Tắm cho con gái, cha vô tình hỏi một câu, bất ngờ biết được bí mật giấu kín bấy lâu
Người ta vẫn nói rằng, “con gái là tình nhân kiếp trước của cha”. Đó là bởi tình cảm cha dành cho con gái luôn dạt dào vô bờ mà không một ai có thể thay thế được. Cho dù mai này con lớn khôn, thì cha vẫn mãi là một cây cổ thụ vĩ đại, đem lại cho con chỗ dựa suốt đời.
Tắm cho con gái, cha vô tình hỏi một câu, bất ngờ biết được bí mật giấu kín bấy lâu
Một cư dân mạng đã chia sẻ đoạn hội thoại thú vị với con gái mình. Những câu nói hồn nhiên và vô tư của con trẻ đã khiến anh nhận ra nhiều điều mà anh không ngờ tới. Lắng nghe câu chuyện của anh, nhiều người đã giật mình tự hỏi: “Mình có phải là một người cha (mẹ) tốt hay không?”
Người cha trong bài viết này vẫn thường chia sẻ những khoảnh khắc chơi đùa cùng con cái rất tình cảm. Hôm nay, trong lúc tắm cho cô con gái nhỏ của mình, đột nhiên anh nghiêm túc hỏi rằng: “Con có thấy cha là một người cha tốt hay không?”
Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Nếu như cho điểm số, có lẽ cha không được là một người cha tốt.”
“Ồ, vốn dĩ trong mắt con cha không phải là người cha tốt!”, ông bố lẩm bẩm.
Nhìn thấy vẻ mặt chùng xuống của cha, cô bé thành thật động viên: “Không sao đâu, trước nay cũng đâu có ai dạy cha làm một người cha tốt là phải thế nào mà”.
Vậy là cô con gái mới học lớp một bắt đầu chỉ bảo cha một hồi:
“Đối với con thì một người cha tốt rất đơn giản. Cha chỉ cần nhẹ nhàng nói chuyện với tụi con, nói chuyện cha hiểu không? Không phải cứ động một tí là ầm lên, động một tí là nổi nóng, không phải động một tí là cha mở miệng mắng người. Cha cần phải… nhẹ nhàng, bình tĩnh, nhẫn nại mà nói chuyện, cho dù tụi con nhất thời không hiểu thì cũng không sao – bởi vì cha thông minh hơn tụi con mà! Nói một lần không hiểu, hãy nói thêm lần hai, lần ba. Chúng ta là người nhà, sau cùng vẫn hiểu mà, cha không cần phải mắng người, cha hiểu không?”
Lúc này lắng nghe con gái nói, anh bỗng cảm nhận được sự bao dung vô bờ của cô bé. Trong lòng anh cũng rất hài lòng với con gái, cô bé thật biết cách quan sát người khác, vả lại cô bé cũng giúp anh giải quyết được vấn đề của mình.
Video đang HOT
Cô bé lại nói tiếp:
“Còn nữa, cha và mẹ có thể chuyên tâm chăm sóc, làm bạn với tụi con được không? Chuyên tâm một chút, không phải chỉ là ngồi bên chúng con rồi bố mẹ làm việc riêng của mình, phải chú tâm xem tụi con làm điều tụi con cần làm. Ví dụ làm bài, đọc sách, tập đánh đàn, con thật sự rất muốn chuyên tâm nhưng con thường xuyên không làm được.”
Nghe thấy con gái nói như vậy, ông bố này chợt nhận ra rằng anh luôn mong đợi và yêu cầu con cái chuyên tâm, nhưng bản thân lại không thể làm gương cho con.
Cô bé tiếp tục nói:
“Chuyên tâm chăm sóc dạy bảo tụi con, nếu như cha có thể làm được, con nghĩ cha sẽ là một người cha tuyệt vời, con nói thật đó. Con rất thích cha làm thầy giáo của con, vì khi cha chỉ bài cho con học, cha nói rất dễ hiểu mà lại vui vẻ thoải mái, thật sự cha rất &’lợi hại’!”
Sau khi nghe con gái nói, ạnh vừa hài lòng vừa cảm thấy có lỗi với con. “Cha sẽ làm theo lời con nói, chúng ta ngoắc tay cam kết nhé?” Cô bé thấy vậy, cười tươi như một thiên thần nhỏ.
Sau cuộc trò chuyện với con gái, trong lòng anh dấy lên một cảm xúc đặc biệt. Anh viết:
“Con gái, cha thật sự rất cám ơn con, con đã dũng cảm làm thầy giáo nhắc nhở cha, bao dung những điều thiếu sót của cha, bao dung cho cha những lúc tính khí cha không tốt, còn dạy cho cha biết làm một người cha tốt là như thế nào. Làm một người cha, người chồng, người con quả thật là không hề dễ dàng. Tôi như một đứa trẻ hai tuổi, vẫn đang học tập, vĩnh viễn phải học không thôi…”
Chia sẻ của người cha trên đây đã nhận được sự đồng cảm và hưởng ứng của các bậc phụ huynh. Cô bé mới học lớp một nhưng đã nói ra một đạo lý đơn giản mà lại vô cùng quan trọng với những người làm cha, làm mẹ.
Kỳ thực, các bậc cha mẹ cũng là những học sinh của trường đời. Chúng ta nên học cách thích nghi và thay đổi sao cho phù hợp với hoàn cảnh, với gia đình, với con cái; dùng cách đơn giản và gần gũi nhất để dạy bảo con cái mình.
Cùng con cái trưởng thành – đó là một việc vô cùng quan trọng!
Theo Daikynguyen
Không may đâm xe vào bà cụ rồi đưa về chăm sóc, tôi vô tình tìm được người mẹ trong mơ...
Tôi và chồng đều là dân quê lên thành phố lập nghiệp, hai con thơ của chúng tôi đều gửi ở quê cho ông bà chăm sóc. Vợ chồng tôi muốn tranh thủ lúc các con còn nhỏ để kiếm tiền, đợi khi kinh tế khá giả, con cái sau này sẽ có điều kiện ăn học tốt hơn.
ảnh minh họa
Thấm thoắt cũng đã năm, sáu năm. Lúc đầu chồng tôi làm thuê ở công trường, còn tôi thì nấu ăn gần đó. Sau một vài năm tích góp được lưng vốn, tôi chuyển sang bán đồ ăn sáng và điểm tâm bằng xe điện ba bánh, còn chồng tôi thì vẫn tiếp tục công việc trước kia. Hai vợ chồng tôi đều là người ăn tiêu có chừng mực, mỗi năm cũng tích cóp được một khoản tiền kha khá. Khi cuộc sống đã dư dả hơn, chúng tôi vẫn muốn phấn đấu thêm vài năm nữa, tạo điều kiện đưa con cái lên thành phố ăn học.
Ba năm trước, vào một buổi sớm vội đi bán hàng, tôi không may đụng phải một bà cụ. Đến khi định thần lại tôi mới nhận ra đó là bà cụ vẫn hay đứng từ xa và len lén nhìn tôi bán hàng. Dạo trước tôi vẫn cảm thấy khó chịu và "mất tự nhiên" trước ánh nhìn của cụ, nhưng lâu rồi cũng quen, tôi không còn để ý nữa. Nhưng đến hôm nay, vụ tai nạn xảy ra khiến tôi vô cùng sợ hãi. Tôi bối rối chạy đến đỡ cụ dậy, tuy bên ngoài không thấy thương tích ở đâu, nhưng cụ nằm đó bất tỉnh, tôi cũng không dám bỏ mặc mà đi. Tới khi cụ tỉnh lại rồi, tôi hỏi gì cụ cũng không nói mà chỉ nhìn tôi chăm chú, hai mắt ngấn lệ.
Tôi hỏi: "Cụ có sao không ạ? Cụ đau ở chỗ nào, cháu đưa cụ đi viện nhé". Cụ chỉ lắc đầu không nói, nhưng đôi mắt như muốn năn nỉ tôi hãy ở bên cụ thêm lúc nữa. Dường như thần trí của cụ không hoàn toàn tỉnh táo, tôi bối rối không biết nên làm gì, chỉ đành đưa bà cụ đi cùng, định bụng đợi khi cụ khoẻ lại thì sẽ đưa về nhà.
Cả ngày hôm ấy cụ cứ đứng cạnh xem tôi bán hàng. Những lúc đông khách cụ còn phụ giúp tôi, sau đó lại cùng tôi thu dọn đồ ra về. Tôi gọi xe nhờ người đưa cụ về, nhưng cụ không chịu mà chỉ đứng ở đó, vẻ mặt buồn bã nhìn tôi. Trong đôi mắt ấy, tôi bất chợt cảm giác một nỗi buồn không nói nên lời. Tôi cũng không còn cách nào khác, cũng không đành lòng bỏ mặc cụ bơ vơ giữa phố xá đông người, vậy nên tôi mời cụ lên xe và cùng về nhà trọ với mình. Cũng kể từ đó, cụ ở liền với chúng tôi suốt 3 năm.
(Ảnh minh họa)
Ba năm ngắn ngủi nhưng lại là quãng thời gian đáng nhớ trong gia đình tôi. Nhịp sống vẫn chậm rãi trôi qua như trước, nhưng cuộc sống lại thêm ấm áp tình người. Gần như ngày nào cũng vậy, sáng sớm tôi đi bán đồ ăn sáng, tối lại đẩy xe đi bán điểm tâm khuya. Nhưng trên bước đường ấy tôi không còn thấy đơn độc như trước, mà đã có cụ ở bên chuyện trò vui vẻ. Những khi đông khách cụ lại phụ giúp tôi, thấy tôi mệt, cụ thay tôi giặt quần áo, nấu cơm. Từ nhỏ tôi đã mồ côi, vậy nên ở bên cụ tôi luôn có cảm giác giống như được mẹ ân cần chăm sóc. Khi cụ ốm đau, tôi lại đưa "mẹ" đi thăm khám, thuốc thang. Tôi nói với cụ:"Cụ không có con cái, vậy con nhận cụ làm mẹ nhé. Con có gì ăn nấy, con có cái ăn sẽ không để mẹ phải đói. Sau này mẹ trăm tuổi, con sẽ làm con gái đưa tiễn mẹ". Cụ nghe xong, cảm động không nói một lời, chỉ rơi nước mắt nhìn tôi.
Vợ chồng tôi đều là dân tỉnh lẻ, đã cùng nhau trải qua những năm tháng thăng trầm, hiểu rằng cuộc sống quý ở tấm lòng. Thế nên người thôn quê chúng tôi vẫn luôn coi trọng tình người hơn bất cứ thứ gì trên đời, và lẽ dĩ nhiên là chồng tôi hoàn toàn ủng hộ việc phụng dưỡng cụ. Những khi anh đi làm về, mồ hôi thấm ướt lưng áo, cụ còn nấu chè cho chồng tôi ăn. Tấm lòng của cụ khiến anh vô cùng cảm kích, anh nói: "Từ nhỏ em đã không có cha mẹ, giờ có mẹ cũng tốt!" Anh vốn ít nói, nhưng lại rất thương người và dễ xúc động.
Kỳ thực từ khi cụ ở cùng tôi, tết nào tôi cũng đưa cụ về quê ăn tết, bảo tụi nhỏ gọi là "bà ngoại". Ở nhà chúng tôi cụ rất ít nói nhưng tâm trạng luôn vui vẻ, cũng hoà hợp với mẹ chồng tôi, chúng tôi rất giống một gia đình. Vừa ăn tết xong, khi chúng tôi chuẩn bị lên thành phố thì đột nhiên cụ đổ bệnh. Các bác sĩ nói rằng cụ bị tai biến, có lẽ không sống được bao lâu nữa. Khi đó tôi đã khóc rất nhiều, thật sự rất đau lòng. Ba năm qua tôi đã quen cùng cụ chia sẻ buồn vui, nếu giờ cụ ra đi, căn phòng trọ của chúng tôi sẽ thật hiu quạnh biết chừng nào. Tôi ngồi bên giường bệnh, nắm lấy đôi bàn tay và ngắm nhìn khuôn mặt ấy. Tôi thật sự mong sao thời gian có thể dừng lại, để chúng tôi lại được ở bên cụ, dù chỉ là thêm một vài ngày ngắn ngủi nữa. Cụ chỉ nhìn tôi chăm chú, miệng muốn nói điều gì đó nhưng không thể cất nên lời. Cũng đêm hôm đó cụ ra đi...
(Ảnh minh họa)
Mãi sau đó khi làm lễ mộc dục (tắm gội) cho cụ, tôi mới phát hiện trên ngực cụ có đeo chiếc vòng mặt đá gần giống với mặt đá mà tôi vẫn đeo khi còn nhỏ. Và nếu ráp hai chiếc với nhau sẽ tạo thành một mặt đá hoàn chỉnh. Người ta nói chiếc của tôi chỉ là một nửa, mẹ đã đeo cho tôi từ khi tôi còn nhỏ. Lý do bà bỏ đi tôi không bao giờ được biết, cho đến tận bây giờ...
Tôi không biết cụ có phải là người mẹ mà tôi vẫn ước ao được gặp lại, và có phải cụ đã nhận ra tôi mà không dám cho tôi biết hay không... Nhưng ít nhất thì suốt ba năm cuối đời, cụ đã được sống trong hạnh phúc bên người "con gái" là tôi.
Theo VNE
Sốc nặng khi biết lý do vợ cứ mang thai đến tháng thứ 3 là sảy khi vô tình nghe được vợ... Nhìn máu chảy dài trên cặp đùi trắng nõn của em, tôi hốt hoảng. Gọi xe cấp cứu đưa em vào viện nhưng chẳng còn kịp nữa. Lại một lần nữa chúng tôi không giữ được con. Tiếng em vọng ra từ nhà vệ sinh làm tim tôi đau thắt lại. (Ảnh minh họa) Tôi và em đến với nhau không phải do...