Tâm sự chua xót của một “trai bao”!
“Em là trai thẳng, nhưng từ khi dấn thân vào con đường này, em đã không còn có một cảm giác nào với phụ nữ nữa!”.
Lần này, gã lại dẫn khách đến nhà nghỉ của tôi. 3 khách trong 1 ngày, với một “trai gọi” như thế gọi là “đắt sô”. Huy nhìn tôi cười cái cười vô cảm, dường như việc cậu lên giường hàng ngày với đủ các thể loại đàn ông nam phụ lão ấu là một công việc bình thường như bất cứ một công việc nào ở xã hội này. Vâng, gã đích thị là một gã điếm đực, và tôi là lễ tân ở nhà nghỉ mà gã thường dẫn khách đến.
Cái đất Sài Gòn này thực sự là một mảnh đất để mọi người sống thật với bản thân mình mà không phải giấu diếm, vì thế nên chuyện những người đồng tính, thế giới thứ 3 công khai mua bán dâm và hẹn hò nhau xôm tụ, ồn ào chẳng khác gì chuyện nam nữ “mua tình” bình thường khác.
Huy là một gã trai đất Bắc, tôi biết gã 4 năm rồi, từ khi còn lơ ngơ vào nhà nghỉ của tôi với một ông chú già khoảng hơn 50 cái xuân xanh. Khi ấy, tôi vẫn nhớ cái sự ngơ ngơ như bò lạc, cả sự xấu hổ trên khuôn mặt khi lần đầu đi nhà nghỉ với giai, hai tay đút vào túi quần, mặt cúi xuống đỏ tía tai, lúng túng…nhìn bộ dạng ấy, tôi chắc cú gã là trai chuẩn 100% lần đầu bị đưa vào đời.
Chuyện gì xảy ra trên phòng thì ai cũng biết, nhưng khi bạn tình của Huy đã đi trước mà mãi chưa thấy gã xuống, chột dạ nên tôi gọi điện lên phòng thì không thấy nghe. Tôi lên xem có chuyện bất trắc gì không thì thấy gã ngồi thu lu ở góc giường, nét mặt đần độn, nước mắt cứ chảy tràn, tôi cũng tự dưng thấy gã tội tội nên hỏi “làm sao mà phải khóc? Người yêu làm mất đời trai à?” thấy Huy im lặng, tôi chả biết nói gì nữa đứng dậy đi xuống bảo “Trả phòng chưa hay vẫn?”, Huy ngước mặt lên bảo “Không phải người yêu, khách hàng đầu tiên của em đấy! em là điếm đực…”.
Ánh mắt gã đờ đẫn, vô cảm. Tôi chỉ còn biết thở dài…ừ thì đó là cuộc đời cậu lựa chọn mà, sức dài vai rộng thế kia, nếu nhận mình chuẩn men thì đâu cần phải chổng mông lên mà sống, cứ đàng hoàng mà kiếm sống chân chính thì làm gì có những giọt nước mắt thế kia? Dù sao thì “không nên nghe cave kể chuyện, không nên nghe nghiện trình bày”, hết chuyện!
Từ lần sau đó, Huy đắt sô hơn, hầu như ngày nào cũng dẫn khách vào nhà nghỉ của tôi. Sự va chạm quá nhanh khiến gã thay đổi, không còn là sự sợ hãi, đau khổ mà tôi từng chứng kiến mà thay vào đó là nét mặt vô cảm, thậm chí hớn hở khi được khách cho thêm tiền.
Video đang HOT
Có lần, sau khi đi khách xong, tự dưng gã rủ tôi đi nhậu “Em chẳng có bạn thân ở cái đất Sài Gòn này, chẳng dám quen ai, cũng chẳng tin ai, biết mỗi anh thôi…” ừ, thì đi! Sau chầu cafe rồi đi nhậu ấy, tôi hiểu thêm nhiều về cuộc đời và toan tính của gã, một gã điếm đực có lương tâm…
Huy kể quê hắn ở một tỉnh xa lắc ở đất Bắc mà tôi cũng chưa đến bao giờ, nhà nghèo, bố mất sớm, cả nhà làm nông, mẹ thì nay ốm mai đau, gã là con cả, sau có 2 đứa em lóc nhóc nữa, Huy bảo “em học đến lớp 6 thì nghỉ phụ mẹ nuôi em, nhưng ở quê nghèo lắm, chả có việc gì ra tiền, mà miệng ăn núi lở, mẹ em thì nay ốm mai đau, hai đứa em lúc nào cũng đói, thương lắm…” rồi gã kể con đường phiêu bạt từ thợ hồ đến rửa bát, bưng bê, làm bảo vệ…đủ thứ bươn chải tay chân mà vẫn không đủ tiền để nuôi thân và lo cho mẹ và em. “Em thì thế nào cũng sống được, nhưng nghĩ đến nhà mình chỉ có mình làm chỗ dựa, hai đứa em học giỏi mà lại không được đi học, em buồn lắm…”, gã rít một hơi thuốc, tợp thêm ngụm café rồi kể đến chuyện lần đầu vào đời với ông già hôm đến nhà nghỉ. “Hôm ấy em bưng đồ chẳng may vấp ngã đổ café vào người ông ấy, thay vì mắng chửi, ông ấy nhìn em và xin số điện thoại, em nghĩ cũng chẳng có vấn đề gì, rồi ông ý gọi điện hẹn gặp tâm sự, em cũng thật thà, rồi…”.
“Số tiền mà em kiếm được gấp hàng chục lần công việc chân tay em làm bao nhiêu năm qua, giờ mẹ em hàng tháng có tiền đi viện mua thuốc tốt để chữa bệnh, hai đứa em cũng được học hành đầy đủ, cuối năm rồi em gửi tiền về sửa lại cái nhà, nhìn chung cái thứ mình đánh đổi cũng đáng…”. Tôi im lặng, không biết nói gì. Vì nói gì bây giờ? Tôi không sống trong hoàn cảnh của gã nên không thể hiểu gã phải đấu tranh tâm lý ra sao giữa đồng tiền và danh dự? Tôi hỏi “thế cứ định như này mãi à? Có định lấy vợ không?” thì gã bảo “em mất cảm giác hoàn toàn với phụ nữ rồi! Hôm trước em có thử đi chơi gái, nhưng không lên được…” Huy nhìn tôi rồi khẳng định “em chuẩn men đấy, không phải xăng pha nhớt đâu, trước đây em yêu mấy cô cũng ra gì lắm, có cảm giác thực sự, từ ngày em chuyển pha, cảm giác mọi thứ khác hẳn…”. Tôi tò mò về cái sự khác của gã ” khác là được sống thật với bản chất của mình à?”.
Huy nhìn tôi chả rõ cười hay mếu ” Em không biết mình là ai nữa anh ạ, nghe đời có khốn nạn không?”.
Cả hai chẳng biết lấy lý do gì để nâng ly “dô dô”, thôi thì cứ uống cho vơi cái tâm sự buồn của gã. Đang nhậu thì khách gọi, Huy nghe điện thoại nói chuyện ngã giá mua dâm như mua bán mớ rau ngoài chợ, rồi đứng lên tính tiền rồi bảo “về nhà thôi anh”.
Cái nhà nghỉ mà tôi đang làm giờ là nhà của Huy, một nơi gần như duy nhất nhìn ra cái công việc nham nhở mà gã đang làm, một nơi mà gã không phải giấu đi cái thân phận trai bao của mình, mặt tỉnh bơ và ôm eo hàng trăm gã đàn ông khác một cách thân mật, gợi tình…
Huy lại lên phòng với khách quen, gã khách kia còn nháy mắt với tôi một cái thì Huy véo vào mông gã “Anh đừng có thấy mía ngọt là đánh cả cụm nhé, em hờn đấy!” rồi nhìn tôi cười toe toét trước khi lên phòng hành sự. Tôi chẳng cười nói đồng tình gì, vì sự thật là tôi vẫn không thể “cảm” nổi cái công việc hạ lưu mà gã đang làm: Bán buôn bán lẻ thân xác! Ừ thì tôi vẫn biết là chuyện đời đừng vội phán xét ai, tôi cũng chẳng phán xét hay lên mặt nói với gã về đạo đức hay danh dự của một thằng đàn ông thì nên làm gì, ngay bản thân mình tôi cũng đã làm được gì đâu! Nhưng tôi biết mình hơn gã ở chỗ, tôi biết mình là ai và tại sao mình có thể ngẩng cao đầu mà sống không thấy tủi hổ, còn những người làm cái nghề bán trôn nuôi miệng như gã thì không!
Theo Emdep
Sững người vì chồng từng là trai bao
Tôi và anh cùng nhập học một ngày vào trường Đại học Bách khoa, nhưng học khác khoa. Anh là trai miền Tây, gia đình ở quê, còn tôi là gái Sài Gòn gốc, gia đình có hiệu buôn vải nổi tiếng ở đây.
Đôi mắt màu nâu, có ánh nhìn sâu thẳm và nụ cười như mời gọi kết thân, khiến không phải chỉ một mình tôi say anh mà tôi biết còn nhiều cô gái trẻ đẹp khác trong trường ngưỡng mộ, yêu thầm anh, mặc dù họ biết anh đã có tôi mọi lúc.
Hết năm thứ 3, phong trào đi làm thêm nở rộ, tôi thì kinh tế đủ đầy, không nghĩ tới việc kiếm tiền. Còn anh, anh háo hức bàn kế hoạch nhận dạy kèm để lấy tiền trang trải cho cuộc sống của bản thân.
Vì theo anh, gia đình ở quê còn nghèo, sau anh, ba mẹ còn phải chu cấp cho 2 đứa em ăn học. Tôi thấy ý định của anh hoàn toàn hợp lý, bởi anh rất giỏi mấy môn tự nhiên đó. Một hôm anh vui mừng báo tin là tìm được việc làm, anh chở tôi đến để xem trước.
Đó là một ngôi nhà 3 tầng khang trang, đầy đủ tiện nghi, nằm ngay trên con phố lớn, chủ nhà là một chị khoảng 34 - 35 tuổi, chị có con trai 15 tuổi sắp bước vào năm học lớp 9. Chị cần thuê gia sư dạy 3 môn toán - lý - hóa để cuối năm sau con trai chị thi vào cấp III. Chị chủ tiếp chúng tôi thật cởi mở và lịch sự, chị cho biết chị cùng gia đình có công ty kinh doanh vàng bạc, đá quý.
Chị cũng không ngại ngần giới thiệu hiện chị là bà mẹ đơn thân. Sau một hồi hỏi han tìm hiểu cặn kẽ thân nhân và trình độ học lực, chị đồng ý thuê người yêu tôi làm gia sư dạy kèm cho con trai chị.
Từ khi anh đi dạy kèm, thời gian gần nhau của chúng tôi giảm hẳn, tuần 3 buổi tối anh đến nhà chị chủ làm gia sư, các buổi khác giành cho bài vở ở giảng đường.
Bù lại, những khi gặp nhau, anh luôn làm tôi cảm động về tình yêu nồng ấm và những món quà ngày càng có giá trị. Tôi thắc mắc, anh cười, giải thích là do anh dạy tốt, chị chủ thường tăng lương trước hạn và thưởng thêm ít nhiều.
Cuối năm cậu con trai của chị chủ đỗ vào trường cấp III có tiếng của thành phố, cùng lúc người yêu tôi có chiếc xe máy tay ga xịn và trang phục thời trang đúng mốt. Tôi cứ thấy ngờ ngợ không nguôi, nhưng anh cam đoan đó là phần thưởng của chị chủ cho anh, khi anh giúp cậu con trai chị và được trường cấp III mơ ước.
Tôi luôn yêu thương và ngưỡng mộ chồng. Vậy mà đất trời như sụp đổ, khi sáng nay chồng tôi đi làm để quên điện thoại ở nhà. Không biết là may mắn hay bất hạnh, khi tôi vờ đi sau anh mấy phút mà tình cờ đọc được tin nhắn ở máy di động của anh.
Tin nhắn từ số điện thoại quen thuộc của chị chủ nhà thuê anh làm gia sư cho con trai: "Cưng lấy vợ rồi quên chị luôn à? Tối nay hẹn ở khách sạn Z nhé. Cưng không tới là chị giận đấy. Nhớ cưng nhiều!..."
Thì ra bao nhiêu năm nay, lấy tấm bình phong là dạy kèm con trai chị chủ, chồng tôi lừa tôi để làm trai bao, đổi tình lấy tiền một cách bẩn thỉu. Ván đã đóng thuyền, tôi biết gỡ cách nào đây?
Theo VNE
Những U50 sập bẫy tình của trai bao Không giống ông chồng ở nhà, anh biên tập biết nâng niu từng câu chữ, ý thơ, thân thể bà. Từ lúc nào, bà trở thành nô lệ của anh ta. Cách đây hai năm, ai nói đến khiêu vũ là bà Quỳnh bĩu môi. Nhưng ghét của nào, lao vào của ấy. Bà hay vào công viên tập thể dục nhịp điệu,...