Tâm sự của anh chàng “yêu gái đẹp, lấy gái xấu” và cái kết ngoài dự tính
Khi gặp cô gái thứ ba, nhan sắc tầm thường, chẳng bao giờ tôi nghĩ sẽ yêu. Thế mà cứ bị bất ngờ vì những điều nho nhỏ cô ấy làm và đổ cái rầm lúc nào không hay.
Là đàn ông, tôi khẳng định ông nào chả thích vợ đẹp, con xinh. Ngày xưa tôi cũng thế, thậm chí tới giờ vẫn vậy. Nhưng sau khi trải qua 2 mối tình với người đẹp, tôi ngán và nhận ra chân lý: Gái đẹp cũng chỉ để ngắm thôi, gái đảm mới là chân ái muôn đời.
Giới thiệu qua 1 chút, tôi năm nay 32 tuổi, cưới vợ cách đây hơn năm và vợ đang bầu được 2 tháng. Vợ tôi thì không xinh, thậm chí mẹ tôi đem so với 2 cô người yêu cũ xong còn quay sang thì thầm với tôi bảo: “ Sao con bé này xấu thế con?”
Lần đầu gặp thì bà chê thế mà giờ bà còn cưng hơn cưng tôi, hợp con dâu kinh khủng. Vợ kém tôi 6 tuổi, da không trắng, chân không dài, chỉ được cái răng khểnh nên cười duyên lắm. Thế nhưng, tôi đang rất hạnh phúc và hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Dù vợ tôi không xinh nhưng cuộc sống hôn nhân hiện tại của chúng tôi rất hạnh phúc. (Ảnh minh họa)
Chả là, từ thời sinh viên tôi đã rất đào hoa và toàn quen những cô đúng chuẩn hotgirl kiểu da trắng, chân dài, mặt xinh, đi đâu là makeup lồng lộn, áo quần là lượt lắm. Nhưng những mối tình kiểu gà bông đó tôi chỉ toàn chơi bời nên không có gì sâu đậm.
Sau khi ra trường, tôi đi làm thì dính ngay vào cháu gái của giám đốc, đang làm kế toán ở công ty. Em này thì tiểu thư từ trong ra ngoài. Tức là tính tình thì đỏng đảnh, nũng nịu và cần được yêu chiều. Ngoại hình thì xinh đẹp, dịu dàng và mong manh lắm.
Video đang HOT
Tôi yêu em này được gần 1 năm nhưng thú thật, ngoại trừ những lúc đưa em nó ra mắt bạn bè được khen thì nức mũi chứ không mấy hạnh phúc. Vì lúc nào tôi cũng như con cu li cho em nó. Có lần, tôi stress vì công việc, bị sếp tổng, sếp to, sếp nhỏ mắng ngược mắng xuôi, rồi mọc răng khôn sưng vù má… đủ thứ chuyện không hay ập đến mà em nó còn giận tôi vì ít quan tâm. Tôi mệt quá rồi nên kệ em nó, nào ngờ nó nói chia tay và bảo: “Với điều kiện của em không khó để tìm được người tốt và yêu thương em hơn.”
Lúc ý tôi đủ mệt rồi, biết là em nó nói thế để tôi dỗ thôi nhưng tôi kệ. Thế là chia tay. Sau đó, em nó nhìn thấy mặt tôi ở công ty là tỏ ra tức giận hoặc tỏ ra “chanh sả”, bơ đẹp. Nhưng mấy lần đồng nghiệp xì xào rằng em này khóc rưng rức trong nhà vệ sinh và mắng tôi không ngớt. Tôi lại kệ, 1 tháng sau 1 xin nghỉ việc và chuyển chỗ làm.
Với người yêu cũ, tôi phải cung phụng, chăm sóc em như bà hoàng. (Ảnh minh họa)
Sau đó vài tháng, tôi quen 1 em khác không chung chỗ làm nữa. Em này cũng kiểu độc lập, giỏi giang lại thêm phần xinh đẹp. Nói chung, trong tất cả các mối tình, em này hợp gu và tôi yêu sâu đậm nhất. Thế nhưng, một sự việc xảy ra khiến tôi phải nghĩ lại.
Chả là, yêu nhau đâu được chừng nửa năm, mẹ em bị tai nạn và nằm liệt 1 chỗ. Đương nhiên, việc vệ sinh, ăn uống đều không thể tự làm mà phải có người giúp đỡ. Nhà neo người, em thì bận đi làm nên phải thuê người.
Hôm ấy, tôi cũng tay xách nách mang vào thăm mẹ vợ tương lai cùng em, thấy chúng tôi tới cô giúp việc mới dám xin ra ngoài ăn cơm. Nhưng nào ngờ, trong lúc cô ấy đi thì mẹ vợ lại buồn vệ sinh. Bà có đóng bỉm nhưng chỉ phòng khi vệ sinh nhẹ chứ đại tiện thì sẽ rất khó chịu. Nhưng em người yêu tôi nhất quyết bắt mẹ nhịn, chờ cô giúp việc về. Nhịn không nổi, bà mới bĩnh ra chiếc bỉm đó thì em ôm mũi rồi chạy mất. Đã thế lại còn vừa chạy vừa tỏ ra cáu giận, bực bội.
Tôi thấy bác ấy tủi thân, nước mắt chảy ri rỉ và cắn răng để không bật thành tiếng. Tôi chỉ biết an ủi rồi chạy theo, nói chuyện với em người yêu. Nhưng em vẫn giữ quan điểm rằng, em làm có tiền, thuê người lo cho mẹ rồi không cần phải tự thân vận động. Tôi ngán ngẩm, đấy là mẹ mình, đẻ ra mình mà còn thế, sau này tôi hay gia đình tôi có hoạn nạn chắc em cũng kệ.
Thế rồi tôi lại chia tay. Bẵng đi 1 thời gian dài, tôi không yêu ai và tập trung lo phát triển sự nghiệp. Đúng là không có hơi gái cái chăm chỉ hẳn ra.
Rồi tôi gặp vợ tôi hiện giờ. Lúc đó cô ấy là sinh viên năm 3, có khóa kiến tập 2 tháng ở công ty tôi. Ban đầu, tôi chẳng ấn tượng gì về nhan sắc, chỉ thấy em nó có vẻ nhanh nhẹn, tháo vát và đặc biệt rất chăm chỉ.
(Ảnh minh họa)
Tôi thì nghĩ tới phận mình trước đi thực tập bị “đì” cho khổ sở nên cũng nhiệt tình giúp các em. Thế nào mà kết thúc kì kiến tập ấy, em nó tỏ tình với tôi. Mà lại còn tỏ tình theo kiểu rất trẻ con, và sến sến nữa. Em nó gập hạc, gập sao, cuộn giấy rồi trồng cây khắp văn phòng tôi. Bất ngờ nhất là cái cây gì bọn trẻ hay gieo hạt, xong mọc lên chữ “
Theo afamily.vn
Lương tháng 15 triệu, không dám lấy vợ vì chưa mua được nhà Hà Nội
Tôi nên cưới vợ rồi vợ chồng tích cóp dần để mua nhà, hay bao giờ tự mua được nhà rồi mới nghĩ đến chuyện yêu đương, lấy vợ?
Tôi sinh năm 1988, quê ở một huyện miền núi của tỉnh Hòa Bình. Tôi học đại học chuyên ngành Công nghệ thông tin ở Hà Nội, sau khi ra trường thì làm việc luôn tại Hà Nội. Tính ra tổng thời gian sinh sống của tôi ở Hà Nội đã được hơn 10 năm. Ngần ấy năm gắn bó với nơi "đất chật người đông" này, tôi hiểu rõ sự khắc nghiệt của nó. Tuy nhiên, tôi luôn muốn định cư lâu dài ở Hà Nội vì tại đây, tôi mới có nhiều cơ hội để phát triển sự nghiệp và kiếm tiền.
Sau khi tốt nghiệp ra trường được 1 năm, tôi có bạn gái. Chúng tôi bằng tuổi nhau và có rất nhiều điểm chung như cùng ở quê lên Hà Nội, làm cùng ngành công nghệ thông tin, tính cách mạnh mẽ và sống rất thực tế. Kể từ khi yêu nhau, cô ấy động viên, hỗ trợ tôi rất nhiều trong công việc. Tôi đã nghĩ, cô ấy chính là một nửa mảnh ghép của cuộc đời mình. Thế nhưng, mối tình đầu đẹp đẽ ấy đã kết thúc trong đau đớn, chỉ bởi cô ấy luôn quan niệm "sẽ chỉ kết hôn với người đã có nhà Hà Nội". Trong khi, "giấc mơ nhà Hà Nội" với một chàng trai xuất thân miền núi, gia cảnh khó khăn như tôi lúc đó là điều quá xa vời.
Tôi không muốn mua được cái nhà mà lúc nào cũng áp lực "còng lưng trả nợ", vì cái nhà mà vợ con phải chắt bóp, ăn không dám ăn, tiêu không dám tiêu...(Ảnh minh hoạ).
Chia tay mối tình đầu đầy tiếc nuối, tôi mang theo nỗi ám ảnh "chưa có nhà Hà Nội". Tôi mải mê làm việc và cũng có nhiều thành tựu, được công ty tăng lương, khen thưởng. Tuy nhiên, vì là một công ty tư nhân nhỏ, nên dù là nhân viên xuất sắc, mức lương hiện nay của tôi cũng chỉ khoảng 15 triệu đồng/tháng, ngoài ra tôi còn nhận làm thêm ở chỗ khác, kiếm thêm được tầm 5 triệu/tháng. Tổng thu nhập 20 triệu đồng/tháng không phải là quá tệ, nhưng để tích lũy, mua nhà vẫn là điều "không tưởng". Đó cũng là lý do, khi gặp gỡ, hẹn hò các cô gái, tôi luôn để ý thăm dò xem họ có coi trọng vật chất, có quan tâm đến chuyện mua nhà Hà Nội không.
Mãi hơn 1 năm gần đây, tôi mới có bạn gái mới. Cô ấy kém tôi 5 tuổi, xinh xắn, hiền lành, gia đình có điều kiện. Thời gian đầu yêu nhau, cô ấy luôn nói với tôi rằng "chuyện nhà cửa không quan trọng". Tuy nhiên gần đây, tôi thấy bạn gái có nhiều đổi khác trong suy nghĩ. Mỗi lần hai đứa đi chơi với nhau, cô ấy hay kể chuyện người nọ, người kia mua được nhà trả góp hoặc bạn cô ấy mới lấy chồng đã có ngay căn nhà 2 - 3 tỷ bố mẹ chồng tặng. Những câu chuyện này lại khiến tôi áp lực và nỗi ám ảnh "chưa có nhà Hà Nội" năm nào lập tức trỗi dậy.
Hôm vừa rồi, cô ấy còn chia sẻ rằng, cưới nhau xong hai đứa ở trọ cũng được nhưng khi đã có con thì không ở tiếp tục cảnh thuê trọ. Sau khi cưới khoảng 1 năm, hai vợ chồng phải cố gắng vay mượn thêm, mua được căn nhà trả góp, "an cư" rồi mới tính tới "lạc nghiệp". Tôi có phân tích trước sau gì cũng sẽ mua nhà, nhưng phải đợi thêm một thời gian chứ không thể gấp như thế được. Tôi không muốn mua được cái nhà mà lúc nào cũng áp lực "còng lưng trả nợ", vì cái nhà mà vợ con phải chắt bóp, ăn không dám ăn, tiêu không dám tiêu...
Nhiều bạn bè của tôi khuyên rằng đừng suy nghĩ thực tế quá, ở quê nghèo khó thế sao người ta vẫn lấy nhau, vẫn hạnh phúc, con đàn cháu đống đấy thôi. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại thì thấy, ở quê dẫu không tiền thì có gì ăn nấy, không nhà cao cửa rộng thì ai cũng có "mảnh đất cắm dùi". Còn ở nơi "đất chật người đông" như Hà Nội này, hai vợ chồng phải sống cảnh nhà thuê, tằn tiện từng đồng để cố mua được một ngôi nhà thì khốn khó đủ đường!
Vậy tôi nên liều cưới vợ rồi mua nhà, hay bao giờ tự mua được nhà rồi mới nghĩ đến chuyện yêu đương, lấy vợ? Tôi đang rất băn khoăn và áp lực. Mong nhận được ý kiến tư vấn của mọi người!
Theo Vietnamnet
Vị khách không mời: người yêu cũ vô duyên! Vợ chồng Ngọc và Kiệt đang dạo phố thì gặp lại bạn cũ. Kiệt vui vẻ rủ bạn vào một nhà hàng, sau đó anh gọi thêm vài người bạn thân đến ôn lại kỷ niệm. Chả hiểu sao, người không được mời đến lại xuất hiện, đó là Quỳnh - người yêu cũ của Kiệt. Kiệt nhìn về phía Ngọc. Anh có...