳng còn hơi sức đâu để hờn ghen. Nếu nói ra, lại bị chửi, bị đánh nhiều hơn.
Mẹ tôi bệnh nặng, cần một khoản tiền lớn để phẫu thuật. Anh chị em bên nhà, mỗi người gom góp một ít. Người không có tiền thì bán bò, bán vịt. Ai có nhiều góp nhiều, ai có ít góp ít, sức khỏe của mẹ vẫn là trên hết. Tôi lo cho mẹ đến mất ăn mất ngủ, nhà chẳng có gì đáng giá. Tôi bán đi hai chỉ vàng mình dành dụm được. Chồng tôi biết, anh ta đánh tôi một trận thừa sống thiếu chết. Chẳng những không lên thăm mẹ mà anh còn tuyên bố: “Mày mà đem tiền lên bệnh viện thì tao ly hôn”.
Ly hôn thì ly hôn, tôi còn tình nghĩa gì với kẻ hẹp hòi, tàn nhẫn đó. Mẹ tôi vẫn là quan trọng nhất. Tôi nhận ra rằng, nếu mình cứ tiếp tục nhẫn nhịn và cam chịu thì vĩnh viễn cuộc đời chẳng có niềm vui. Lo cho mẹ xong, tôi viết đơn ly hôn. Anh ta sửng sốt vì không nghĩ rằng tôi dám bỏ anh ta.
Tôi xứng đáng được hạnh phúc – Ảnh minh họa: Internet
Tôi chọn cho mình một cuộc sống khác. Tuy không sung sướng, giàu có nhưng ít ra phải được thanh thản, bình yên. Tôi đã cam chịu quá lâu, đã sống không nụ cười quá lâu rồi! Tôi cần cởi trói cho mình và bản thân tôi xứng đáng có được một cuộc sống hạnh phúc hơn.
Theo phunuvagiadinh.vn
Hơn tuổi chồng
Hơn tuổi chồng đâu phải là oan nghiệp, đâu phải là tội lỗi lớn lao mà tôi phải chịu từng ấy năm trời?
Ngày đưa tôi về, nhà anh không khí nặng nề, mặt ai cũng gương gạo kém vui. Tôi biết để có được buổi gặp gỡ đầu tiên ấy, chồng tôi đã phải cố gắng rất nhiều.
Bố chồng đàn ông nên ít để ý, ông cũng hiền lành và quan trọng là tôn trọng con cái. Nhưng mẹ chồng thì khác, chuyện con trai bà lấy vợ kém tới năm tuổi là một cú sốc. Bà đã suy nghĩ tới mức phải đi viện, bà gặp tôi rồi điện thoại chửi bới. Tôi lịch sự và tôn trọng mẹ của bạn trai. Nhưng vấn đề cơ bản là con trai bà quyết tâm không bỏ cuộc. Chúng tôi hơn thua nhau năm tuổi, nhưng chúng tôi xác định thực sự đã tìm được đúng mảnh ghép của đời mình. Nhưng với bà, tôi là người phụ nữ mồi chài, làm bùa ngải để con trai bà theo mình... Nhưng tôi là người phụ nữ có học, tự chủ trong cuộc sống lẫn kinh tế, tôi đâu cần phải làm những trò vớ vẩn như thế?
Chúng tôi hơn thua nhau năm tuổi, nhưng chúng tôi xác định thực sự đã tìm được đúng mảnh ghép của đời mình. Ảnh minh họa
Bên ngoài, dư luận ì xèo rồi cũng thôi. Ban đầu tôi hơi khó chịu. Việc lấy chồng kém năm tuổi của tôi đâu phải là việc vi phạm pháp luật hay làm ảnh hưởng tới gia đình nhà khác mà thiên hạ cũng không buông tha? Nhưng rồi cuộc sống còn bao nhiêu việc để lo lắng, nên tôi quyết tâm bỏ ngoài tai những lời khó nghe. Nếu cứ sống theo dư luận thì còn đâu thời gian cho cuộc sống của mình. Bố chồng nói: " Thôi cứ bơ đi mà sống con ạ. Kệ bà ấy. Mà tốt nhất là hai đứa ra riêng ngay". Bố chồng tôi đã có cả cuộc đời để hiểu vợ mình, nên chồng tôi cũng lựa chọn giải pháp ấy.
Chúng tôi ra riêng. Hai đứa con lần lượt ra đời. Mẹ chồng vẫn nguyên thái độ khó chịu hằn học với con dâu như cũ. Đến cháu nội bà cũng vì thế mà bớt yêu thương. Tôi chạnh lòng ghê gớm. Cuộc sống hạnh phúc của chúng tôi hình như không khiến mẹ hài lòng. Việc lớn việc nhỏ, những trách nhiệm của dâu con trong nhà tôi đều lo đủ, nhưng mẹ vẫn không thôi lườm nguýt. Tôi mặc kệ. Người chồng kém năm tuổi vẫn đồng hành chia sẻ, san bớt những nỗi niềm ấy cùng vợ. Anh nói: "Lấy vợ trẻ chắc gì đã hạnh phúc. Đầy người li hôn vợ trẻ đó thôi...". Tôi nghĩ ông trời không cho ai tất cả. Được cái này sẽ mất cái kia. Tôi có một người chồng tâm lí, có trách nhiệm với gia đình, thì chuyện mẹ chồng khó dễ cũng coi như là điều trời lấy ngược lại mà thôi.
Chồng ít tuổi hơn nhưng không hề trẻ con, mọi suy nghĩ của chồng còn chín chắn hơn cả vợ nữa. Bảy năm chung sống, tôi càng yên tâm quyết định ngày nào của mình là đúng. Quan trọng của đời người là tìm đúng mảnh ghép của đời mình.
Thôi thì mẹ không ưa con cũng được, nhưng mẹ phải ăn để khỏe lại mà giận tiếp. Chứ giờ nhà đâu còn ai ngoài con chăm mẹ nữa đâu?". Ảnh minh họa.
Mẹ chồng tôi bị đột qụy. Khỏi nói mọi thứ trong nhà xáo xào như thế nào. Bố chồng tôi vất vả phục dịch. Ban đầu bà dứt khoát không cho tôi động vào thứ gì trong nhà, từ chăm sóc, ăn uống đến lại gần nơi bà nằm. Trời ơi, thật oái oăm hết sức. Bố là đàn ông lóng ngóng, vụng về mà mình ông cũng không thể kham hết mọi việc. Chồng tôi đi làm xa. Giúp việc thì lần lượt ra đi vì không chịu nổi tính khí của bà. Tôi cứ nghĩ người ta mạnh khi còn có sức khỏe, chứ ốm nằm đó sức đâu mà vẫn giận dỗi? Rồi bố chồng cũng ốm... Mẹ chồng vẫn nằm đó một mình, còng queo.
Bát cơm tôi mang vào rồi lại mang ra, đến bữa chiều len lén nhìn vào thấy bà với mãi để lấy hộp sữa mà không nổi. Tôi ứa nước mắt vì thương vì giận. Nhưng tôi đi vào phòng thì bà lại quay đi. Tôi nói: "Thôi thì mẹ không ưa con cũng được, nhưng mẹ phải ăn để khỏe lại mà giận tiếp. Chứ giờ nhà đâu còn ai ngoài con chăm mẹ nữa đâu?". Bà im, tôi định nói "không lẽ việc lấy nhau và sống hạnh phúc của các con, mẹ lại hằn học lâu đến thế?". Nhưng rồi may kìm lại được. Người già mà, làm sao thay đổi họ một sớm một chiều?
Mẹ nằm im như thế rất lâu, tới chiều muộn tôi mang chậu nước ấm vào, lén nhìn thấy nước mắt bà chảy ra. Tự nhiên tôi thấy thương bà. Bao nhiêu năm giận con dâu, hẳn lòng bà cũng trĩu nặng nhiều lắm. Lòng tôi tự nhiên chùng xuống. "Mẹ xin lỗi con..." Một lời nói rất nhỏ vang lên khiến tôi đứng sững như trời trồng, rồi tôi khóc òa như một đứa trẻ. Bảy năm trời, tôi đã mong mẹ hiểu cho tôi như thế này biết bao nhiêu...
Hơn tuổi chồng đâu phải là oan nghiệp, đâu phải là tội lỗi lớn lao mà tôi phải chịu từng ấy năm trời?
Theo phunuonline.vn
Bạn biết rằng nên sống trọn vẹn, vậy "sống trọn vẹn" là sống thế nào? "Hành trình của bạn bắt đầu với một lựa chọn: ngồi dậy, bước ra ngoài, và sống thật trọn vẹn" - Oprah Winfrey. Dường như ai cũng có thể khẳng định rằng mình nên sống trọn vẹn, nhưng đó lại là điều không phải ai cũng thực hiện được, hoặc biết cách thực hiện cho đúng. Bạn có cảm thấy rằng, cuộc sống...