Tâm sự bốc vác ngày cuối năm
Cận Tết, trong khi mọi người nghỉ ngơi và đi mua sắm thì những người làm nghề bốc vác ở chợ Đông Ba (TP Huế) lại tất bật với công việc của mình. Hàng hóa về nhiều nên họ tranh thủ làm việc để bù cho ra giêng công việc rảnh rơi, thu nhập ít.
Vì cuộc sống còn khó khăn, Tết đối với họ rất đơn giản, chỉ làm mâm cơm cúng ông bà, vài gói kẹo bánh tiếp khách.
21 giờ đêm, khu hàng chợ Đông Ba tấp nập xe tải vào ra bốc hàng Tết. Những người làm nghề bốc vác tại đây càng hối hả làm việc. Người nhảy lên xe bốc hàng, người kéo hàng đưa vào bãi tập kết, họ quần quật đến 5-6 giờ sáng và quên đi cái lạnh dưới 10 độ C trong cơn mưa phùn cuối năm.
Nghề trời thương
Bà Văn Thị Nở (48 tuổi), trú phường Kim Long, TP Huế và những người bốc vác đang nằm co ro trên chiếc xe kéo hàng ở nhà chờ xe tại bến Đông Ba thì tiếng xe tải ầm ì trờ vào bến. Người đội trưởng tên Thành đến bên từng người hét to: “Dậy bốc hàng, xe tới rồi”. Bà Nở lọ mọ chui ra khỏi cái bao tải dùng làm chăn rồi đeo ủng, găng tay, khẩu trang bịt kín mặt và lôi chiếc xe kéo bước đi dưới cơn mưa trong bộ dạng còn ngái ngủ.
Chiếc xe tải 7 tấn chở đầy tỏi từ vùng Lao Bảo (Quảng Trị) là chuyến hàng đầu tiên vào bến đêm hôm đó. Hơn 20 người có nam lẫn nữ phân công nhau, người nhảy lên xe chuyển hàng xuống, người đứng dưới xếp hàng lên xe kéo để đưa vào kho cách đó cả cây số.
Bà Nở sức yếu nên được phân việc kéo hàng vào kho. Xe kéo chất đầy những bao tỏi 50 kg, bà Nở đứng trước kéo, một người phụ nữ đi phía sau đẩy đi. Quãng đường đẩy hàng vào kho đầy ổ gà và nước thải lênh láng, khiến họ phải còng lưng dùng hết sức mới đẩy nổi chiếc xe lăn đi chậm chậm.
Trong cái lạnh về đêm cuối năm, những người làm nghề bốc vác
luôn miệt mài với công việc của mình
Video đang HOT
Gần một tiếng sau, xe tải tỏi mới được mới bốc hết. Chưa kịp nghỉ ngơi, họ lại lao vào bốc xe tải 10 tấn chở hoa quả từ miền Bắc vào, rồi tiếp đến bốc xe tải chở rau, chở cà phê, chở chuối… vào bến. Những người bốc vác lầm lũi làm việc, họ quên đi cái lạnh cắt da, cắt thịt.
Bà Nở cho biết đội quân bốc vác làm việc hai ca, mỗi ca chia làm 24 giờ đồng hồ và bắt đầu từ 6 giờ sáng hôm nay đến 6 giờ sáng hôm sau mới kết thúc để nhường ca lại cho những người khác. Khi được hỏi về nỗi gian truyên nghề nghiệp, bà Nở nói rằng: “Đây là nghề trời nuôi, là cái nghề phải ăn chạy, nằm đất”.
Theo lý giải của bà, “nghề trời nuôi” là những người làm ở đây ít khi bị đau ốm; còn “nghề ăn chạy, nằm đất” là vì mỗi lần tới bữa phải vừa ăn vừa chạy để bốc hàng, đêm đếm nằm dưới đất, lấy bao tải làm mền chờ xe hàng tới. “Tôi làm cái nghề này 17 năm rồi mà ít đau ốm lắm, trời thương cho sức khỏe, nếu yếu ớt thì xem như bỏ, không làm được đâu. Cách đây vài năm không có xe kéo, hàng phải bỏ lên gánh mà gánh đi thôi, mỗi ngày một người gánh đến vài ba tấn hàng, đi cả trăm cây số là ít”.
Bà Nở có 4 người con, nhưng tất cả đều không được đi học, nay con trai thứ nhì lại theo nghiệp mẹ ở khu chợ này để nuôi vợ con. Anh Huỳnh Ngọc Phước, con trai bà Nở, tâm sự: “Nghề này vất vả lắm nhưng cũng phải làm vì công việc không có. Nghề này chỉ làm đủ ăn thôi chứ không nuôi nổi ai cả”.
Tết đạm bạc
Trời tờ mờ sáng, những người làm nghề bốc vác về nhà nghỉ ngơi, nhường cho ca khác vào làm. Trong căn nhà chờ, họ cùng nhau chia tiền sau một ngày đêm làm việc cực nhọc. Khoản tiền cũng chẳng là bao, người nhiều nhất được 150.000 đồng, ít thì chỉ được 50.000-70.000 đồng.
Cầm xấp tiền lẻ trên tay, bà Nguyễn Thị Xuân (65 tuổi, trú phường Phú Hiệp, TP Huế) không khỏi lo toan: “Cuối năm rồi, cũng muốn đi sắm sữa ít đồ, nhưng còn phải để tiền ăn uống nữa vì ra giêng xe hàng ít, thu nhập thấp. Người ta đi sắm Tết vài chục triệu, chúng tôi thì chỉ cần vài trăm ngàn mua gói mứt, ít kẹo bánh, đồ ăn… rứa là xong”.
Bà Xuân cho biết trong 8 lần mang thai, bà đều đi làm cho đến ngày đau bụng đẻ. “Làm nghề ni ngoài sức khỏe tốt thì phải thức khuya giỏi. Ai không thức đêm được thì phải bỏ việc” – bà Xuân chia sẻ.
Ở khu bốc vác chợ Đông Ba, bà Xuân là người cao tuổi nhất và có thâm niên lâu nhất, trên 35 năm. Chồng bà đạp xích lô, 8 đứa con đã lập gia đình nhưng vì cuộc sống khó khăn cũng chẳng thể giúp được bà. “Nghỉ làm rồi biết lấy gì mà ăn, chắc tôi phải gắng thêm vài năm nữa chú à” – bà Xuân trầm ngâm nói.
Xe hàng vào bến, bà Xuân lọ mọ chui ra khỏi chiếc bao tải để đi làm việc
Tết cận kề, bà Xuân cũng không biết mình có thể mua được thứ gì không. Bà kể rằng mỗi ngày chỉ làm đủ cho hai vợ chồng ăn uống qua ngày, tiền thuốc thang cho chồng, rồi bao nhiêu khoản lặt vặt khác nữa. “Ổng lúc trước đạp xích lô cũng có tiền lắm, nhưng từ khi nhổ răng về bị động kinh phải ở nhà luôn, chẳng làm lụng được gì hết. Hàng ngày phải tốn vài ba chục ngàn mua thuốc nữa” – bà Nở kể về chồng mình.
Cũng như mọi người ở đây, Tết đối với gia đình bà Phạm Thị Khánh (47 tuổi, trú phường Phú Hiệp, TP Huế) cũng rất đạm bạc. Bà Khánh tâm sự: “Từ khi vào làm nghề đến giờ cũng được 10 năm rồi, nhưng chưa có Tết nào tôi đủ tiền đi mua đồ về ăn Tết. Khá lắm cũng chỉ làm được mâm cơm cúng tối 30, một ít nhang vàng mã cúng tổ tiên, con cái cũng chẳng có bộ quần áo mới đi chơi Tết. Phải dành tiền chi dùng sau Tết”.
Còn anh Trần Quang (38 tuổi, trú phường Phú Bình, TP Huế), sau khi nghỉ làm vào chiều 30 Tết sẽ tranh thủ đi mua sắm ít bánh kẹo, chai rượu về tiếp bạn bè, người thân.
Theo NLĐ
Tê tái cảnh nuôi người ở bệnh viện
Trong cái lạnh tê tái, vẫn có những con người lầm lũi nằm ghế đá, ngồi vạ vật chờ trời sáng. Với họ, chỉ cần người thân được bình an...
Những ngày nhiệt độ xuống thấp, có khi đến 9-10 độ C, khuôn viên của các bệnh viện tại Hà Nội đều trở nên bề bộn hơn hẳn những ngày thường, bởi sự xuất hiện của rất nhiều chăn, màn, quần áo... Có những người một mình ngồi trông đến 2, 3 cái chăn, đó là tài sản bất ly thân của họ.
Quá đau khổ vì số phận nghiệt ngã, mẹ mất, con trai bị tai nạn, bác Lương (Vĩnh Bảo, Hải Phòng) ngồi thẫn thờ trong gió rét. Cái tin người mẹ già ra đi ở tuổi 73 vừa đến thì bác lại nhận tin người con trai út bị tai nạn. Lo tang xong cho mẹ, bác cõng vội hai chiếc chăn bông lên Hà Nội chăm con.
Những ngày ở bệnh viện, hết giờ vào thăm bệnh nhân bác lại lang thang đi hết khu này đến khu khác. Mỗi khi đi đâu bác cũng cõng theo hai cái chăn trên lưng. Đêm đến, nhiều người ra nhà trọ ngủ nhưng nhưng bác vẫn ngồi co ro ngoài hành lang bệnh viện, "vì chẳng ngủ được mà ra cho tốn thêm tiền".
Bệnh nhân vào viện, người nhà lại chuẩn bị chăn màn khệ nệ vào chăm sóc
Ở khuôn viên bệnh viện, những chiếc chăn để ngay dưới đất, người này để lại cho người kia dùng. Họ không cần biết của ai, đã qua bao nhiêu người sử dụng, chỉ cần có cái gì đắp lên tránh cái giá rét là họ tận dụng hết.
Trước sân Bệnh viện Việt Đức có một khu nhà đang xây dở, dưới nền nhà chỉ có cát và vữa, nhưng lại là nơi trú ẩn lý tưởng của người nhà bệnh nhân. Họ kiếm các mảnh bìa cát tông thay chiếu trải ra nằm. Bác Hùng (Cẩm Giàng, Hải Dương) đang co ro trong chiếc chăn đơn cho biết: "Ban ngày người ta cho vào đây trú ấm thôi chứ về đêm họ lại đuổi ra ngoài. Trời lạnh nhưng may không có mưa phùn. Nếu trời mưa thì không biết họ sẽ ngồi đâu để trú rét".
Vừa nói, bác vừa khoe chiếc chăn nhàu nát, cũ kỹ. "Tài sản này quý lắm, đi đâu cũng phải ôm theo đấy. Đến tối trải xuống nền, mặc quần áo khoác ngủ cũng đỡ lạnh đi phần nào".
Trông con trai bị tai nạn giao thông đang nằm trong Bệnh viện Việt Đức, bác Nguyễn Thị Minh (Hải Hậu, Nam Định) vừa nhai bánh mỳ vừa khóc. Hai vợ chồng hơn 60 tuổi được cậu con trai duy nhất lại bị tai nạn, có thể còn nằm đây lâu. Hai thân già ngồi cạnh nhau ôm bọc chăn, người tím tái không ngừng run lên vì lạnh, ánh mắt chốc chốc lại nhìn về phía phòng bệnh, "chỉ mong cho đến giờ được vào thăm cháu".
Trải tạm những tấm bìa cat-ton xuống nền đất, chờ đợi...
Trước cổng Bệnh viện Việt Đức, các quán nước lúc nào cũng chật cứng khách ngồi. Một phần vì trong bệnh viện không có chỗ để họ ngồi, phần vì giá rét nên họ ôm cốc trà nóng chờ thời gian trôi.
Nói về cảnh chăm người nhà trong bệnh viện, bác Hà (Hòa Bình) đôi mắt thâm quầng chia sẻ với chúng tôi: "Đã vào cảnh đi viện thì khổ trăm đường, muốn tìm một nơi ngồi tử tế cũng khó, nói gì đến chỗ ngủ". Hai tối nay bác ngủ ngoài hành lang, không có chiếu bác xin mỗi người mảnh bìa trải ra đất để ngăn cái lạnh.
"Mỗi suất cơm chỉ có rau và lạc cũng mất 15 nghìn, bữa tối mới dám ăn cơm còn bữa trưa và sáng chỉ ăn tạm cái bánh mì. Nếu bỏ tiền thuê nhà trọ nữa thì làm sao đủ chữa bệnh cho con", bác Hà run rẩy nói.
Theo VTC News
Cơ cực phận già mưu sinh trong đêm giá buốt Giữa cái lạnh như thấu da thấu thịt, tại những góc phố, vỉa hè thủ đô, không ít cụ già co ro, run rẩy ngồi chờ đợi những vị khách để bán được chén nước, cái bánh mỳ hay bơm được cái xe... kiếm những đồng tiền ít ỏi. 22h, trời lạnh ngắt, đường Giải Phóng (Hà Nội) chỉ còn loáng thoáng bóng...