Tâm sự của cô gái từng “sống thử”
Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ sống thử, sẽ quan hệ tình dục trước hôn nhân nhưngtình yêuvới Tuấn, người con trai tôi yêu bằng cả trái tim mình đã làm tôi mê muội.
Tôi và Tuấn yêu nhau vào đúng năm cuối đại học, anh học cùng khóa với tôi nhưng khác khoa. Tôi vẫn nghe tiếng anh từ lâu: một chàng trai tỉnh lẻ nhưng con nhà giàu, đẹp trai. Mức học của anh cũng khá. Nói chung anh là đối tượng theo đuổi của nhiều cô gái trong trường, trừ tôi. Bạn bè vẫn bảo Tuấn đào hoa và có tính lăng nhăng, ai yêu chàng ấy thì khổ. Tôi cũng nghĩ thế nhưng tôi không nghĩ mình chính là cô gái phải chịu nỗi khổ ấy…
Tôi tình cờ chạm mặt anh trên thư viện, chỉ qua vài câu chào hỏi ban đầu, Tuấn đã cuốn tôi vào ánh mắt như biết cười và lối nói chuyện có duyên đầy sức hút của anh. Quả thật tôi đã mê đắm vào mộttình yêunồng nàn nóng bỏng, chẳng cần biết tương lai sau này hai đứa có đến được với nhau không. Yêu Tuấn rồi tôi mới thấy mình thật khổ sở khi quanh anh có baongười đẹpvây quanh, lúc nào cũng thiết tha xin chết, chỉ cần được anh chấp thuận.
Ban đầu Tuấn cho tôi niềm tin “anh chỉ có em” khiến tôi cũng yên tâm phần nào, và lòng cảm thấy lâng lâng tự hào khi đi bên anh, trước bao con mắt ngưỡng mộ, ghen tị của bọn bạn. Nhưng yêu nhau một thời gian, tôi thấy Tuấn ít quan tâm đến tôi hơn, có những buổi trốn tôi đi sinh nhật bạn một mình hay đi đâu đó tôi cũng không biết. Có lần đứa bạn thân của tôi bảo nhìn thấy anh ta đi chơi với cô gái nào đó, rất tình tứ. Tôi nổi cơn ghen, truy hỏi thì Tuấn chối phăng, anh ta bảo làm gì có chuyện đó, nếu em không tin thì đến ở với anh đi, anh thoải mái cho em quản lí.
ảnh minh họa
Tuấn lên Hà Nội học đại học được bố mẹ mua cho một căn hộ chung cư, nhiều lần tôi có đến nhà anh, hai đứa nấu cơm ăn chung. Trong một không gian riêng tư như thế, nhiều lần chúng tôi đã không kìm được cảm xúc của mình nhưng tôi chưa để mọi chuyện đi quá giới hạn. Tuấn thì luôn luôn đòi hỏi, luôn luôn khao khát, nhiều lúc anh như phát cuồng vì bị tôi từ chối.
Tôi thật sự rất yêu anh, muốn được chung sống bên anh. Nhưng sống thử trước hôn nhân thì tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Tôi nghĩ đó là một việc không thể chấp nhận được với bất kì người con gái nào, nhất là với một cô gái quê mùa, luôn được mẹ răn dạy cẩn thận như tôi: “Lên thành phố học nhiều cạm bẫy, con phải biết giữ gìn, đừng nhẹ dạ cả tin mà khổ suốt đời con ạ”.
Video đang HOT
Vậy mà… trái tim yếu đuối trong tôi, những khao khát, những ghen tuông đã khiến tôi chấp nhận về sống chung với anh. Tôi muốn giữ anh cho riêng mình, muốn anh ở trong tầm mắt của tôi, muốn được chăm sóc vàyêu thươnganh như một người vợ thật sự. Tôi đã thỏa mãn lòng ích kỉ của mình, Tuấn chung tình bên tôi, hai đứa lúc nào cũng quấn quýt bên nhau, tôi không còn lo sợ mất anh, và dĩ nhiên tôi đã phải cho đi đời con gái của mình. Lúc ấy tôi không mảy may hối tiếc bởi anh hứa sau khi ra trường, có việc làm ổn định anh sẽ cưới tôi làm vợ.
Nhưng bao lời hứa đã theo gió bay đi, để lại trong tôi nỗi cay đắng xót xa, tủi nhục ê chề. Tuấn đã bỏ rơi tôi, chạy theo cô con gái giám đốc vừa xinh đẹp, có tiền lại hứa hẹn mang đến cho anh ta một tương lai sáng lạn. Tôi đã khóc hết nước mắt cầu xin anh quay về với tôi nhưng khuôn mặt anh lạnh lùng: “Tôi chán cái cảnh em cứ nhằng nhẵng bám theo anh cả ngày rồi?”
Có thể là tôi đã sai khi quá yêu và giữ anh ta bên mình nhưng sao anh ta lại buông ra những lời tàn nhẫn ấy. Sao tôi không sớm nhận ra bộ mặt đểu cáng của anh ta, sao tôi ngu muội vậy?
Số phận như cũng muốn trêu đùa tôi. Chưa kịp nguôi ngoai vớinỗi đaubị bỏ rơi thì tôi lại cay đắng phát hiện mình đang trong mình giọt máu của anh ta. Tôi đã cố tìm anh ta, mong anh ta nghĩ lại mà đoái hoài đến tôi và con nhưng anh ta tàn nhẫn quẳng cho tôi một xấp tiền và bảo tôi tự giải quyết. Tủi nhục, đau đớn, ê chề và quá uất hận người đàn ông bội bạc, tôi đã bỏ đi giọt máu của mình. Tôi không muốn giữ lại đứa con của kẻ mất hết tính người, tôi sẽ quên hết quá khứ, sẽ đứng lên và sống tốt để anh ta phải sáng mắt ra.
Tôi đã quyết tâm làm được điều mình muốn. Sau 3 năm nỗ lực, cố gắng tôi đã khẳng định được vị trí của mình trong công ty, vươn lên chức trưởng phòng và tự lo cho mình một cuộc sống thoải mái. Trong suốt những năm tháng ấy, có một người luôn ở bên tôi, tiếp thêm cho tôi sức mạnh và động viên tôi rất nhiều. Anh là Hoàng, làm cùng phòng với tôi và hiện là sếp trực tiếp của tôi.
Tình cảm chân thành của anh đã dần lay động trái tim tôi. Tôi yêu anh lúc nào chẳng hay, một tình yêu chín chắn, trưởng thành, với bao mong ước về tương lai. Anh luôn tỏ rõ mình là một người đàn ông bao dung, rộng lượng và rất ân cần, chu đáo. Lòng tôi rất đỗi bình an khi bên anh. Chúng tôi đã lên hết kế hoạch cho tương lai, chỉ còn chờ bố mẹ hai bên chọn ngày lành tháng tốt cho lễ ăn hỏi và lễ cưới vào tháng sau.Hạnh phúcvới tôi như một giấc mơ, một giấc mơ tôi mãi đắm chìm và chẳng bao giờ muốn tỉnh dậy nhưng…
Hoàng – người đàn ông tôi yêu đang ngồi đối diện với tôi, ánh mắt anh hằn lên những tia nhìn dữ dội, vừa sắc lạnh vừayêu thương. Anh như con mãnh thú kiêu hãnh bị trọng thương, cô đơn và đau đớn tột cùng. Từng lời của anh như cứa vào trái tim tôi rỉ máu: “Vì sao, vi sao hả Uyên? Vì sao em không nói cho anh biết sự thật? Anh đã nghĩ em là một người con gái ngoan ngoãn, nhu mì. Vậy mà… Sao em dám sống thử trước hôn nhân, sao em không biết giữ mình, sao em để cho người ta lợi dụng và chà đạp em? Anh yêu em nhưng anh không thể chấp nhận sự thật ấy, anh không bao giờ chấp nhận người vợ của mình đã từng sống như vợ chồng với người đàn ông khác. Anh đã chuẩn bị tất cả cho tương lai của chúng mình nhưng giờ thì…Em làm anh đau lòng quá!”.
“Em không xứng đáng với anh, mong anh tha lỗi. Cầu chúc anh hạnh phúc”. Tôi chỉ còn biết đau đớn buông ra lời nói cuối cùng ấy với anh. Anh đã đi rồi, đã thật sự bước ra khỏi cuộc đời tôi. Còn tôi vẫn ngồi đó, từng giọt nước mắt ân hận, day dứt như nhấn chìm tất cả: tương lai, hạnh phúc, sự thanh thản trong tâm hồn và niềm vui sống. Bao năm qua tôi đã cố quên nhưng chưa bao giờ quá khứ thật sự ngủ yên. Tôi đang phải trả giá cho những năm tháng yêu đương vụng dại và bồng bột của chính mình, trả giá cho tội lỗi mình đã gây ra.
Rồi đây tôi có thề làm vợ, làm mẹ như bao người phụ nữ khác? Tôi đã sống thử trước hôn nhân, đã vứt bỏ đứa con của chính mình, khi nó mới phôi thai. Sao tôi có thể tha thứ cho chính mình? Ai có thể chấp nhận một người con gái như tôi?Hạnh phúcđối với tôi thật quá mong manh. Tôi sợ yêu, sợ những vết thương lòng và không còn dám tin vào những điều tốt đẹp ở tương lai…
Theo VNE
Nhật ký của ông chồng ở nhà nội trợ
Vợ tôi nhìn cảnh ba bố con tươi vui, sạch sẽ, cơm nước sẵn sàng, nhà cửa gọn ghẽ nên luôn khen ngợi, động viên tôi. Tôi biết là mình đã quyết định đúng. Giờ các cháu bốn tuổi, đi mẫu giáo, tôi có thời gian lên mạng đọc báo, thỉnh thoảng sang hàng xóm đánh cờ với ông bạn cùng cảnh. Tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Theo thống kê của Pháp, gần 600.000 đàn ông đang ở nhà nội trợ để vợ đi làm, nhưng con số đó mới chỉ chiếm 2% số người nội trợ của quốc gia này.
Ở nước ta, tuy chưa thống kê cụ thể về hiện tượng này, nhưng hình ảnh người đàn ông xách làn đi chợ, đưa đón con đi học hàng ngày hay ở nhà cơm nước cho vợ đi làm không phải hiếm. Tuy nhiên, khi kê khai nghề nghiệp, hiếm có người đàn ông nào tự nhận công việc hiện tại của mình là nội trợ, trong khi phụ nữ khai như thế lại là chuyện bình thường.
Vì sao đàn ông lại ít dám thừa nhận sự thay đổi vai trò đó? Theo nhà xã hội học Jean Claude Kaufmaun: "Có lẽ từ thời thượng cổ, đàn ông đã đi săn bắt bên ngoài, đàn bà ở nhà hái lượm, nuôi con. Giờ đảo ngược vai trò, đàn ông e ngại mất đi vẻ "oai phong" trước con mắt thiên hạ. Nhưng, xã hội đã đổi thay, ngày càng có nhiều ngành nghề không dựa trên sức mạnh cơ bắp nên phụ nữ hoàn toàn có thể đua tranh với nam giới. Xét trên bình diện kinh tế, nếu hai vợ chồng mà một người đi làm, một người phai ở nhà nội trợ thì tất nhiên người có thu nhập cao hơn đi làm sẽ có lợi hơn. Tuy nhiên, để thay đổi một quan niệm đã tồn tại lâu đơi không hề đơn giản, và bao giờ cũng phải có những người đi đầu. Hiện nay, họ còn là số ít nhưng có thể một ngày nào đó họ sẽ trở thành số đông trong xã hội, chuyện đàn ông ở nhà nội trợ sẽ bình thường như đàn bà nội trợ để chồng đi làm. Vấn đề là làm sao thay đổi được quan niệm cố hữu trong đầu chúng ta, để việc đàn ông vào bếp không bị xem là nghịch cảnh". Dưới đây là tâm sự của một số ông chồng đi tiên phong.
Chuyện thứ nhất
Anh Hoàng Quân, 37 tuổi, giáo viên thể dục, chia sẻ: "Tôi đã đi đến quyết định ở nhà vì tình yêu, vì vợ và hai cô "công chúa". Tám năm trước, chúng tôi đến với nhau, cô ấy là giáo viên tiếng Anh dạy cùng trường với tôi. Chúng tôi kết hôn ba năm mà vẫn chưa có con. Đến năm thứ tư thì vợ tôi có thai, bác sĩ cho biết là sẽ sinh đôi. Chúng tôi vừa mừng vừa lo, vì cha mẹ hai bên đều già yếu và ở xa, không thể giúp trông cháu được. Khi vợ tôi hết thời gian nghỉ hộ sản, chúng tôi buộc phải thuê người giúp việc, kinh tế trở nên eo hẹp. Lúc các cháu được hai tuổi rưỡi, chúng tôi bàn đi tính lại và tôi quyết định nghỉ việc ở nhà trông con, cơm nước cho vợ đi làm. Hai cô nhóc đa được bố chăm sóc chu đáo. Chiều chiêu, tôi tắm cho con, chuẩn bị cơm nước đợi vợ về. Vợ tôi nhìn cảnh ba bố con tươi vui, sạch sẽ, cơm nước sẵn sàng, nhà cửa gọn ghẽ nên luôn khen ngợi, động viên tôi. Tôi biết là mình đã quyết định đúng. Giờ các cháu bốn tuổi, đi mẫu giáo, tôi có thời gian lên mạng đọc báo, thỉnh thoảng sang hàng xóm đánh cờ với ông bạn cùng cảnh. Tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Ảnh minh hoạ (nguồn internet)
Thật ra, để làm một người đàn ông nội trợ không đơn giản chút nào. Ngay cả các con tôi cũng hỏi: "Sao bố không đi làm như bố các bạn khác?". Tôi chỉ cười:"Bố cũng đi làm như mẹ thì ai đưa đón các con?". Tôi tin xã hội sẽ thay đổi quan niệm. Bây giờ những ông chồng làm việc nhà như tôi còn hiếm, nhưng chắc chắn trong tương lai sẽ nhiều lên và tôi đang ở hàng ngũ những người đi đầu. Giống như trong đội bóng, nếu ai cũng chỉ thích xông lên hàng tiền đạo, khung thành bỏ ngỏ thì càng đá càng thua. Chúng ta vẫn hô hào "giải phóng phụ nữ", khuyến khích chị em đua tranh ngoài xã hội, nhưng nếu đàn ông không chịu làm việc nhà thay thì ai sẽ làm?".
Chuyện thứ hai
Nếu bạn nghĩ chỉ những ông chồng đã nghỉ hưu hay ốm yếu hoặc thất nghiệp mới ở nhà nội trợ thì bạn đã lầm. Anh Trần Quang, 43 tuổi, từng làm quản lý ở một công ty cổ phần. Thuở nhỏ, anh có thiệt thòi là bố luôn công tác xa nhà, có khi hàng năm không gặp mặt con. Thấy những đứa trẻ khác có bố đưa đón hàng ngày, anh thèm lắm. Giờ, nghỉ việc ở nhà với con và làm nội trợ là một niềm vui đối với anh. Anh nói: "Đối với tôi, không có gì quan trọng hơn làm bố. Chăm sóc con là được tắm rửa, mặc quần áo, chuẩn bị bữa ăn cho con, đưa đón con đi học. Tôi tìm thấy những niềm vui mà trước đây mình không có. Khi con hai tuổi rưỡi đi nhà trẻ, mỗi ngày tôi có mấy giờ nhàn rỗi. Tôi mơ viết văn, làm thơ từ nhỏ, bây giờ mới có điều kiện. Tuy nhiên, tôi không muốn để con xem tôi như mẹ của nó. Tôi luôn là một ông bố biết chơi đùa với con nhưng cũng biết nghiêm khắc".
Ở nhiều nước phát triển, có thể chỉ một trong hai vợ chồng đi làm là đủ nuôi cả gia đình. Việc một người ở nhà làm nội trợ là giải pháp của không ít gia đình. Vấn đề là ai giữ "gôn", "ai đá tiền đạo"? Trước hết là phải hợp với mong muốn của mỗi người. Có những phụ nữ đảm đương những trọng trách ngoài xã hội, họ có niềm đam mê công việc và rất mong có một người chồng quán xuyến việc nhà giúp mình. Nếu người chồng thực lòng yêu vợ, tự nguyện lo toan và điều đó cũng phù hợp với mong muốn của anh ấy thì tại sao lại ngại ngùng?
Tại sao khi hoàn cảnh xã hội đã đổi thay, nam nữ bình đẳng về mọi phương diện thì chúng ta vẫn mặc định đàn ông sinh ra là để đi làm, đàn bà dù có tài giỏi hay có thu nhập cao hơn vẫn phải lo quán xuyến việc nhà, không để chồng nấu cơm, rửa bát? Sao lại cho như thế là làm những việc không đáng mặt đàn ông, có người còn gọi là "đàn ông mặc váy"? Nếu cứ suy nghĩ như vậy, bao giờ mới đạt được bình đẳng giới? Các nghiên cứu còn cho thấy, đàn ông ở nhà ít cảm thấy cô đơn như đàn bà, vì họ có nhiều thú vui và bạn bè hơn. Cảnh các "ông nội trợ" rủ nhau đi chợ, tụ tập uống cà phê, xem bóng đá rồi canh giờ dọn dẹp nhà cửa, đón con, làm bữa cơm... đợi vợ, có thể sẽ là hình ảnh phổ biến được nhiều người ngưỡng mộ trong tương lai không xa.
Theo VNE
Tôi không thoát khỏi "cơn say tình" của cô chủ Cơm no, ngà ngà hơi men, tối hôm ấy cô chủ đã ngọt ngào, khéo léo dẫn dụ tôi vào đam mê, nhục dục. Tôi đã biến thành đàn ông trong vòng tay sành sỏi của cô chủ khi bước sang tuổi 19. Hết kỳ nghỉ lễ, lấy lí do đông người chật chội, cô chủ chỉ giữ mình tôi lại, 2 thằng...