Tâm sự cô gái yêu 7 năm bị gia đình bạn trai cấm cản
Tâm sự nhẹ nhàng, trong sáng của cô gái ngây thơ với tình yêu tha thiết dành cho một người bạn học từ thời sinh viên, nhưng tình yêu ấy có thể sẽ chẳng đi đến đâu vì sự ngăn cản của gia đình chàng trai.
Tiếp tục chịu tổn thương hay chấp nhận mất mát một lần để bước sang con đường mới? Đây có thể là nỗi niềm chung của nhiều bạn trẻ rơi vào hoàn cảnh này.
Em và anh gặp nhau ngày mình còn là những cô cậu sinh viên. 18 tuổi với một tình yêu rực lửa, em yêu anh bằng tất cả những gì em có. Anh là mối tình đầu tiên và cho tới bây giờ, đã qua bảy năm rồi, nhưng anh vẫn là tình đầu không gì có thể thay đổi.
Thanh xuân êm đềm qua đi nhanh như một cơn gió, những tưởng mãi mãi về sau, chuyện anh và em sẽ vẫn ngọt ngào như vậy. Nhưng em đã nhầm, chẳng có gì gọi là mãi mãi, phải không anh?
Tốt nghiệp Đại học, chúng ta mỗi người đi về một phía, khoảng cách hơn 150km chẳng đáng để em bận tâm về tình yêu chúng mình. Em vẫn luôn nhớ, luôn yêu, luôn thương anh mọi lúc.
Và rồi anh cũng kể với bố mẹ về chuyện hai đứa mình. Và lần đầu tiên em lo sợ khi em biết bố mẹ anh chẳng muốn anh tiếp tục yêu em. Sự can ngăn của bố mẹ dường như đã khiến anh chùn bước.
Gặp khó khăn trong công việc ở quê em quyết định xin bố mẹ đi học tiếp bằng Thạc sĩ. Hà Nội lại một lần nữa đón em trở về vào một ngày cuối thu và em lại gặp anh, chàng trai em yêu bằng cả trái tim mình.
Video đang HOT
Nhưng công việc anh bận rộn, chúng ta gặp nhau một tháng cũng chỉ vài ba lần. Những lần gặp nhau vội vã, chóng vánh, anh còn chẳng dám nói với bố mẹ rằng anh tới thăm em.
Bố mẹ gọi anh liên tục, anh không bắt máy. Em bảo anh nghe máy đi cho bố đỡ lo. Ngồi cạnh anh và em nghe rõ trong điện thoại một câu nói:” Mày đang ở đâu? Đưa máy ta nói chuyện với con bạn mày!”
Anh cúp điện thoại, em nghẹn lại chẳng nói lên lời. Anh cũng im lặng và chẳng dám nhìn thẳng vào mắt em. Em vẫn chẳng thể hiểu rốt cuộc mình đã làm sai điều gì khiến bố mẹ anh ghét em đến vậy.
Em vẫn tiếp tục cố gắng, cố gắng chờ anh trưởng thành, chờ ngày anh đủ mạnh mẽ đối diện với bố mẹ để có thể làm tất cả vì tình yêu của chúng mình.
Ngày em bảo vệ luận án Thạc sĩ, anh không đến dự. Anh nói anh bận việc gia đình. Rồi từ thời gian đó em cảm giác anh lạnh nhạt với em hơn. Em gọi điện cả ngày anh không bắt máy. Nhắn tin cũng không trả lời. Thậm chí có khi hơn một tuần anh mới gọi lại và mọi lý do đều bắt đầu bằng hai từ “Anh bận”.
Hay là anh đã hết yêu em? Hay là em làm điều gì sai khiến anh khó chịu? Hay tại anh hiểu nhầm điều gì mà không nói? Em gọi điện cả cho bạn bè anh để dò hỏi nhưng ai cũng bảo rằng không biết. Cứ thế tâm trí em bị bao vây bởi vô vàn sự nghi ngờ, em suy sụp và mệt mỏi vô cùng.
Em đã kể cho mẹ nghe và đã khóc rất nhiều. Mẹ em nói: “Nếu người ta muốn thì sẽ tìm mọi cách, còn nếu đã không muốn, chỉ cần một lý do”. Hay là, anh không còn muốn tiếp tục cố gắng? Nhưng trái tim em lại muốn giữ lấy anh bằng mọi cách, vẫn muốn đợi chờ anh.
Một tháng, hai tháng rồi ba tháng trôi qua, em nhận được cuộc gọi từ anh, vừa vui mừng vừa lo sợ, em lấy hết can đảm để nghe. Đầu dây bên kia, vẫn là giọng nói quen thuộc ấy, nhưng những lời từ anh khiến trái tim em như bị cào xé: “Hay là, em về quê đi, đừng ở lại Hà Nội nữa, anh nghĩ chúng ta nên dừng lại. Anh không thể cố gắng hơn được”. Em như chết lặng, đôi chân không thể bước và nước mắt cứ thế rơi không thể kìm.
Liệu rằng em có nên tiếp tục cố gắng ở lại thành phố này vì anh, thành phố quá rộng lớn nhưng lại khiến tim em ngột ngạt vì nỗi cô đơn quá rồi. Em có nên níu kéo tình yêu này nữa không hay chọn hướng khác không có anh ở cuối con đường?
Ngọc Linh
Theo dantri.com.vn
Sau bữa cơm ra mắt gia đình bạn trai, mẹ anh đùng đùng yêu cầu chúng tôi chia tay, tôi lập tức đồng ý lại còn vui mừng khôn xiết
Dù rất buồn nhưng tôi không thể tưởng tượng được cuộc sống hôn nhân tương lai của mình sẽ ra sao nếu quyết tâm kết hôn với ngươi đàn ông này.
Tôi và anh quen nhau thông qua sự giới thiệu của người quen 2 bên. Ngay từ lần đầu gặp mặt, anh đã tạo được ấn tượng rất tốt với dáng vẻ đạo mạo của một người đàn ông chững chạc, lại vô cùng lịch thiệp và nhất là cách ăn nói nhẹ nhàng vô cùng tinh tế. Chỉ sau vài lần đi chơi cùng nhau, chúng tôi đã mất hết sự ngượng ngùng và thu gọn khoảng cách đáng kể trong mối quan hệ.
Anh kể vài năm trước anh từng chia tay bạn gái nhưng tuyệt nhiên không đề cập đến lý do. Tôi cũng tôn trọng sự lựa chọn của anh nên cũng không hỏi gì thêm bởi quan trọng nhất vẫn là hiện tại và tương lai của 2 đứa. Sau nửa năm yêu nhau, anh ngỏ lời mời tôi về nhà dùng bữa, sẵn tiện ra mắt mẹ. Nhận thấy người đàn ông này hoàn toàn nghiêm túc trong chuyện yêu đương và tính tới tương lai nên tôi cũng vui vẻ đồng ý.
Ngày hôm đó, mẹ anh đón tiếp tôi rất nhiệt tình, bữa ăn tối diễn ra vô cùng thuận lợi. Chỉ có điều, anh ở trước mặt mẹ như một con người khác mà tôi chưa từng biết đến. Suốt buổi, anh quấn quýt bên mẹ như một con mèo. Lúc anh gắp thức ăn cho tôi, chỉ cần mẹ tằng hắng một tiếng anh cũng giật mình. Điều này làm tôi cảm thấy khá kỳ lạ và hơi khó chịu.
Sau khi dùng bữa, anh và tôi định lái xe trở lên thành phố thì mẹ anh lại đề nghị 2 đứa ngủ lại. Vốn tâm trạng đã không tốt nhưng ngày hôm sau lại có cuộc họp đột xuất, tôi buộc phải về nhà trong đêm nay. Trước khi rời đi, tôi nhận thấy gương mặt bác gái vô cùng bất mãn, bạn trai cũng không mấy vui vẻ, suốt cả đoạn đường anh dường như không hề mở miệng nói chuyện.
Về đến cổng nhà tôi thì anh nhận được điện thoại từ mẹ. Trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ tươi cười lúc nãy, mẹ anh phàn nàn nhiều điều về tôi, bà cho rằng tôi thiếu nhạy cảm khi một mực bắt anh phải chở về bất chấp lời đề nghị của bà. Những tưởng bạn trai sẽ bênh vực tôi nhưng người đàn ông trước mặt chỉ biết dạ vâng liên tục, không dám cãi mẹ nửa lời.
Dập máy, anh thú nhận mẹ anh yêu cầu chúng tôi chia tay khiến anh cảm thấy khó xử. Tôi hỏi anh tính sao thì anh lại ấp úng, không biết phải làm thế nào. Đến đây, tôi đã hiểu lý do anh và bạn gái cũ chia tay trong nước mắt. Tất cả chỉ vì anh là một người con trai luôn núp sau bóng mẹ. Sau khi bố mẹ anh ly hôn, anh trở thành nguồn sống duy nhất của mẹ anh. Bà dành cả cuộc đời để nuôi con trai khôn lớn nên chắc chắn không dễ dàng gì lại nhường cho một người con gái khác. Chính sự ngoan cường và bảo bọc của mẹ đã biến anh trở thành một người đàn ông nhu nhược, từng nhu cầu nhỏ nhặt nhất đến hạnh phúc của riêng mình cũng nhất nhất nghe theo ý mẹ. Nếu mẹ không đồng ý thì anh cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc răm rắp nghe theo.
Suy cho cùng, anh cũng là người con hiếu thảo nhưng đối với tôi, anh sẽ chẳng bao giờ có thể trở thành một người chồng tốt nếu cứ giữ nguyên tính cách như vậy. Không đợi anh đưa ra quyết định, tôi đề nghị chia tay dù vẫn dành rất nhiều tình cảm cho anh nhưng bù lại lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Tôi không thể tưởng tượng bản thân có thể chung sống suốt đời với một người chồng không có chính kiến. Khi đó, anh níu kéo và hứa sẽ thay đổi nhưng dù tôi không dám đặt quá nhiều niềm tin vào lời hứa này nên vẫn quyết tâm nghe theo lý trí của mình.
Theo afamily.vn
Gia đình bạn trai muốn tôi chuyển về ở cùng trước khi cưới Ba mẹ bạn trai tỏ ra rất quý mến tôi. Gần đây, mẹ anh đề nghị tôi chuyển về ở chung trong thời gian đợi làm đám cưới... Tôi và anh yêu nhau gần 4 năm và có ý định tiến tới hôn nhân. Nhà anh ở thành phố chỉ có hai anh em, gia đình khá giả. Riêng anh đã từng đi...