Tâm sự cay đắng của người đàn ông trót lấy “nhầm” vợ tâm thần
Gần đây nhất tôi có đọc bài viết “Bác sĩ tâm thần ám ảnh chuyện thiếu nữ phát điên vì người yêu phản bội” và “Hoang mang vì kẻ tâm thần từng ăn thịt người xuất viện”. Thực sự tôi rất lo lắng cho chính mình và người thân của mình.
Tôi là người thường xuyên đọc các tin tức trên Báo An ninh Thủ đô. Gần đây nhất tôi có đọc bài viết “Bác sĩ tâm thần ám ảnh chuyện thiếu nữ phát điên vì người yêu phản bội” và “Hoang mang vì kẻ tâm thần từng ăn thịt người xuất viện”, tôi rất lo lắng cho chính mình và người thân của mình. Tôi cũng thật sự buồn và cảm thấy cuộc đời mình đang bế tắc…
Chúng tôi làm cùng một Tập đoàn tại Hà Nội, tuy khác Công ty thành viên nhưng sau những lần tiếp xúc qua những cuộc họp phòng Hành chính nhân sự của Tập đoàn, ban đầu chỉ là sự chia sẻ những suy nghĩ, sau là sự đồng cảm… Vì khác Công ty nên thỉnh thoảng tôi có nghe cô ấy bị ốm, có điều gia đình không muốn bất cứ ai đến thăm. Có những lần Phòng Hành chính nhân sự đã tổ chức đến thăm và cô ấy tiếp mọi người vẫn vui vẻ bình thường nên sau đó cũng có người thắc mắc vì sao phải nghỉ ốm? Tôi tìm hiểu thì chỉ được biết cô ấy bị bệnh mất ngủ, trung bình mỗi năm cứ ốm một trận rồi lại đi làm bình thường. Chúng tôi đã đến với nhau, cũng hẹn hò, đi chơi… Tôi luôn cảm thấy cô ấy rất hiền dịu, đa sầu đa cảm…
Thế rồi cuối năm 2007 chúng tôi quyết định tổ chức lễ cưới, tất cả mọi người đều mừng cho hai người vì chúng tôi cũng đã khá cao tuổi. Sau lễ cưới chúng tôi sống với nhau những ngày khá hạnh phúc – điều mà ai cũng mong muốn.
Hạnh phúc tưởng chừng sẽ không có vấn đề gì nếu cô ấy không phát bệnh. Đó là những tháng cuối năm 2008, công việc của vợ tôi gặp những chuyện không suôn sẻ, áp lực và sinh ra căng thẳng. Đỉnh điểm là khi vợ tôi viết e-mail xin nghỉ việc tại Công ty rồi về thẳng gia đình bên Ngoại. Tôi đi làm về qua thăm vợ tôi ngay. Ngày đầu vẫn thấy bình thường nên để vợ nghỉ tại nhà bố mẹ đẻ cho nguôi ngoai. Nhưng vào ngày hôm sau, khi xuống thăm vợ tôi vẫn ngồi lì trong phòng ngủ, xem ti vi nhưng tâm trí cứ để ở đâu đâu. Bất chợt cô ấy hỏi tôi: “anh ơi, người phát thanh viên kia tên là gì nhỉ?” Tôi tưởng vợ hỏi đùa, chưa kịp trả lời thì vợ lại tiếp tục hỏi “anh ơi, ông kia giữ vị trí gì trong Chính phủ nhỉ ?”. Ai cũng biết đó là một lãnh đạo cao cấp, vợ tôi cũng biết, thề mà giờ lại hỏi như vậy, tôi giật mình không hiểu chuyện gì nữa.
Những giờ phút sau đó vợ tôi hay mất tập trung, nói năng không tự chủ. Chị em trong nhà đi tìm thuốc cho uống (khi đó tôi vẫn chưa biết là thuốc gì và vì sao phải uống), thế nhưng cô ấy phản kháng và nói “tao không làm sao mà phải uống thuốc cả, chúng mày uống đi…”. Tôi thực sự choáng vì vợ tôi vốn dịu hiền, thế mà không hiểu ở Công ty xảy ra chuyện gì mà bỗng biến thành một người khác, có lẽ bị áp lực nhiều nên khủng hoảng….
Video đang HOT
Chuyện sẽ không đáng nói nếu hôm sau vợ tôi không bị nghiêm trọng hơn. Tôi xin nghỉ phép để xuống gia đình nhà ngoại. Thật bất ngờ chứng kiến vợ tôi chửi mắng không từ một ai, nói với ai cũng rất căng thẳng, quát la như thể đang tức giận ai đó… Thế rồi cả mấy chị em trong gia đình ngoại và cả hàng xóm cùng nhau đưa vợ tôi vào bệnh viện. Tôi sụt sùi đi theo taxi và bất ngờ khi gia đình đưa cô ấy vào Viện sức khỏe Tâm thần – Bệnh viện Bạch Mai… Em vợ tôi an ủi tôi: “chị ấy bị bệnh mất ngủ, vào đây uống thuốc khoảng 1 tuần là lại bình thường thôi”.
Ảnh minh họa
Tôi xem các đơn thuốc trước đây thì trời ơi… vợ tôi bị bệnh “Rối loạn phân liệt cảm xúc” – bệnh mà tôi chưa bao giờ nghe đến. Và căn cứ vào thời gian kê thuốc từ các đơn thuốc trước đây tôi mới biết vợ tôi đã bị bệnh từ năm 2001, tiếp đến là 2004, lần này là 2008. Tôi thực sự bị bất ngờ, sao vợ tôi lại có thể bị bệnh tâm thần…? Sao một người dịu dàng như vậy mà lại có những giây phút hung hãn đến như vậy? Gia đình tôi biết chuyện này chắc thất vọng lắm, nghĩ thế nên tôi quyết định giấu bố mẹ ở quê, chỉ cho chị gái biết vì chị ấy vốn làm trong ngành y. Thế nhưng tôi lại càng buồn hơn khi biết rằng sẽ rất khó để có tương lai khi sống với một người mắc bệnh tâm thần, chị tôi cho biết sẽ có yếu tố di truyền cho thế hệ sau…
Cứ ngỡ vợ tôi chỉ cần điều trị 1 tuần như em vợ tôi nói, nào ngờ ròng rã 1 tháng điều trị tại bệnh viện, nửa tháng điều trị ngoại trú và sau đó vẫn phải uống thuốc duy trì hàng ngày theo đơn của Bác sỹ. Sau khoảng 20 ngày đi khám lại một lần để điều chỉnh thuốc.
Vợ tôi đi làm trở lại, lại khỏe và dịu dàng như ngày nào, có điều chúng tôi mãi vẫn không có con. Bố mẹ tôi chỉ có một mình tôi là con trai nên rất mong, thỉng thoảng lại gọi điện hỏi tình hình và mỗi lần về thăm nhà bố mẹ tôi lại thắc mắc “sao chúng mày lâu thế? làm sao mà mãi không có con…?” Tôi không biết phải trả lời như thế nào, nói thật ư? bố mẹ tôi sẽ rất buồn. Vì thế tôi viện lý do vợ con hay đau yếu nên chưa thể sinh con được…
Thế rồi đến hẹn lại lên, mỗi năm cứ vào thời điểm giao mùa Hạ – Thu thì vợ tôi lại bất ổn. Trước đây cách nhau ít nhất 3 năm (2001 – 2004) thì nay cứ mỗi năm một lần. Đặc biệt là vào năm ngoái (2011) vợ tôi vào viện điều trị xong về đi làm được nửa tháng thì lại phải vào viện tiếp. Sự việc diễn ra trong vòng hơn 3 tháng, vì đã giáp tết nên mặc dù chưa ổn định lắm nhưng gia đình xin xuất viện về với gia đình đón xuân. Tôi buồn, đau khổ và là lần đầu tiên một mình về ăn tết với gia đình ở quê. Cho dù biết rằng ông bà sẽ rất buồn nhưng không thể giấu được nữa vì chẳng có lý do gì mà con dâu lại không về thăm bố mẹ chồng nên tôi đã nói ra sự thật. Bố mẹ tôi thực sự buồn. Tuổi già chỉ mong có đứa cháu nội nhưng mong chờ mãi vẫn vô vọng, nay biết sự thật ông bà rất bất ngờ. Hôm tôi trở lại Hà Nội, bố tôi đã khuyên tôi nên xin con nuôi…
Chỉ còn mấy tháng nữa là hết năm 2012, không chờ đợi nhưng điều gì sẽ đến lại sắp đến… Vợ tôi vẫn đều đặn uống thuốc duy trì nhưng không hiểu tại sao mấy hôm nay lại có dấu hiệu bất ổn: hãy quên, nói năng không lễ phép với chính mẹ đẻ, hỏi những câu vu vơ không để làm gì cả…
Tôi đã tìm hiểu rất nhiều thông tin trên mạng về việc kết hôn với người bị tâm thần, hôn nhân, gia đình với người có tiền sử tâm thần… Đọc xong thấy mình thực sự sai lầm khi không yêu cầu cô ấy khám sức khỏe trước khi cưới, giờ biết làm sao đây? sao trước đây vợ tôi không nói thật cho tôi biết? vì sao gia đình bên ngoại lại giấu tôi? Tôi đã ngoài 40 tuổi – cái tuổi mà lẽ ra phải có con cái, có hạnh phúc, nhưng hiện nay có vợ mà như không. Là người con trưởng, vẫn chưa có cháu cho ông bà nội, tôi thấy mình thật bất hiếu. Tôi biết làm sao đây? Ly dị ư? Tôi làm sao có thể bỏ cô ấy khi đang bệnh tật! Tiếp tục ư? Tôi sẽ sống như thế nào khi về già?
Qua câu chuyện buồn của bản thân, tôi muốn khuyên tất cả các bạn trẻ nếu đang chuẩn bị bước vào cuộc sống gia đình thì hãy tỉnh táo. Cho dù mình có yêu họ như thế nào, hãy tìm hiểu kỹ, hãy quyết định đúng đắn để khỏi ân hận về sau. Đừng bỏ qua giám định sức khỏe trước hôn nhân, và nếu đã lỡ như tôi thì cũng nên tìm cách tự giải phóng cho nhau. Mỗi gia đình là một tế bào của xã hội, tế bào có khỏe thì xã hội mới tốt được!
Theo VNE
Tìm vợ cho cha
Ông Tư năm nay 60 tuổi. Vợ ông mất đã gần 10 năm nay. Khi vợ ông qua đời, ông ốm một trận thập tử nhất sinh, sức khỏe sa sút trông thấy.
Ông không còn làm nổi việc nặng nữa, suốt ngày lảm nhảm nói chuyện với vợ. Ông có hai người con thì con trai lấy vợ đang định cư ở Mỹ, con gái sắp lấy chồng đang sống cùng ông. Từ ngày vợ ông mất đi, căn nhà trở nên rộng thênh thang và trống vắng vô cùng. Đã nhiều lần các con ông thăm dò ý tứ, muốn ông tái giá với một người nào đó phù hợp hoàn cảnh để tuổi già đỡ hiu quạnh, nhưng ông đều gạt đi, nói rằng: "Các con cứ yên tâm, bố sẽ tự lo cho mình được".Thực ra, trong lòng ông vẫn còn đang thương nhớ người vợ đã mất. Trong phòng ngủ của ông vẫn treo bức ảnh chân dung thật lớn của bà. Ngày nào ông cũng ngắm nhìn khuôn mặt người phụ nữ trong ảnh, như muốn khảm hình ảnh của bà vào trong trái tim mình.
Con gái ông Tư sắp lấy chồng, sau ngày cưới phải về sống với nhà chồng trên thành phố. Điều con gái ông lo nhất là không có ai chăm sóc cho ông sau khi cô lấy chồng. Con gái ông đã nhắm cho ông một người. Nếu có người phụ nữ về sống cùng bố cô, cô mới an tâm về nhà chồng. Cô con gái đã ý tứ thăm dò trước, thấy bà cũng có vẻ đồng ý. Bà Năm ở cách đó không xa, năm nay 50 tuổi, chưa chồng chưa con, tính hiền lành, dễ mến vậy mà ông Tư lại chẳng quan tâm. Con gái ông nói: "Mẹ con ở thế giới bên kia chắc chắn đồng ý việc bố lấy dì Năm. Mẹ thương bố như thế, hẳn mẹ rất muốn cuối đời bố được hạnh phúc, có người đàn bà bên cạnh chăm sóc bố".Ông Tư lắc đầu, mắt cứ dán chặt vào người vợ trong khung kính.
Một hôm, em vợ của ông Tư lấy chồng xa về thăm quê. Hai dì cháu lâu ngày gặp nhau tâm sự đủ mọi chuyện. Cô con gái tâm sự cho dì nghe về điều lo lắng của mình sau khi đi lấy chồng là không có người chăm sóc bố. Dì cô cũng là người hiểu biết nên rất ủng hộ những việc cô muốn làm vì bố.Hôm ấy, sau khi ông Tư đi công việc về nhà. Theo thói quen, ông về phòng mình, nhìn lên tường và chợt sững người vì bức tường trống trơn, khung ảnh biến đâu mất. Ông hoảng hốt gọi con gái. Cô con gái trả lời: "Dì kể cho con nghe là mẹ về báo mộng với dì, bảo dì hãy mang mẹ theo bên cạnh dì. Mẹ mong bố phải quên mẹ đi để đến với người phụ nữ khác thì ở thế giới bên kia mẹ mới yên lòng. Chính vì vậy, dì mới về thăm nhà mình mấy hôm nay. Bố đừng tìm dì vô ích, dì đã lên xe về từ sáng sớm rồi".
Ông Tư chạy ra tận bến xe nhưng xe đã khởi hành lâu lắm rồi. Những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt nhiều vết nhăn của ông.Cô con gái vẫn treo khung hình về vị trí cũ nhưng bây giờ người trong bức hình là dì Năm chứ không phải mẹ cô. Con gái đã tạo điều kiện cho bố và dì Năm gặp gỡ nhau nhiều lần. Cô thường xuyên tỉ tê tâm sự với bố về dì Năm. Lúc này, trong tâm trí ông Tư đã xuất hiện hình ảnh mờ ảo của dì Năm, mỗi ngày một rõ nét hơn.
Một thời gian sau, cô con gái đã làm một buổi tiệc nhỏ mừng ngày dì Năm trở thành thành viên chính thức của gia đình. Theo sự đồng ý của dì Năm, cô con gái đã đem khung hình của mẹ treo song song với khung hình của dì Năm trong phòng ông Tư. Thật ra, khung hình của vợ ông Tư là do cô con gái cất đi, chứ không phải em vợ ông Tư đem theo về nhà...
Theo TTVN
Oan nghiệt mối tình anh rể em vợ Thủy chợt giật mình vì có bàn tay ai đó ôm từ sau, hơi ấm cho Thủy biết đó là người anh rể - người mà Thủy thầm yêu những ngày qua. Vẽ đường cho hươu đi... Hải là một doanh nhân thành đạt, là người đàn ông có trách nhiệm, người chồng yêu thương vợ hết mực. Thu - vợ anh -...