Tâm sự của cô dâu năn nỉ chồng hoãn ngày cưới vì bệnh… vùng kín
Chỉ còn gần 2 tháng nữa là mình lên xe hoa, vậy mà oái oăm thay mình suýt phải “delay” kế hoạch cưới xin đã dự định từ lâu này chỉ vì gặp phải một sự cố ngoài ý muốn.
Mình và chồng sắp cưới yêu nhau tính đến nay đã hơn 3 năm. Anh hơn mình 4 tuổi và hiện đang làm trưởng phòng tổ chức sự kiện một công ty lớn. Còn mình năm nay 25 tuổi, dù đang làm kế toán tại một công ty nhưng tính mình khá trẻ con.
Khi yêu, dù anh đã khá chững trạc và có công việc ổn định nhưng mình nhất quyết giữ quan điểm không “vượt rào” trước khi kết hôn. Khỏi phải nói, nhiều lần gạ gẫm mình không được, anh đã bực mình đến thế nào. Song vì yêu nên anh cũng dần hiểu ra và tôn trọng quyết định của mình. Từ đó, anh thường cố gắng giữ gìn cho mình cho đến khi mình sẵn sàng.
2 tháng trước, sau những ngày bên nhau hạnh phúc, hai đứa mình quyết định làm đám cưới. Quyết định này được 2 bên gia đình rất ủng hộ. Ai cũng mừng cho hai đứa sắp về chung một nhà và đã chung tay giúp chuẩn bị trước mọi thứ cho hôn lễ. Tính đến thời điểm này, mình và anh cũng đã tất bật chuẩn bị chụp ảnh cưới, váy cưới, thiệp cưới đã gần xong.
Mọi công đoạn chuẩn bị cho đám cưới đang diễn ra tốt đẹp cho đến khi anh đưa ra quyết định hai đứa thu xếp một ngày đi khám sức khỏe tiền hôn nhân. Vì cũng chẳng nề hà gì việc khám sức khỏe trước ngày cưới nên mình cũng đồng ý luôn. Mình còn nghĩ, một phụ nữ khỏe mạnh như mình làm sao có thể mắc bệnh gì được. Người có bệnh gì đó có khi phải là anh chứ chẳng bao giờ là mình đâu (Vì anh hay ăn uống thất thường do trực đêm mà).
Thế mà sau khi làm các xét nghiệm xong, cầm kết quả trong tay mà mình không tin nổi ở mắt mình. Trong khi tất cả các kết quả khám của anh bình thường thì mình lại được kết luận bị một bệnh bất thường và khó nói. Mình vô cùng sốc khi cô bác sĩ kết luận bị viêm nhiễm phụ khoa (viêm âm đạo mãn tính).
Thật sự, có nằm mơ mình cũng không nghĩ bỗng dưng mắc phải bệnh này. Mình quá sốc và hơn hết tự nhiên cảm thấy ngại, chẳng biết bao biện với chồng sắp cưới như thế nào. Mình lo lắng rằng nếu anh biết mình bị bệnh phụ khoa thì có khi anh lại nghĩ mình đã từng quan hệ tình dục với ai đó nên mới bị bệnh. Rồi rất có thể từ đó anh sẽ suy diễn mình không đồng ý “gần gũi” với anh vì sợ anh phát giác ra điều đó… Những ý nghĩ tiêu cực cứ thế nhảy múa trong đầu mình, khiến mình vô cùng hoảng hốt. Mình năn nỉ bác sỹ đừng tiết lộ bệnh của mình với anh cho dù anh có hỏi. Thái độ cuống quýt của mình khiến bác sỹ vô cùng khó hiểu rồi bác sỹ nói đó là chuyện riêng của mình, điều cốt yếu là mình phải điều trị cho triệt để để bệnh không tái phát.
Từ lúc ở viện về, mình như trở thành một người phụ nữ khác. Mình không hiểu vì sao mình lại có thể bị căn bệnh đó trong khi bản thân vô cùng sạch sẽ, cũng không có quan hệ tình dục trước hôn nhân… Nghĩ đến chồng sắp cưới mình càng thêm bấn loạn bởi mình sẽ không biết giải thích thế nào một khi anh ấy biết được điều mình đang muốn giấu.
Video đang HOT
Những ngày sau đó, một mặt mình vẫn phải cố tỏ ra bình thường trước mặt chồng sắp cưới vì không muốn anh bận tâm, vì ngại không dám kể anh nghe và vì sợ anh hiểu lầm mình. Mặt khác, khi không có anh, mình càng trở nên ít nói ít cười vì quá lo cho bệnh của mình. Cứ thế, mình cứ tự hình dung ra khuôn mặt thất vọng của chồng khi một ngày phát hiện ra mình bị phụ khoa. Đàn ông đâu có biết nguyên nhân thật sự do đâu. Cái ý nghĩ anh sẽ đổ lỗi cho mình vì lăng nhăng không chung thủy nên mới vậy. Càng nghĩ vậy, mình lại càng đau đầu, mệt mỏi và không tự tin mỗi khi tiếp xúc với anh. Anh tưởng mình quá lo lắng cho ngày cưới nên càng thể hiện sự quan tâm. Mỗi lần như vậy mình lại tự dằn vặt bản thân và thấy có lỗi với anh. Nhiều lúc quá lo lắng, mình còn đưa ra lời đề nghị muốn “delay” đám cưới sang tháng khác để thật tự tin trước chồng.
Nhưng vì không biết nguyên nhân sâu xa của lời đề nghị này của mình nên anh đã phũ phàng từ chối. Anh nhất quyết không chịu “delay” ngày cưới vì chẳng có lý do nào chính đáng. Biết không thể thuyết phục được anh, mình đành phải tuân thủ mọi chỉ định và lời khuyên của bác sĩ. Mình răm rắp tuân theo từ việc ăn uống ngủ nghỉ khoa học đến việc uống thuốc đúng giờ.
Suốt gần 2 tháng âm thầm một mình điều trị, mình vừa hoang mang vừa hy vọng nhanh chóng khỏi bệnh. Sau gần 2 tháng tích cực uống thuốc điều trị theo đơn, uống thực phẩm chức năng để hỗ trợ điều trị giúp tăng khả năng chống viêm, tăng cường sức đề kháng, giúp cân bằng PH âm đạo, mình đã đi khám lại. Mình sung sướng đến vỡ òa khi bác sĩ nói đã điều trị được dứt điểm bệnh khó nói này. Trong lúc trò chuyện, nhờ tư vấn để tránh tái nhiễm bệnh, bác sĩ tò mò hỏi mình về lý do muốn giấu bệnh với chồng sắp cưới. Mình bẽn lẽn thú thực là sợ chồng nghĩ mình không chung thủy. Và mình đã đi từ ngỡ ngàng đến thông tỏ vấn đề khi bác sĩ giúp mình hiểu hơn về con đường có thể khiến mình bị bệnh. Về nhà, mình đã kể lại toàn bộ điều mình đã giấu giếm 2 tháng nay với anh. Anh trách cứ mình nhiều lắm vì điều này nhưng cũng vui vì mình đã khỏi bệnh.
Đến thời điểm này, mình đã sẵn sàng làm một cô dâu hạnh phúc trước ngày lên xe hoa của mình rồi. Cũng may mình đã vượt được qua “sự cố” tuy nhỏ nhưng lại có tầm ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý những cô dâu trước ngày cưới như mình.
Theo Tri thức trẻ
Ngoại tình cũng có cái hay?
Tôi cho ngoại tình là chuyện... nhỏ như con thỏ. Thậm chí ngoại tình còn rất tốt cho cuộc sống vì nó khiến người ta yêu đời, phấn chấn, làm việc hiệu quả hơn. Chưa kể, nó còn làm cho người đàn ông ngoài bốn mươi như tôi trẻ ra hàng chục tuổi.
Sửa xong căn nhà của Ngọc Châu, tôi sung sướng thở phào: Vậy là từ nay chúng tôi đã có một tổ ấm đúng nghĩa. Còn căn nhà kia, dù sao thì nó cũng là của riêng Mai Lan, vợ tôi. Cô ấy đã được ba mẹ vợ tôi cho trước khi lấy chồng. Mà bây giờ điều đó chẳng có nghĩa lý gì bởi tôi đã có tổ ấm mới, với người phụ nữ mà tôi yêu quý nhất. Chỉ nghĩ đến điều đó, tôi đã thấy lòng lâng lâng.
Thế nhưng mọi chuyện diễn ra không đúng như tôi nghĩ. Được không bao lâu thì Ngọc Châu bảo: "Anh phải về bên kia chứ, nếu không bà ấy lại chẳng chia cho". Tôi ôm nàng vào lòng: "Cái quý nhất trên đời thì anh đã có trong tay, cần gì của ngoài thân ấy?".
Nhưng nàng xô tôi ra: "Anh nói vậy mà nghe được sao? Của vợ công chồng. Mười mấy năm qua, anh đã đóng góp công sức thì anh phải có phần chứ?". Tôi xoa má nàng: "Lúc anh làm có nhiều tiền nhất thì đã dồn hết cho em, còn tính toán công sức gì nữa? Nhà đó của mẹ con nó, chúng muốn làm gì thì làm, anh không quan tâm". Ngọc Châu giãy nãy: "Anh không quan tâm nhưng em quan tâm". "Thôi, thôi, không nói chuyện đó nữa, để từ từ rồi anh tính..."- tôi lại ghì chặt lấy nàng.
Ngọc Châu là mối tình vụng trộm của tôi cách nay 2 năm. Cả hai chúng tôi đều bị "sét đánh". Nàng là nhân viên mới, tôi là sếp. Công việc hàng ngày cứ đưa đẩy chúng tôi lại gần nhau. Cho đến một ngày, tôi phát hiện, tôi không thể sống nổi nếu hôm đó không trông thấy cô nhân viên của mình.
Khi tôi nói với Ngọc Châu điều này, nàng không hề bất ngờ. Từ hôm đó, chúng tôi chính thức là nhân tình của nhau. "Nhân tình" là nói theo sách vở; còn vợ tôi thì bảo đó là "mèo mã, gà đồng". Riêng mấy tay đồng nghiệp của tôi thì phong phú hơn. Họ gọi mối quan hệ này là "bồ bịch ngoài luồng", là "tình công sở"...
Tôi còn nghĩ, nếu mình ăn nằm với vợ thì rất có lỗi với người yêu. Có thể nói, tôi ngoại tình cả ngoài đời thật lẫn trong tư tưởng. (ảnh minh họa)
Đó là nói sau này khi chuyện đã vỡ lỡ, chứ trước đó một thời gian khá lâu, chẳng ai biết gì. Có một điều lạ là sách vở nói đàn ông ngoại tình khi về nhà thường nuông chiều, tỏ vẻ yêu thương vợ hơn; còn tôi thì ngược lại. 10 năm sống với Mai Lan, chưa bao giờ tôi thấy vợ mình xấu xí, nhạt nhẽo, nhàm chán như vậy. Tôi luôn gắt gỏng với nàng bởi những lời ngọt ngào, tôi đã dành hết cho Ngọc Châu. Buổi tối, tôi còn không thèm đụng tới nàng bởi đầu óc cứ tơ tưởng đến người yêu non tơ, bé bỏng của mình. Tôi còn nghĩ, nếu mình ăn nằm với vợ thì rất có lỗi với người yêu. Có thể nói, tôi ngoại tình cả ngoài đời thật lẫn trong tư tưởng.
Nhớ có lần, buổi sáng đang bực mình chuyện gì đó mà Mai Lan chạy theo ra cổng để dúi vào tay tôi cặp lồng cơm trưa, tôi đã hất tung xuống đất: "Dẹp đi. Từ nay không nấu nướng, mang vác mấy thứ hôi hám này nữa. Ai đời trưởng phòng mà cứ bắt xách cơm trưa theo, không ra cái thể thống gì cả". Tôi nhớ như in cái dáng vợ tôi lom khom nhặt nhạnh mọi thứ. Cô ấy không nói một lời...
Thật tình là khi ấy tôi có chạnh lòng. Thế nhưng tôi lại tự trấn an: "Ai biểu cô già, cô xấu, cô không biết nuông chiều làm chi... Mỗi người chỉ có một cuộc đời, sao cứ phải bắt tôi chết dí trong cuộc đời của cô và 2 đứa nhỏ?". Nghĩ vậy rồi tôi thấy lòng thanh thản, thậm chí tôi rất hãnh diện khi buổi trưa sánh vai Ngọc Châu đi ăn ở tiệm cơm trưa văn phòng. Quả thật, ngoại tình có cái hay, cái thú riêng của nó...
Và tôi cho ngoại tình là chuyện... nhỏ như con thỏ. Thậm chí ngoại tình còn rất tốt cho cuộc sống vì nó khiến người ta yêu đời, phấn chấn, làm việc hiệu quả hơn. Chưa kể, nó còn làm cho người đàn ông ngoài bốn mươi như tôi trẻ đi hàng chục tuổi. Tôi chẳng mảy may bận tâm đến người phụ nữ cạnh mình mà đầu óc lúc nào cũng ở tận đẩu, tận đâu.
Tình trạng ấy kéo dài được hơn 1 năm thì Mai Lan bảo tôi: "Anh hãy nói với con nhỏ đó trả cha lại cho con em". Thì ra mấy tháng rồi tôi đã quên mất việc đóng tiền trường cho hai đứa nhỏ. Nhà trường đã gởi giấy nhắc nợ, gọi điện cho vợ tôi. Tôi giật mình vì chợt nhớ ra khoản "tình phí" đáng kể mà tôi đã chi xài cho người yêu bé nhỏ, nó thâm vào cả phần tiền trách nhiệm làm cha của tôi. Giờ nghe vợ nhắc, tôi mới giật mình.
Những chuyện như vậy dồn lại, cho đến một ngày, người yêu bé nhỏ của tôi nói thẳng: "Em sắp rước mẹ và anh trai em ngoài quê vô ở chung, anh không ở đây được đâu". (ảnh minh họa)
Sau đó khoảng 2 tháng, vợ tôi lại nói: "Anh bảo con nhỏ đó trả chồng lại cho em". Tôi chợt nhớ, lâu lắm rồi tôi không gần gũi vợ. Đúng là tôi rất dở về khoản che đậy. Tính tôi vốn thật thà, ngay thẳng mà. Có bao nhiêu tinh lực, tôi đã xài bên ngoài thì còn đâu để trả bài cho vợ? Tôi đành thú thật: "Anh thấy không có hứng thú". Vợ tôi làm thinh. Tối đó cô ấy dọn sang ngủ với con. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lần thứ ba cách lần thứ hai khoảng 3 tháng, vợ tôi lại bảo: "Anh nói với cô kia trả anh về cho gia đình. Em chỉ nói lần này nữa thôi. Nếu anh không dứt bỏ mấy chuyện lăng nhăng, bậy bạ; mèo mã gà đồng thì đừng trách em sao không nhắc nhở". Giọng điệu vợ tôi rất nhẹ nhàng nhưng sao lúc đó tôi nghe thấy rất chói tai. Hừ, dọa tôi à? Còn lâu tôi mới sợ. Lương trưởng phòng của tôi mỗi tháng 20 triệu, nếu không san sớt cho mấy mẹ con Mai Lan, tôi còn sướng nữa chớ ở đó mà dọa!
Sau này tôi phải công nhận sao lúc đó mình mê muội như vậy. Bao nhiêu trí khôn của tôi dường như đã mất hết. Tôi không nhận ra bất cứ lỗi lầm nào của mình mà chỉ thấy lỗi của vợ. Cô ấy già, cô ấy nhăn nheo, cô ấy xấu, cô ấy chù ụ, cô ấy quê mùa không biết chưng diện... Vậy thì chồng bỏ là đúng rồi, trách móc nỗi gì?
Tôi đâu ngờ, có ngày tôi cũng bị chê giống hệt như vậy. Và tôi không biết phải trách móc ai? Dọn về nhà mới với Ngọc Châu một thời gian thì một hôm nàng bảo: "Trông anh gớm thiệt, cứ nung núc như heo ấy". Tôi giật mình. Đúng là sau này mình lười tập thể dục nên đã sồ sề, có bụng. Tôi cười: "Tại em đó, làm cho anh chẳng còn thiết làm gì nữa". Sau đó mấy hôm, khi tôi đòi hỏi, nàng đẩy tôi ra: "Anh hôi chết được". Tôi chưng hửng.
Những chuyện như vậy dồn lại, cho đến một ngày, người yêu bé nhỏ của tôi nói thẳng: "Em sắp rước mẹ và anh trai em ngoài quê vô ở chung, anh không ở đây được đâu". Không ở đây thì tôi ở đâu? Chẳng lẽ về với vợ nhưng chúng tôi đã gởi đơn ra tòa rồi, tôi còn mặt mũi nào mà về? "Thì anh ra thuê nhà trọ ở"- Ngọc Châu mách nước. Nhưng ra đó thì ai sẽ chăm sóc, cơm nước, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa cho tôi? Chưa kể rất nhiều thứ linh tinh khác mà tôi chỉ có thể làm được khi có người yêu bé nhỏ bên cạnh động viên, vỗ về. Tôi chết dí rồi.
Tôi tìm cách hoãn binh: "Em thuê nhà cho mẹ và anh ở được không? Anh sẽ trả tiền thuê nhà cho". Nhưng Ngọc Châu kiên quyết: "Không được đâu, anh hai em mà thấy anh ở đây thì anh chỉ có nước nhừ đòn. Anh ấy rất cộc tính".
Nàng kỳ hạn cho tôi trong vòng 2 tuần phải dọn đi. Tôi biết đi đâu bây giờ? Không ngờ đất trời bao la là thế mà cũng có ngày tôi không chốn dung thân! Bây giờ thì cái quan điểm "ngoại tình cũng có cái hay, cái thú của nó" đã lung lay.
Trước mặt tôi bây giờ là địa ngục vì tôi sắp sửa trở thành kẻ đầu đường xó chợ... Tôi thật sự không biết phải làm sao trong tình cảnh này vì kỳ hạn mà người tình bé bỏng ra cho tôi đã sắp hết...
Theo VNE
Mặc cảm vì ngực phẳng lì Ngực của em rất nhỏ, thậm chí nó phẳng lì như đàn ông vậy khiến em sợ sẽ không giữ được chồng. Xin chào chuyên mục Tư vấn chuyện phòng the! Em có một chuyện tế nhị, mong chuyên mục tư vấn giúp em! Em năm nay 27 tuổi, em mới lấy chồng được hơn 2 tháng nay. Mặc dù yêu nhau hơn...