Tâm sự buồn của một nhà đầu tư bất động sản
Từ lúc đi buôn đất thành công, tôi đâm ra chán chường với cuộc hôn nhân. Sao tôi chịu đựng sự tẻ nhạt giỏi thế không biết!
Lợi nhuận đất đai khiến tài sản của tôi nở nhanh chóng (ảnh minh hoạ)
Nhiều năm trước, tôi từng là trưởng bộ phận kinh doanh của một công ty lớn trong ngành ô tô. Công việc ổn định, thu nhập tương đối, gia đình êm ấm, tôi cứ ngỡ mọi thứ sẽ trôi qua tốt đẹp. Tất cả bắt đầu từ chuyện tôi quyết định mang tiền dành dụm đổ vào mảnh vườn ở một quận vùng ven.
Thời điểm đó, đất đai đang “sốt”, mua bán lắm khi chỉ vừa sang tên là có lãi rồi. Tôi mừng lắm khi thấy mình mát tay, kiếm ngay được một khoản tương đối.
Thừa thắng xông lên, tôi dành thời gian tiếp tục tìm kiếm cơ hội đất cát khác. Chỉ vài lần tái đầu tư, tôi đã có trong tay số vốn kha khá, mà trước đây có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.
Trong danh bạ điện thoại của tôi bắt đầu có nhiều số liên lạc được lưu bắt đầu bằng chữ “đất”, là các môi giới, chủ nhà, chủ đất, cò đất… hoạt động trong mảng này.
Sau hơn một năm mua bán, tôi mạnh dạn nghỉ việc, chuyển hẳn qua làm một nhà đầu tư bất động sản. Vợ tôi hết lời can ngắn, bảo đừng từ bỏ sự nghiệp phấn đấu bấy lâu. Nhưng tôi gạt đi. Có gan làm giàu, cứ sống bó buộc trong văn phòng, loanh quanh với mấy thứ quen thuộc, làm sao khá nổi. Chưa kể, tầm nhìn hạn hẹp, mối quan hệ ít ỏi, nên đời luẩn quẩn.
Là tôi mắng vợ như thế, khi cô ấy nhất định phản đối. Mọi nguồn lực tài chính trong nhà đều được tôi huy động, với niềm tin rằng, chẳng mấy chốc mà mình đổi đời.
Người ta bảo “giàu đổi bạn, sang đổi vợ”, tôi từng rất ghét câu này, nhưng giờ ngồi ngẫm lại thấy cũng đúng. Từ lúc đi buôn đất thành công, tôi đâm ra chán chường với cuộc sống bấy lâu. Sao mà mình chịu đựng sự tẻ nhạt giỏi thế không biết!
Dạo đó, tôi được các em săn đón, ngọt ngào, mỗi khi chi tiền đều nhận được sự tâng bốc, cảm kích ngút trời. Tôi lén vung vẩy nuôi bồ và tình một đêm với vài em làm môi giới trong các công ty bất động sản. Phải nói là rất tuyệt!
Sát cánh cùng tôi giai đoạn này còn có Hương. Em xuất thân là nhân viên làm ở phòng công chứng tư, tôi quen khi ra đấy làm giấy tờ với khách.
Video đang HOT
Sau này, em nghỉ hẳn, ra ngoài làm môi giới bất động sản, cầm trong tay tiền tỉ để giao dịch là bình thường. Hoa hồng kiếm được từ hoạt động “cò đất” của em rất cao. Hương thân thiết và được lòng nhiều người đang đổ tiền vào đầu tư đất trong khu vực này.
Xinh xắn, nhanh nhẹn, sắc sảo, quyết đoán, lại nắm bắt cực kỳ nhanh các cơ hội, Hương giúp tôi thắng lớn trong vài phi vụ, nhân đôi tài sản chỉ là chuyện nhỏ. Chúng tôi nói chuyện với nhau rất hợp, cả ở ngoài quán xá lẫn trên giường.
Không những giỏi kiếm tiền, mà “kỹ năng mềm” của cô ấy khiến tôi mê mẩn. Cậu bạn thân lúc ấy ra sức can gián tôi. Trên bàn nhậu, 1 lần cậu lè nhè bảo tôi nên chậm lại cả chuyện đầu tư lẫn yêu đương, kẻo “nghiệp quật”. Tôi đã cầm chai bia rượt cậu ta chạy tán loạn.
Tôi tin rằng, khi chung lưng với một phụ nữ như Hương, thì con đường trở thành đại gia của mình chẳng mấy chốc sẽ là hiện thực. Ai ra mặt cản tôi chắc chỉ là kẻ xấu bụng, ghen ăn tức ở.
Vợ tôi dường như cũng “đánh hơi” được sự thay đổi của chồng, nhưng tôi mặc kệ cô ấy ghen tuông. Tôi bận say sưa trong những màu sắc mới mẻ của đồng tiền dễ kiếm, của hương vị yêu đương lạ lẫm.
Tranh thủ tiền bạc vào ra thường xuyên, tôi cắt lại một khoản lớn, mua cho Hương mảnh đất rộng rãi có thổ cư gần bờ sông, nhằm mục đích xây tổ uyên ương với em ấy. Lại túc tắc đổ thêm vào xây dựng nhà vườn, đào ao, lót gạch, trồng cây… các kiểu. Tôi hình dung hạnh phúc kiểu miệt vườn với Hương mai này, đặc biệt khi Hương báo tin đã có thai với tôi. Đứa trẻ là con trai, và được tôi thưởng cho một chiếc xe xịn ngay từ khi còn trong bụng mẹ.
Xin kể thêm, vợ tôi chỉ sinh được 2 con gái, 1 đứa còn khắc tuổi với tôi. Hèn chi trước đây tôi làm ăn khó mà phất nổi. May mà có Hương, đời còn dễ thương…
Hảo ngọt, ham vui, đàn ông dễ dàng sa vào những thú vui cá nhân (ảnh minh họa)
Khi con trai của tôi và Hương hơn 1 tuổi thì vợ tôi phát hiện mọi chuyện. Cô ấy lẳng lặng nộp đơn xin ly hôn, tòa gọi tôi tới lui vài lần vẫn chưa chốt được.
Chính vấn đề tài sản làm cho tôi khó xử. Tôi thật sự không muốn phải chia bất cứ gì, bởi vợ có giúp được tôi là bao mà đòi nhận phần?
Để tẩu tán bớt tiền của, tôi luồn lách tìm cách để Hương đứng tên bớt vài mảnh đất của mình. Cuối cùng thì cũng ly hôn xong, dứt được cái nợ đời.
Đó cũng là lúc thị trường dần hạ nhiệt, bước vào thời kỳ khó khăn. Tôi cũng bắt đầu gặt trái đắng từ cái cây bạc bẽo, cạn kiệt mình đã gieo. Hương trở mặt còn nhanh hơn cái quyết định ly hôn của tôi với vợ. Hương bảo, những thứ đang cầm nắm đều có công em góp vào, nên coi như đền bù thanh xuân cho em ấy.
Nếu tôi muốn mang ra pháp luật, thì cũng đuối lý. Giấy tờ em ấy giữ cả, toàn là tôi tự nguyện đưa. Nhắc tới đứa con, Hương chỉ cười nhạt, không nói gì. Tôi lờ mờ nhận ra mặt trái của câu “nhiều mối quan hệ rộng”…
Gom góp những gì còn sót lại, tôi cố gắng trả nợ ngân hàng, thanh toán các khoản vay mượn người quen để đầu tư. Thuê một căn hộ nhỏ sống tạm, tôi nghĩ tới việc “giải nghệ” với đất.
Hú hồn, vẫn may là tôi kịp bán đổ bán tháo trước khi nhà đất đóng băng, ngưng giao dịch, nên vẫn có thể thoát hàng, tránh khỏi cảnh phá sản đau đớn.
Tuy không tới nỗi trắng tay, nhưng sự mất mát đâu dừng ở vật chất. Cuộc đời tôi đã chẳng còn lối ra, khi niềm tin, sự yên vui hạnh phúc bên vợ con đã vụt tắt.
Tôi hiểu ra, hai chữ “nghiệp quật” là có thật, và muốn dành cho bản thân khoảng thời gian suy nghĩ và sám hối, trước khi tìm kiếm can đảm làm lại từ đầu.
Liệu có còn cơ hội nào cho người đàn ông lầm lỗi như tôi không?
Tết gần kề mà tôi chỉ có 50 ngàn đồng trong túi
Tôi vừa nhận thông báo của vợ: "Tết năm nay tiết kiệm hết mức, dành tiền sang năm mua nhà". Nghe xong, tôi ước... khỏi có tết.
Vợ xiết tiền, tôi chỉ muốn trốn tết (Ảnh minh họa)
Tết cận kề, cha mẹ, bạn bè tôi ở quê í ới nhắn, gọi hỏi: "Ngày nào về quê?".
Tôi không thể trả lời, vì vợ quản hết thu nhập của tôi. Cô ấy thông báo "Năm nay, mỗi người xài tết 2 triệu đồng, để dành tiền sang năm mua nhà". Vợ còn giải thích thêm: "2 triệu đã bao gồm mua sắm quần áo tết, quà bánh cúng nội ngoại".
Năm nay, công ty tôi làm ăn khấm khá, thưởng tết cũng hơn 20 triệu đồng. Tôi nghĩ, thể nào năm nay vợ chồng tôi cũng có cái tết xông xênh, bù lại năm vừa rồi tả tơi vì công ty ngừng hoạt động.
Nhưng tôi không ngờ, sau cái tết không mua sắm gì của năm ngoái (vì không có tiền), vợ tôi lấy đó làm thước đo, cho rằng năm nay chúng tôi cũng nên ăn tết tiết kiệm như vậy, phải dành dụm để mua nhà.
Tôi chỉ biết kêu trời với bà vợ tính toán quá đáng. Lúc mới yêu, vợ tôi - khi đó là bạn gái đã ra điều kiện "tài chính của vợ chồng em giữ, từ giờ thu nhập của anh em sẽ quản". Từ ngày đó, tôi chính thức mất quyền kiểm soát tiền của mình. Bạn gái chuyển thu nhập của tôi vào một tài khoản tiết kiệm và chỉ chừa tôi đúng 1,2 triệu đồng/tháng. Cô ấy dặn "mỗi ngày, anh chỉ xài tối đa 40 ngàn đồng, và xài càng ít càng tốt, cuối tháng còn dư thì có thưởng. Còn xài lố thì không được ứng lương trước".
Sau khi cưới (cuối năm 2020) tôi chính thức mất luôn cái thẻ ATM vào tay vợ. Vợ cắt giảm tiền phát hàng ngày của tôi xuống chỉ còn 30 ngàn. Cô ấy nấu cơm và pha cho tôi bình cà phê để mang theo.
Vợ dặn: "Em đã chuẩn bị cơm nước chu đáo, giờ anh chỉ tốn mỗi tiền đổ xăng, mà đổ xăng 1 tuần chưa hết 10 ngàn đồng. Duy nhất ngày thứ Hai đầu tuần là tôi được vợ phát 100 ngàn đồng. Lý do vì những ngày khác tôi được đồng nghiệp mời cà phê, nên đầu tuần là ngày tôi bao lại. Tổng cộng 6 người là 90 ngàn đồng tiền cà phê, còn dư 10 ngàn đồng thì vợ cho tôi dằn túi.
Tôi không có tiền, nhưng sau giờ làm hay cuối tuần, vợ bắt tôi chở cô ấy đi coi bất động sản. Vợ tôi có niềm đam mê mãnh liệt với nhà đất và cô ấy đặt mục tiêu: "3 năm mua 1 căn nhà, hoặc 1 miếng đất, không phố thì ngoại ô, không thành phố thì tỉnh lẻ". Vì vậy, khi quản tất tần tật thu nhập của tôi, vợ luôn đưa ra viễn cảnh "Em giữ tiền này, chỉ vài năm nữa anh sẽ có nhà đẹp". Vợ còn đánh vào đam mê của tôi: "Lúc đó, anh muốn nuôi cá hay trồng lan bao nhiêu cũng được".
Vì giấc mơ vợ vẽ nên tôi đành nộp hết lương cho vợ. Chuyện vợ tôi tận thu tiền của chồng, cả họ hàng nhà vợ đều biết và ai nghe cũng lắc đầu. Có lần, má vợ tôi la con gái: "Con phải cho chồng con ít nhất 1 triệu đồng dằn túi, lỡ có chuyện gì nó còn xoay xở. Chứ chẳng lẽ, bánh xe bị bể cũng gọi điện cho con đem tiền ra". Má vợ tôi làm căng, nên vợ mới tôi cho tôi tờ 500 ngàn bỏ trong bóp.
Tôi tưởng đời mình từ đây lên hương, có tiền rủng rẻng. Nhưng, vợ chồng đi xem phim, vợ kêu "mua vé đi anh". Cuối tuần ra ngoài ăn, vợ cũng "tính tiền đi anh".Vợ đi shopping, chọn một chiếc đầm gần 500 ngàn đồng, vợ lại năn nỉ "mua tặng em đi anh". Tôi đùa: "Em chờ anh... bán thận đi".
Vợ nhìn tôi trân trân, rồi thỏ thẻ câu quen thuộc: "Ủa, mới đưa tiền đây mà, anh làm gì mau hết dữ vậy?". Sau lần này, tôi tự nguyện quay về kiếp mỗi sáng được vợ phát tiền hàng ngày. Thà giữ 30 ngàn đồng, nhưng tôi không phải chịu áp lực và cảnh bẽ bàng như trên.
Thật ra, ban đầu, khi giao hết thu nhập cho vợ tôi rất vui. Vì làm đàn ông mà "đem tiền về cho vợ" thì rất oách xà lách (mỗi lần tôi giao lương, vợ tôi vui như tết). Nhưng niềm vui của tôi cứ vơi dần theo thời gian. Đành rằng, tiết kiệm thì tiết kiệm, nhưng tết là tết. Tết phải có sắm sửa quần áo mới, có tiền dằn túi để đi chúc tết, mừng tuổi ông bà, lì xì các cháu, nhậu nhẹt lai rai với anh em. Tôi còn dự định, năm nay sẽ mua một gốc mai hay đào về chưng tết, đánh dấu một năm công việc tôi khởi sắc. Vậy mà, vợ tôi dập tắt hết mọi ước mơ.
Tết gần kề, mà tôi vẫn là thằng đàn ông trưởng thành đi ra đường chưa bao giờ vượt quá 50 ngàn đồng trong người.
Vợ bầu thai đôi chồng chỉ đưa 2 triệu/tháng, con ra đời nhìn giấy khai sinh anh chết điếng Mới đầu vợ tôi liên tục than hết tiền vì chồng đưa ít quá, lương 20 triệu mà đưa vợ có 2 triệu. Tôi bực bội mắng cô ấy không biết vun vén...Tôi và vợ yêu nhau hơn 1 năm thì phải tổ chức cưới sớm vì cô ấy nhỡ mang thai. Có con ngoài kế hoạch, về kinh tế tôi chưa chuẩn...