Tâm sự chàng ‘họ Sở’
Tôi được sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả. Từ bé, tôi đã chẳng có khả năng gì đặc biệt, nhưng đúng là ông trời không lấy đi của ai hết thảy, ông đã ưu ái cho tôi một vẻ đẹp hơn người và khả năng hoạt ngôn hiếm có.
Ảnh minh họa
Đối với một thằng bé mà nói, đẹp trai hay không chẳng có gì khác biệt. Nhưng khi càng lớn lên, tôi mới nhận thức rõ nhan sắc đúng là một thứ vũ khí lợi hại. Tôi không cần giàu có, không cần tài năng, chỉ cần ăn mặc tươm tất một chút, cư xử lịch thiệp một chút thì lập tức trở thành “soái ca” trong mắt nhiều cô gái.
Người ta nói “đàn ông yêu bằng mắt, đàn bà yêu bằng tai” thực ra cũng không chính xác. Đàn bà họ cũng yêu bằng mắt, họ thích vẻ đẹp trai hào nhoáng bên ngoài của tôi. Những cô gái xinh đẹp không ngần ngại theo đuổi tôi. Và tôi, chẳng dại gì mà không đáp lại tình cảm của họ. Tôi chẳng mất mát gì cả, có chăng chỉ là một chút thời gian. Đã có những thời điểm tôi phải vắt óc ra để sắp xếp lịch hẹn hò, mò lên mạng để học nói mấy câu ngôn tình sến súa để làm hài lòng các nàng.
Tôi được yêu cũng nhiều mà bị ghét cũng nhiều, bởi tôi không chung thủy, hai từ “chung thủy” thực sự là thứ xa xỉ đối với tôi. Đã đôi lần tôi bị mắng chửi thậm tệ,rằng là “đồ sở khanh tệ bạc”, là “một tên Đông Joăng chính hiệu”. Nhưng không sao, ai mất của mà chả tiếc, nữa là người ta vì tôi mà mất cả “ngàn vàng”.
Chẳng phải con gái mê mệt tôi mà ngay cả những chị đã có chồng cũng say như điếu đổ. Phụ nữ có chồng thực ra cũng có một sự thu hút riêng, họ đằm thắm hơn, chín chắn hơn và nồng nàn hơn. Lý do họ phản bội chồng thì vô cùng lắm và cũng chẳng giống nhau. Có người thì vì chồng mải kiếm tiền mà lơ là trách nhiệm với vợ con. Cũng có người ngoại tình chỉ để trả thù chồng theo kiểu “ông ăn chả, bà ăn nem”.
Video đang HOT
Lấy lòng các chị thật sự không mấy khó khăn, chỉ cần biết lắng nghe rồi bao biện các ông chồng kia một tý, rồi lại nhẹ nhàng bảo “nếu anh có một người vợ tuyệt vời như em, anh sẽ không bao giờ để em phải khóc”. Càng tạo khoảng cách, càng tỏ ra tử tế thì các chị lại càng dễ mủi lòng. Phụ nữ, thực ra họ không dễ yêu. Họ đến với tôi cũng chưa chắc vì họ yêu tôi, chỉ là vì họ thích cảm giác được che chở, được nũng nịu, được chăm sóc. Chăm sóc và nịnh nọt phụ nữ lại là “sở trường” của tôi. Ngoài đời họ mạnh mẽ thế thôi, cứng rắn thế thôi, trong tình cảm phụ nữ bao giờ cũng chỉ là phái yếu.
Có anh bạn nói với tôi: Đàn bà rất khó hiểu. Nhưng tôi cho rằng đàn bà không hề khó hiểu. Đàn ông có thể dễ dàng yêu nhiều người nhưng chỉ yêu mỗi người một ít, còn đàn bà họ yêu rất ít, nhưng đã yêu thì yêu rất đậm sâu. Để giữ chân một người đàn bà bên mình không hề khó. Đàn bà tham tiền ư? Không hẳn, cứ cho họ nhiều tiền nhưng chẳng quan tâm gì đến họ xem họ sẽ ở với bạn được bao lâu? Đàn bà tham sắc ư? Không hẳn, tôi được cánh chị em phụ nữ theo không hẳn vì tôi đẹp trai mà vì tôi biết cách lấy lòng họ. Đàn bà mà đã yêu thì “xấu như châu chấu” họ cũng yêu, chả cứ là nam vương với lại soái ca đâu.
Tôi rất hay vào đọc báo, thấy xu hướng phụ nữ ngoại tình ngày càng nhiều, và cũng có nhiều ông chồng than trách vợ. Nhưng tóm lại họ thấu hiểu vợ mình được bao nhiêu? Tại sao có nhiều chị em đã có con cái đề huề, nhà cao cửa rộng, chồng giỏi kiếm tiền, không yên phận mà hưởng thụ mà lại sẵn sàng đánh đổi tất cả để rồi mang tiếng lẳng lơ, hư hỏng. Chẳng phải vì họ quá cô đơn sao, chẳng phải vì họ không được thấu hiểu sẻ chia ư? Đàn bà chỉ cần được yêu, ngoài ra mọi thứ chỉ là phù phiếm.
Mẹ tôi bảo: “Mày không định lấy vợ, cứ lông bông thế đến bao giờ?”. Tất nhiên, tôi rồi cũng sẽ lấy vợ. Nhưng tôi sẽ lấy người mà tôi cảm thấy tim mình rung rộng. Người mà tôi có thể từ bỏ mọi thú vui chỉ để ở bên cô ấy, sẵn sàng đồng cam cộng khổ, yêu thương và sẻ chia. Những người phụ nữ đã đi qua cuộc đời tôi đã dạy tôi rằng: Để làm một người chồng tốt, trước hết đó phải là một người chồng có trách nhiệm, chu đáo và rộng lượng. Đôi khi để làm vợ hạnh phúc chẳng cần quà tặng đắt tiền hay hoa nến lung linh, chỉ cần giúp vợ sấy hộ mái tóc ướt hay lấy sẵn kem đánh răng lên bàn chải cho vợ cũng đủ để họ cảm động rồi. Và tuyệt đối đừng bao giờ cố ăn thua với vợ trong những cuộc tranh cãi. Đàn ông mà đến vợ mình cũng không bao dung nổi thì làm sao đòi hỏi được vợ hết lòng.
Trong khi chờ đợi để gặp đúng một nửa của đời mình, tôi vẫn cặp kè với rất nhiều nửa đã thuộc về người khác. Thế nên các đức ông chồng tốt nhất nên học cách giữ vợ. Việc càng ngày càng có nhiều phụ nữ chủ động đi ra khỏi hôn nhân chứng minh một điều: Có rất nhiều ông chồng chỉ lo xây nhà chứ không chịu cùng vợ chung tay xây tổ ấm.
Theo Dân Trí
Suýt mất chồng chỉ vì 1 cuộc gọi nhầm
Tôi có một gia đình hạnh phúc, khá giả và đầm ấm. Nhưng chỉ vì một cuộc gọi nhầm, chỉ một chút nữa, tôi đã đánh mất chồng mình.
Tôi là Lan Anh, tôi gần 30 tuổi, tôi lấy chồng khi còn khá trẻ. Chồng hơn tôi 5 tuổi, anh ấy tên Lâm. Chúng tôi quen nhau khi vừa ra trường và vào làm văn phòng cùng tòa nhà. Rồi yêu nhau, sau này Lâm muốn kinh doanh nên sau 1 năm anh tự mở một cửa hàng linh kiện điện tử. Công việc làm ăn phát đạt, nên ngay sau ý 1 năm chúng tôi cưới.
Cuộc sống cứ vậy hòa thuận khi đứa con gái xinh xắn ra đời, cháu đến nay mới được hơn 1 tuổi. Tôi nghe người ta nói nhiều về chuyện ngoại tình lắm nên cũng vô cùng hoảng loạn. Nghĩ đến mà đã thấy khiếp vía rồi.
Tôi sinh con xong thì được cái may mắn là chồng giúp đỡ nhiều. sinh con gái đầu lòng nên tôi không hề bị phá nét càng mặn mà hơn xưa. Thế là vợ chồng tôi vẫn hạnh phúc.
Chồng tôi dù bận bịu công việc, nhưng chưa khi nào đi làm về mà anh không phụ giúp tôi 1 tay. Bởi chăm con nhỏ nên anh cũng dành thời gian chăm lo cho tôi hơn. Có những đợt đi cùng đối tác thì chồng cũng chỉ ăn 1 chút gọi là để dành bụng về ăn cùng mẹ con tôi cho vui.
Chưa khi nào tôi cảm giác chồng sẽ rời xa mình, cũng chưa khi nào tôi nghĩ chồng sẽ phản bội. Bởi 1 gia đình hòa thuận như thế, đời sống vợ chồng tôi cũng không có gì đáng chê, chúng tôi đều thỏa mãn nhau và hài lòng về chuyện chăn gối của đối phương.
Cuộc điện thoại nhầm từ nhân viên cửa hàng thời trang khiến tôi suýt mất chồng. (Ảnh minh họa)
Nhưng 1 tuần trước, tai họa đổ xuống đầu tôi khi nhận một cuộc gọi vào giờ giữa trưa. Tôi nhanh chóng nghe máy, đầu dây bên kia hỏi:
- Chào chị ạ, chị là Lan, vợ của anh Lâm đúng không ạ?
- Không phải, tôi là Lan Anh, nhưng Lâm đúng là chồng tôi, có chuyện gì vậy?
- Hôm nay sinh nhật chị, anh Lâm có đặt mua một chiếc váy bên cửa hàng em để tặng chị nên em gọi điện cho chị để báo lại ạ.
Tôi chưa thể hiểu được là nay có phải sinh nhật tôi đâu, sao đúng tên chồng tôi, tên tôi lại sai. Chẳng nhẽ chồng cặp bồ, nếu cặp bồ ai đời lại cho nhầm số vợ. Tôi tức giận gọi điện cho chồng mà anh lại không nghe máy. Đến tận chiều anh mới gọi lại, tôi bực dọc bảo anh về nhà giải quyết ngay chuyện gia đình. Chồng nghe vậy chắc cũng hoảng hốt nên về nhà luôn.
Về đến nhà, tôi gặng hỏi chuyện có phải chồng cặp bồ không. Anh một mực khẳng định không phải. Tôi tức giận, bằng chứng rành rành đấy anh còn trối nữa, rồi nói anh mắng nhiếc anh không thương mẹ con tôi, không yêu mẹ con tôi mới đi làm cái trò đó. Tôi điên đầu lắm, nhưng chồng còn giận hơn, vì anh bị đổ oan cho tội ngoại tình, anh tức giận bỏ vào phòng khóa cửa không cho tôi vào.
Đến tối, cuộc điện thoại của nhân viên bên cửa hàng báo lại nhầm, vì hôm nay anh chồng đã đưa vợ đến thử váy rồi về rồi. Lúc ấy tôi mới biết mình đã nghi oan cho chồng, chồng còn đang nằm giận dỗi trong nhà thì làm sao mà đi cùng cô bồ quý hóa nào đi thử váy được, tôi gọi mãi chồng uể oải ra mở cửa. Tôi nhìn chồng mắt ngấn nước xin lỗi. Chồng nhìn thấy tôi vậy nên cũng không thèm giận nữa mà cùng tôi nấu bữa tối. Rồi vợ chồng cùng nhau ăn cơm. Anh liếc tôi nói hàm ý, lần sau đừng có mà cứ nghe 1 hướng rồi đổ tội lên đầu chồng như thế nữa nhé. Tôi biết sai ở mình nên cúi đầu nhận lỗi.
Có những chuyện tưởng chừng như rất đơn giản, nhưng phụ nữ thường hay làm quá mọi chuyện lên. Đây không chỉ bài học cho tôi mà còn được xem như một bài học cho chị em phụ nữ, đừng vì chưa tìm hiểu kĩ tường tận đã đổ lỗi cho chồng, biết đâu chính bạn sẽ đẩy gia đình mình vào bờ vực.
Theo Một thế giới
Tiếng yêu ấy ta để cho ai? Đã rất lâu kể từ khi chúng ta chia xa, đôi người đôi ngả. Em cứ tưởng rằng mình rồi sẽ lãng quên được anh rất nhanh thôi. Nhưng không phải thế! Từ khi ấy cho tới tận bây giờ, trong em chưa từng nguôi ngoai những yêu thương vẫn dành trọn cho anh. Chỉ là rất êm đềm mà không còn cuồng...