Tâm sự của cô nàng ê chề tìm cách ‘úp sọt’ người mình yêu
Vì muốn níu chân T., tôi đã “thả” để có thai với anh. Nói trắng ra thì tôi đã “úp sọt” T…
Bố mẹ T. là dân kinh doanh nên T. chẳng lo thất nghiệp. Cùng lắm không xin được việc vừa ý, anh lại về giúp gia đình buôn bán. Thêm vào đó, T. là cậu quý tử duy nhất trong nhà, trước sau gì anh cũng thừa hưởng khối tài sản kếch sù của cha mẹ để lại.
Nhưng vốn là một chàng công tử ăn chơi, xung quanh T. có rất nhiều cô gái sẵn sàng dâng hiến. Hẹn hò được 3 tháng thì T. bắt đầu lạnh nhạt với tôi vì chú ý đến cô gái khác. Vì muốn níu chân T., tôi đã “thả” để có thai với anh. Nói trắng ra thì tôi đã “úp sọt” T..
Khi tôi vui mừng thông báo tin mình đã có thai thì không ngờ, T. gạt phắt đi: “Cô dễ dãi thế chắc gì đó là con của tôi”.
Đau đớn và nhục nhã, nhưng tôi quyết không buông T.
Đau đớn và nhục nhã, nhưng tôi quyết không buông T. Tôi tìm đến tận nhà gặp cha mẹ anh. Và họ ra điều kiện, chỉ đón tôi về làm dâu sau khi sinh con, làm xét nghiệm ADN.
Tôi đã về làm vợ T. như thế. Ngày về nhà chồng không có xe hoa, váy cưới. Tôi ôm đứa con gái bước qua cánh cổng biệt thự nhà T. và tự hứa với lòng mình sẽ sống tốt với chồng và nhà chồng.
May mắn là bố mẹ chồng tôi cũng không khắt khe gì, họ đối xử với tôi đúng mực và rất yêu thương cháu gái. Tôi không có bằng cấp gì nên chỉ ở nhà trông con. Khi con gái cứng cáp, tôi xin bố mẹ cho đi tìm việc làm để khuây khỏa. Mẹ chồng tôi không đồng ý và bảo tôi chỉ cần ở nhà phụ giúp công việc và trông con, hàng tháng bà sẽ trả lương cho tôi.
Video đang HOT
Nhưng dù bố mẹ chồng có tốt với con dâu thì tôi vẫn buồn phiền bởi chồng sống như một công tử ăn chơi, không chịu chăm lo cho gia đình. Anh suốt ngày chơi game, rồi tụ tập bạn nhậu đi karaoke, vũ trường, đua xe, cá độbóng đá… Không biết Hữu đã tiêu tốn biết bao nhiêu tiền của trong gia đình vì những khoản nợ nần khổng lồ.
Ban đầu tôi nhẹ nhàng nói chuyện khuyên anh ở nhà và gần gũi con nhiều hơn. T. chỉ ậm ừ cho qua rồi vẫn chứng nào tật ấy. Cả tuần trời có khi vợ chẳng được ngủ cạnh chồng, con chẳng thấy mặt cha. Thói xấu của T. đã thành nếp, đến bố mẹ chồng tôi cũng chẳng nói được gì. Tôi lại càng khó khuyên nhủ anh bởi vì T. luôn có tư tưởng đã cho tôi cái mà tôi muốn thì giờ đến lượt anh muốn làm gì thì làm.
Thế rồi để giữ chân chồng, tôi nghe lời mẹ chồng sinh thêm đứa con thứ hai. Nhưng chỉ được vài tháng sau, anh lại chứng nào tật nấy. Lần này tôi sinh được con trai nên bố mẹ chồng mừng lắm. Nhưng tôi lại bị trầm cảm sau khi sinh, tính tình thay đổi, hay cáu gắt. Có lần hai vợ chồng cãi nhau, T. giơ tay tát tôi một cái nảy lửa khiến tôi bị ngã xuống cầu thang, nằm viện mấy ngày.
Trong khi sức khỏe tôi ngày càng yếu và phải vật lộn với thuốc thang thì T. càng được thể “mưa gió” bên ngoài. Anh cặp kè từ gái trẻ đến mấy bà sồn sồn. Chuyện tôi bị “cắm sừng” đến mấy bà bán rau ngoài chợ cũng biết. Thực sự tôi chán nản vì chồng như một con ngựa bất kham.
Mới đây khi tôi đang nằm viện thì T. đòi ly hôn để lấy một người đàn bà nạ dòng hơn anh 5 tuổi, đã ly dị và có con riêng.
Mới đây khi tôi đang nằm viện thì T. đòi ly hôn để lấy một người đàn bà nạ dòng hơn anh 5 tuổi, đã ly dị và có con riêng. T. nói người đàn bà đó đã mang thai đứa con mà anh thực sự mong đợi. Đến nước này, tôi chỉ còn biết ôm con về nhà mẹ đẻ.
Cũng may suốt thời gian qua, tôi chịu khó dành dụm được một khoản tiền và mua được một mảnh đất để dành cho con. Giờ tôi sẽ kiếm một công việc để tự nuôi sống bản thân và ba mẹ con sẽ sống thật tốt mà không cần có anh ta. Nhiều lúc tôi cũng tự hỏi, nếu như tôi không “úp sọt” T. thì liệu anh ta có đối xử với tôi như vậy không?
Theo Ngoisao
Anh rể "tháo chạy" khỏi nhà vợ vì... em vợ si mê
Từ ngày tôi về ra mắt gia đình em, khi tôi chưa là chồng của chị gái em, tôi đã cảm nhận được sự quan tâm em dành cho tôi. Nhưng ban đầu tôi nghĩ, đó chỉ là do em quý mến người yêu của chị nên em chăm sóc như vậy.
Với lại, cả nhà em ai cũng quý tôi nên tôi luôn coi đó là chuyện thường. Nhiều lần em vòi vĩnh tôi, bắt tôi đưa đi mua quần áo, rồi em cứ thử xong lại xoay vòng chiếc váy. Sự tự nhiên của em nhiều khi khiến tôi ngượng. Nhưng tôi lại luôn xác định trong đầu, em là em gái của người yêu nên không quan trọng, chiều em một ít thì cũng là lấy lòng nhà vợ.
Người yêu tôi thì cực kì thoải mái trong chuyện này. Lúc nào cô ấy cũng bảo tôi quan tâm chăm sóc em gái cô ấy, vì em còn nhỏ. Thật ra, chỉ là em nhỏ hơn tuổi chúng tôi thôi chứ còn nói về tuổi nhỏ thì không phải. Em đã là thiếu nữ, biết yêu và cũng có thể lấy chồng dù là hơi sớm. Nhưng tôi không bận tâm nhiều chuyện đó, nghĩ chỉ mệt thêm, tôi cứ ân cần lo lắng cho cả gia đình người yêu, giống như chăm sóc cô ấy vậy.
Người yêu tôi là một cô gái tốt, cực kì tốt. Lúc nào em cũng quan tâm tới tôi. Em không bao giờ ỷ lại hay muốn tôi vất vả vì em. Tất cả những thứ em có, em đều muốn tôi san sẻ, ngay cả vật chất và tinh thần. Chúng tôi yêu nhau lắm, tôi đã qua lại nhà em gần gũi, thân thiện, bố mẹ em, cả họ hàng nhà em ai cũng đã coi tôi như người trong nhà.
Chỉ có cô em gái của em, nhiều khi tôi cảm nhận được ánh mắt khó chịu của cô ấy khi bắt gặp tôi quan tâm chị gái quá mức. Tôi thường hay thể hiện tình cảm như nhặt thức ăn dính trên má người yêu, hay gắp thức ăn cho em, nhưng em gái người yêu thì có vẻ không ưng chuyện đó. Cô ấy thường nhìn chằm chằm vào tôi những lúc như vậy, có khi dỗi đứng lên không ăn cơm mà chẳng ai biết vì sao.
Ảnh minh họa
Người nhà không hiểu chuyện chỉ bảo nó trẻ con, còn tôi thì cứ ngờ ngợ, hay là cô ấy thích tôi. Nhưng nói ra thì hài hước, và cũng là dở hơi, lại sợ người yêu suy nghĩ nên tôi để trong lòng, không nói gì.
Càng ngày thì biểu hiện của cô em gái càng rõ. Mỗi lần chúng tôi hẹn hò, cô ấy đều đòi đi cùng. Có hôm chị gái bận, cô ấy gọi cho tôi, bắt tôi dẫn đi xem phim. Tôi từ chối thì cô ấy nói tôi không biết chiều em vợ. Thật ra, tôi có cảm nhận không hay nên không muốn tạo khoảng cách gần gũi, tôi muốn không cho em cơ hội được gần tôi. Thế mà cô ấy nhất định không chịu, cứ đòi bằng được, tôi đành chịu thua.
Rồi tôi và chị gái cô ấy cưới nhau. Chúng tôi có một đám cưới hạnh phúc. Ngày chúng tôi ăn hỏi, cô em báo bệnh, không làm gì hết, chỉ nằm lỳ trong giường. Ai cũng lo cho cô ấy, còn tôi thì lờ mờ suy đoán ra nguyên nhân. Có vẻ như cô ấy thất vọng vì chúng tôi lấy nhau.
Đám cưới tổ chức linh đình, sang trọng. Cô ấy chẳng ăn mặc cầu kì, vì chẳng vui vẻ gì, cũng không trang điểm, cái gì cũng xuề xòa. Cả nhà phải nhắc, cô ấy vẫn mặc kệ. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại đi tương tư một người là chồng của chị gái mình.
Thật là, con gái có nhiều lý do buồn cười để không đi lấy chồng, hay không yêu ai đó. Biết rõ tôi sẽ là anh rể của cô ấy, vậy mà cô ấy còn quan tâm, còn thích tôi. Có bao giờ có kết quả gì đâu mà chờ đợi, và dù tôi không lấy chị cô ấy thì chắc chắn tôi cũng không lấy cô ấy. Tại sao cô ấy lại như vậy.
Tôi thật buồn nếu như đó là tình yêu thực sự mà cô ấy dành cho tôi. Sau ngày cưới, chúng tôi sinh con. Vì sống cùng một nhà nên tôi càng cảm nhận được tình cảm của cô ấy và sự thất vọng cô ấy dành cho mình. Chỉ có vợ tôi, em là người lương thiện lại không bao giờ nghĩ gì nên em không nhận ra. Nói thêm là, thời gian đó tôi sống nhờ nhà vợ vì chuyện công việc chưa thể chuyển lên nơi tôi mong muốn được. Phải đợi một thời gian.
Nhưng lâu dần, cứ ở nhà vợ quen, tôi cũng không muốn đi đâu cả. Vả lại, gia đình không có ai, chỉ có bố mẹ già và cô em gái, chúng tôi đi đâu thì các cụ buồn nên các cụ cứ giữ tôi lại. Tôi cũng vì nghĩ cho vợ nên cũng cố kéo dài thời gian, xem công việc thế nào rồi tính sau. Thoáng đấy mà đã được gần 5 năm từ ngày chúng tôi yêu tới khi có con lớn. Và đó cũng là khoảng thời gian mà cô em vợ dành tình cảm cho tôi.
Sống cùng gia đình tôi, cô ấy nhất định không đi lấy chồng. Bao nhiêu người đàn ông đến hỏi, cô ấy cũng từ chối. Bố mẹ tôi nói thế nào cô ấy cũng không nghe, cô ấy luôn miệng nói mình có người yêu rồi, ở bên nước ngoài, cô ấy sẽ đợi anh ta về và ra mắt gia đình. Nhưng đã mấy cái tết trôi qua, chẳng thấy tín hiệu gì. Tôi cũng lo lắng cho cô em vợ.
Sau này, sợ em vợ vì tôi mà không lấy chồng. Tôi bàn với vợ chuyển ra ngoài ở, vì con cái cũng lớn, cần không gian riêng. Vợ tôi buồn lắm và tôi cũng nhìn rõ ánh mắt ướt lệ của cô em vợ khi tôi nói ra ý định ấy. Tôi phải trình bày khá nhiều thì vợ tôi mới chịu đồng ý, và cuối cùng, tôi phải hi sinh công việc của mình và không thể chiều lòng vợ cũng chỉ vì ở đó sợ sinh thị phi.
Chúng tôi quyết định lên thành phố sống, xa hẳn cái gia đình, nơi có cô em vợ ngày ngày tương tư tôi như vậy. Tôi hi vọng sự ra đi của mình là cách tốt để khiến em tỉnh ngộ ra và có người yêu, đi lấy chồng. Tôi không còn cách nào khác, và tôi cũng không thể lý giải nổi, tại sao lại có thứ tình cảm mù quáng đến như vậy... Thật là khó hiểu vô cùng.
Theo VNE
Nhìn di ảnh hai người vợ hiền, tôi không dám kết hôn lần 3 Nhìn di ảnh 2 người vợ hiền trên bàn thờ khiến tôi không khỏi xót xa và không dám kết hôn lần 3. Tôi sợ khi danh chính ngôn thuận là vợ chồng, em lại đoản mệnh giống như 2 người vợ hiền trước đó của tôi. Tôi luôn quan niệm hạnh phúc đôi lứa sẽ tràn đầy khi xứng đôi vừa lứa....