Tâm sự của 1 gái “đủ chuẩn” không thèm chọn trai “chuẩn xịn”
Mỗi bước chân tôi đi ra đường luôn có các ánh mắt dõi theo, cả trai cả gái, cả già cả trẻ. Đồng nghiệp nữ thì xuýt xoa về phong cách thời trang của tôi. Đồng nghiệp nam thì luôn khen ngợi vẻ dịu dàng mà vẫn quyến rũ, đài các của tôi.
Dù xem ra tôi cũng tương đối đủ “chuẩn” đấy, tôi cũng không muốn gật đầu làm vợ gã trai “chuẩn xịn” như bạn đâu.
Gửi tác giả bài viết “Tiêu chuẩn kén vợ của một gã trai đạt chuẩn xịn”!
Đọc bài viết của bạn, tôi có đôi lời muốn chia sẻ. Mong bạn lưu ý, đây chỉ là chia sẻ dựa trên những lời tâm sự của bạn ở trên mục này. Còn thực tế, chúng ta chỉ là hai người dưng ngoài xã hội. Thế nên có chỗ nào bỏ sót về con người thực của bạn mà chưa được “bày tỏ” ở đây, mong bạn một là đừng lưu tâm, hai là có thể phản hồi để bổ sung cho đầy đủ và thêm phong phú.
Vì bạn khá thẳng thắn, tôi cũng xin chia sẻ thẳng thắn. Và cho phép tôi tự đề cao “cái tôi” của mình, dù ngoài đời tôi là mẫu người khiêm tốn.
Tôi là mẫu con gái luôn được bạn bè, đồng nghiệp, mọi người xung quanh đánh giá là hoàn hảo. Nhưng quả thật trong thâm tâm tuy có tự hào nhưng tôi chưa bao giờ tự tin rằng mình hoàn hảo. Con người ai cũng có khiếm khuyết, hoàn hảo chỉ là khái niệm tương đối. Tôi luôn cho rằng, mỗi người sẽ chỉ hoàn hảo trong mắt người thực sự yêu thương mình thì sự hoàn hảo đó mới thực sự đáng tự hào và trân trọng.
Dựa trên các “chuẩn” mà bạn đặt ra trong bài viết, tôi thử tự đánh giá và nhận thấy mình nếu không được 100% thì có lẽ cũng 99%. Đây là tôi đánh giá phần nhiều dựa trên nhận xét khách quan của mọi người xung quanh.
Tôi sinh ra trong gia đình gia giáo, không thuộc gia đình có máu mặt trong xã hội nhưng có của ăn của để. Tôi có thể ngẩng mặt lên được với bà con chòm xóm vì mọi thành viên trong gia đình tôi đều chăm chỉ lao động, vun vén cho cuộc sống, làm giàu bằng sức lao động của chính mình. Bản thân tôi cũng sống và làm việc ở nước ngoài nhiều năm.
Tôi đẹp, theo đúng tiêu chuẩn chọn vợ của bạn, đẹp giản dị mà cao sang, mực thước. Tôi vốn không thích sự cầu kỳ, điệu đà nên tôi luôn chọn cho mình những trang phục, phụ kiện rất đơn giản.
Tôi tóc đen dài buông xõa, dáng người cao ráo, thường xuyên để mặt mộc. Thi thoảng có sự kiện, dịp đặc biệt thì trang điểm rất nhẹ nhàng, tự nhiên.
Ấy vậy mà mỗi bước chân tôi đi ra đường luôn luôn có các ánh mắt dõi theo, cả trai cả gái, cả già cả trẻ. Đồng nghiệp nữ thì xuýt xoa về phong cách thời trang của tôi. Đồng nghiệp nam thì luôn khen ngợi vẻ dịu dàng mà vẫn quyến rũ, đài các của tôi.
Video đang HOT
Tôi có bằng cấp cao, có công việc nhiều người mơ ước, khả năng giao thiệp nổi trội vì thường xuyên điều khiển các cuộc họp. Tôi cũng dẫn nhiều chương trình hoạt động, sự kiện của các công ty tôi từng làm việc cùng.
Tôi có tiếng nói với mọi người, nhưng không phải kiểu tiếng nói “hét ra lửa” mà là tiếng nói vừa cương lại vừa nhu, thường khiến mọi người không chỉ khẩu phục mà tâm cũng phải phục.
Đương nhiên không phải lúc nào cũng được như ý. Nhưng phần lớn tôi luôn đạt được mục đích của mình, bởi tôi luôn tìm kiếm điểm tích cực trong mỗi người, khuyến khích họ phát huy khả năng đồng thời khắc phục những điểm yếu, thiếu sót của mình.
Tôi chưa cho là mình thành công trong sự nghiệp. Nhưng tôi tạm hài lòng, vì tôi cũng không quá tham vọng. Tôi vẫn phải có sự nghiệp của mình, bởi tôi muốn độc lập về tài chính. Tôi không thích phụ thuộc vào bất kỳ ai về khoản này.
Nhưng tôi không phải là người phải hy sinh mọi thứ khác vì sự nghiệp, bởi bản chất tôi là mẫu người con gái của gia đình. Tôi luôn đặt gia đình lên trên sự nghiệp. Nếu vì lý do nào đó tôi phải hy sinh sự nghiệp của mình, đương nhiên phải là lý do chính đáng có cơ sở, tôi sẵn sàng hy sinh vì gia đình của mình.
Ở công ty, tôi là người hết lòng vì công việc. Nhưng bước chân về nhà, tôi lại trở thành người con gái của gia đình. Tôi thích nấu nướng, giặt giũ, chăm sóc nhà cửa, chăm sóc mọi người xung quanh.
Tôi coi đó vừa là cách bày tỏ tình yêu, sự quan tâm của mình, lại là cách thức để giải tỏa stress sau những giờ làm việc căng thẳng. Chỉ khi nào quá bận rộn, tôi mới cho phép mình lười một chút bằng cách đi ăn ngoài.
Thú thật, khả năng nấu ăn của tôi không phải quá xuất sắc, nhưng cũng đủ để khiến chồng tương lai của tôi mỉm cười mãn nguyện. Bởi khi nấu ăn, tôi luôn quan tâm đến khẩu vị, sở thích của người khác, chứ không bao giờ chăm chăm nấu theo ý thích của mình.
Có thể nói, tôi cũng là người có khiếu thẩm mỹ, hay chí ít là mọi người “động viên” tôi thế, vì bạn bè và cả đồng nghiệp trong công ty thường xuyên nhờ tôi tư vấn về cách ăn mặc, bày trí nhà cửa, làm quảng cáo, vân vân và vân vân.
Thêm một điểm nữa, tôi tự tin, mạnh mẽ, độc lập, nhưng tôi dịu dàng, nữ tính và là người nói chuyện khá hài hước. Tôi luôn là tâm điểm của các cuộc nói chuyện với bạn bè, đồng nghiệp, một cách rất tự nhiên chứ không hề cố gắng làm cho mình nổi bật.
Tôi thích sự vui vẻ, thích giao lưu, gặp gỡ nhưng tôi không ham chơi. Tôi luôn biết chừng mực của các cuộc vui và dừng đúng lúc. Tôi chưa bao giờ phá vỡ các tiêu chuẩn đạo đức của người con gái Việt.
Bạn nói bạn còn nhiều tiêu chuẩn khác nhưng kể lên đây thì hết ngày nên tôi cũng không “dám” vỗ ngực rằng mình vượt qua tất cả các tiêu chuẩn bạn đề ra, chỉ dám so sánh với các chuẩn bạn nêu ở đây mà thôi. Nhưng nói thật, là người con gái có lẽ đủ “chuẩn” của một gã trai “chuẩn xịn” như bạn, nhưng tôi sẽ không bao giờ muốn và thèm lấy một người đàn ông “chuẩn xịn” như bạn đâu.
Tôi mạn phép vắn tắt hai lý do cơ bản và bỏ qua yếu tố kiêu ngạo, bởi tôi cũng đã và đang khoác lên mình bộ cánh kiêu ngạo khi thao thao bất tuyệt về bản thân thế này.
Nhưng thứ nhất, tôi nhận thấy bạn quá lý trí. Tôi muốn một người chồng lý trí để có thể cùng tôi gồng gánh, vun đắp, vượt qua những giai đoạn thăng trầm của cuộc sống. Nhưng dùng lý trí để chọn vợ một cách kỹ lưỡng như bạn, thì lý trí sẽ trở thành ích kỷ, chỉ biết đến nhu cầu và lợi ích của bản thân.
Rõ ràng, tôi không tìm thấy tình yêu trong các tiêu chuẩn bạn đặt ra. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ là “chuẩn” và “yêu cầu”. Hầu như ai khi kén chọn bạn trăm năm, nếu không công khai, thì cũng thầm ao ước một người bạn đời lý tưởng, hay phù hợp với mình.
Nhưng nếu như bạn chỉ cần nói rằng, bạn có các tiêu chuẩn abcd, nhưng bạn cũng muốn vợ bạn ngoài việc chăm lo cho gia đình, phải thật lòng yêu thương bạn. Bù lại, bạn cũng yêu thương và hết lòng vì gia đình, vợ con, có thể tôi sẽ có cái nhìn khác.
Rất tiếc, bạn đặt nặng vật chất và nội dung bên ngoài của hôn nhân, chứ bạn chưa xem xét đến tình yêu, sự sẻ chia, đồng điệu về mặt tâm hồn.
Thứ hai, bạn cho thấy sự gia trưởng của mình “Việc của đàn bà là trong bếp, của đàn ông là ngoài xã hội”. Tôi chẳng cần phải lấy lý do thời đại để cho thấy quan điểm của bạn thật tầm thường, hoặc nhẹ nhàng ra, thì thiếu thông minh và đầy mâu thuẫn.
Bạn muốn một người vợ tri thức, giỏi giang, nhưng lại muốn cô ấy chôn vùi tri thức của mình trong xó bếp? Như vậy chẳng phải kém thông minh hay sao? Không phải sẽ có ý nghĩa hơn nếu cô ấy có thể hỗ trợ bạn, hoặc ít nhất là lắng nghe, chia sẻ cùng bạn những nỗi lo, băn khoăn trong công việc?
Nên nhớ, một người con gái “chuẩn” như bạn mơ ước, nếu bạn chia sẻ với cô ấy về công việc, cô ấy sẽ không khiến bạn thêm đau đầu mà thậm chí còn giúp bạn giải tỏa phần nào, vì cô ấy tài, cô ấy khéo như bạn đã “vẽ” ra cô ấy đấy thôi.
Việc bạn suy nghĩ quá nhiều cho yêu cầu và lợi ích của bản thân, mong muốn người vợ của mình yên phận trong góc bếp cũng chứng tỏ rằng rất có khả năng bạn sẽ không bao giờ chịu đỡ đần vợ mình trong việc nhà.
À mà thôi, nhà bạn có nhiều người giúp việc, cần gì phải động tay động chân. Nhưng nói thật, giả sử nhé, tôi mà là cô ấy, vì chồng muốn tôi vào bếp nấu nướng dù là thi thoảng thôi, tôi cũng sẽ muốn chồng tôi quanh quẩn bên cạnh một chút. Dù chỉ là “chọc ngoáy” một hai câu đùa cho tôi quên mệt mỏi, hay để đưa tôi một cái hôn nhẹ vào má, hay chỉ là giúp tôi bằng cách nếm món ăn mà tôi đang làm, hay nhẹ nhàng lau giọt mồ hồi trên trán.
Phụ nữ chúng tôi cần được lệ thuộc một chút, dựa dẫm một chút, cần được thấy mình nhỏ bé và chở che.
Tôi sẽ thấy hạnh phúc hơn rất nhiều so với việc chồng tôi chìa ra trước mặt tôi một xấp tiền cho tôi mua sắm. Tôi có tiền, tôi tự mua sắm được cho mình. Nhưng tôi có những thứ tôi không làm được một mình, ấy là lúc tôi cần được lệ thuộc một chút, dựa dẫm một chút, cần được thấy mình nhỏ bé và chở che.
Nhưng xem ra, người như bạn, lý trí, ích kỷ và gia trưởng, khó có thể hy vọng vào điều ấy lắm. Thành thử, dù xem ra tôi cũng tương đối đủ “chuẩn” đấy, tôi cũng không muốn gật đầu làm vợ gã trai “chuẩn xịn” như bạn đâu.
Hy vọng, những điều bạn chia sẻ trên đây chỉ là một phần trong con người bạn. Hy vọng, bạn vẫn có những nét đẹp tâm hồn chưa được “trưng bày”, khám phá. Nếu không, một cuộc hôn nhân “khớp lệnh” như của bạn khó mà hạnh phúc bền lâu lắm.
Thân ái,
Theo Afamily
Các thêm 3 căn biệt thự cũng không thèm lấy trai Việt!
Thật sự là quá ngán ngẩm với những "đức tính quý báu" của đàn ông Việt rồi. Có các thêm 3 căn biệt thự, tôi cũng chả bao giờ dám lấy đàn ông Việt làm chồng.
ảnh minh họa
Tôi đã từng lấy chồng nên quá hiểu cuộc sống hôn nhân với một ông chồng người Việt tù túng, bức bối đến thế nào. Tôi ly hôn không phải vì hết yêu mà vì quá ngán ngẩm cái tính thờ ơ, vô trách nhiệm của anh ta. Tôi cũng đi làm, cũng kiếm tiền bằng anh ta, nhưng vừa ra khỏi công ty là phải tất bật chợ búa, về nhà là đủ thứ việc lu bù. Còn chồng đi làm về thì thản nhiên lên mạng đọc báo, xem phim, anh ta cứ mặc định việc nhà là của vợ, còn mình đi làm cả ngày rồi thì tối về phải được nghỉ ngơi, gác chân đợi cơm.
Xung quanh tôi cũng chưa thấy người phụ nữ nào thực sự hạnh phúc vì chồng cả. Tất cả họ đều cảm thấy chán ngán vì chồng là kẻ gia trưởng, độc đoán, ích kỷ, lười biếng, thiếu tâm lý, thiếu tôn trọng vợ. Họ không ly hôn vì muốn giữ gìn mái ấm cho con cái. Họ không kêu than vì không muốn vạch áo cho người xem lưng mà thôi.
Tôi rất ngưỡng mộ những bạn yêu Tây và lấy Tây làm chồng. Rõ ràng, về sự tôn trọng phụ nữ, đàn ông Tây hơn hẳn đàn ông Việt. Hết thời gian làm việc là họ giành toàn bộ thời gian cho gia đình, không la cà đây đó, tụ tập nhậu nhẹt, khi nhậu họ cũng không bao giờ khích bác, ép nhau uống đến say xỉn rồi về nhà la ó, đánh đập vợ con như kiểu ta. Hơn nữa, đàn ông Tây biết nấu nướng, chăm con cũng rất thành thạo.
Có mấy bạn lôi chuyện "lên giường với ai cũng được" của đàn ông Tây ra lên án. Xin nói rõ với các bạn là người ta tôn trọng cảm xúc và coi sex là chuyện bình thường giống cơm ăn áo mặc nên mới như thế. Nhưng các bạn nên nhớ là người ta chỉ làm thế khi người ta độc thân, còn khi đã xác định kết hôn thì chỉ 1 vợ 1 chồng thôi, chứ ít khi ngoại tình như đàn ông Việt. Tây hết yêu là người ta chia tay, còn đàn ông Việt hết yêu thì vẫn giả đò, rồi lén lút đi tìm vui bên người khác, rõ là lưu manh, giả tạo.
Hi vọng, các anh trai Việt nhìn vào thực tế mà cố gắng thay đổi mình, bớt sự ích kỉ đi, tôn trọng vợ và quan tâm tới gia đình nhiều hơn. Chứ cứ như bây giờ, có các thêm 3 căn biệt thự tôi cũng chả dám lấy trai Việt làm chồng nữa!
Theo VNE