Tạm biệt yêu thương…
Thôi đành! Ra đi nhé để cho ai đó được hạnh phúc…
Dù biết bây giờ người ta cũng đau như mình, rất đau nhưng rồi nỗi đau sẽ nguôi ngoai. Mình phải ra đi thôi… Cuộc đời có gặp gỡ, có chia ly, ra đi là cách tốt nhất cho cả hai. Đừng buồn, đừng khóc yêu thương nhé bởi mình bên nhau chẳng thể hạnh phúc được đâu. Em chẳng thể mang hạnh phúc đến cho anh… một cô bé bướng bỉnh, ích kỷ như em sao có thể làm anh vui, anh hạnh phúc được chứ?
Hãy biết quên lãng và biết kiếm tìm. Hãy quên em đi và tìm hạnh phúc mới. Sẽ có một người con gái khác tốt hơn em đến bên anh và mang lại cho anh hạnh phúc thật sự.
Yêu thương ơi! Đừng ngỡ ngàng, đừng đau khổ khi em ra đi anh nhé! Bởi biết đâu chúng mình xa nhau là tốt nhất cho cả hai. Em ra đi nhưng con tim em vẫn mãi mang bóng hình anh, vẫn mãi yêu anh. Bởi từ lúc yêu anh em đã biết rằng tình đầu là tình cuối. Em sẽ chôn chặt, chôn chặt tất cả quá khứ, tất cả những kỷ niệm vào trái tim mình, để mình em bước tiếp trên con đường chỉ có riêng mình, nơi mà không có anh đứng chờ em, sẽ không có anh nắm tay em… Tất cả những điều hạnh phúc ấy giờ chỉ còn là dĩ vãng…
Rồi anh sẽ sánh bước bên người con gái khác, người con gái anh sẽ yêu, anh sẽ nắm tay cô ấy dìu trên con đường của hai người như đã từng nắm tay em. Nhưng xin đừng, xin anh đừng đưa cô ấy đến những nơi mà mình đã từng đến, đi trên những con đường mà mình đã từng đi. Bởi lúc đó, ở một nơi nào đó có một người sẽ chết lặng vì đau…
Video đang HOT
Cảm ơn anh thời gian qua đã luôn bên em… (Ảnh minh họa)
Hãy mạnh mẽ lên yêu thương nhé! Đừng buồn, đừng khóc khi nghĩ rằng đã mãi mất em… bởi anh sẽ không bao giờ mất em cả, bởi trái tim em vẫn mãi thuộc về anh. Có chăng là em mất anh, vì em biết rồi sau một thời gian, nỗi đau sẽ nguôi ngoai, bóng hình em chỉ còn là kỷ niệm và anh sẽ tìm được tình yêu mới cho mình. Nhưng em không trách anh bởi đây là điều em lựa chọn…
Đừng hỏi vì sao em lại làm vậy anh nhé! Đừng hỏi vì sao em lại ra đi khi mình vẫn còn rất yêu nhau, đừng hỏi vì sao em bỏ lại tất cả khi mình vẫn đang hạnh phúc. Rồi đến một ngày anh sẽ hiểu ra tất cả và em biết lúc đó anh sẽ không trách em, bởi tất cả những gì em làm cũng chỉ vì để anh được hạnh phúc mà thôi…
Cảm ơn anh thời gian qua đã luôn bên em, quan tâm em và yêu em nhiều đến vậy, những ngày bên anh là những ngày thực sự hạnh phúc đối với em.
Cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là hạnh phúc khi yêu và được yêu… Nhưng em không phải là một người may mắn, thần tình yêu đã không cho em có được tình yêu của anh đến hết cuộc đời này. Vậy nên em phải ra đi thôi…
Hãy sống thật vui và thật hạnh phúc yêu thương nhé! Dù rằng những ngày tiếp theo con đường anh đi sẽ không có em… Nhưng anh đừng buồn bởi anh không hề cô đơn, vì ở phương xa em luôn dõi theo từng bước đi của anh và luôn cầu chúc cho anh được hạnh phúc… Em mãi yêu anh…
Tạm biệt yêu thương…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lỗi của hai người
Hai người ấy ly dị gần 5 năm mà chẳng ai đi bước nữa, chẳng ai có mối tình nào.
Không ai muốn cuộc đời mình phải dang dở, nhưng có mấy ai được như ý. Nhiều người cho rằng thời gian là liều thuốc hiệu nghiệm chữa lành mọi vết thương lòng, nhưng rồi thời gian trôi qua, người ta mới nhận ra rằng: Lòng đã nguôi ngoai nhưng tình vẫn không phai...
Hai người ấy li dị gần 5 năm mà chẳng ai đi bước nữa, chẳng ai có mối tình nào. Bởi trái tim của họ vẫn dành cho nhau, vẫn đau đớn vì ân hận, vẫn day dứt khi nhớ đến nhau. Họ li dị chỉ vì câu nói: Tôi không thể sống được với cô. Tôi không chịu nổi cô nữa rồi...
Acid uric trong máu anh mới đến ngưỡng trên cho phép, nhưng chị đề phòng anh bị gout nên bắt anh ăn kiêng đủ thứ, kham khổ chẳng khác nhà sư. Những khi nhà có việc, mọi người mời anh cốc bia, li rượu, chị cũng không cho. Đến bố chồng mời chị cũng không nể mặt. Chị sợ bạn bè rủ anh đi nhậu nên mỗi khi có điện thoại là chị nghe, đến điện thoại di động của anh mỗi khi về nhà, chị cũng thu, ai gọi đến, chị đều bảo anh đi vắng, để quên điện thoại di động ở nhà. Cũng vì thế mà mấy lần anh hỏng việc. Lần này bị mất cơ hội kiếm hai trăm triệu, anh tiếc đứt ruột nên cáu không kìm được. Câu nói vừa buông khỏi miệng, nhìn đôi mắt trợn tròn ngạc nhiên, thất vọng, đau đớn của vợ, anh biết mình thật bạc, và anh cũng biết mình đã phạm sai lầm lớn, nhưng lời nói buông ra chẳng thu lại được, anh không ngờ chỉ vì thế mà sau hai ngày im lặng, vợ đã đưa ra tờ đơn li dị, cương quyết không tha thứ.
Chị giận anh lắm. Từ ngày sống với anh, không chỉ lo cho anh mà chị còn lo cho cả nhà anh. Chị chẳng để anh phải lo toan kinh tế, chẳng bắt anh phải mó chân mó tay vào việc nhà. Cơm bưng nước rót tận nơi, cái kẹo, cái bánh chị cũng đưa đến tận miệng anh. Có cái tăm anh cũng chẳng biết ở đâu mà lấy. Sáng dậy chỉ việc đánh răng rửa mặt là ngồi vào bàn ăn, cái áo cái quần cũng được vợ là sẵn để đấy. Về đến nhà, vợ đã pha sẵn nước cho tắm. Vậy, anh còn muốn gì hơn ở người vợ? Thực ra anh chẳng muốn vợ phải vất vả vì mình, những gì vợ làm cho mình anh đều biết cả, hàng trăm lần anh đã ước: Vợ hãy để mặc anh, để anh được tự do, được thở. Anh muốn tự tin làm chồng, là chỗ dựa cho vợ chứ không phải là đứa trẻ to xác cái gì cũng để vợ lo...
Ngay từ khi đặt bút ký vào đơn ly hôn, anh đã biết mình sai lầm... (Ảnh minh họa)
Chị rất đảm và cũng rất chiều chồng, nhưng chị mắc bệnh gia trưởng và thiếu sự nhạy cảm. Ngay từ ngày mới cưới, chị đã thể hiện là một người vợ nghiêm khắc khiến anh bối rối. Đêm tân hôn vừa mệt vừa rét, anh chỉ muốn chui ngay vào chăn ôm vợ ngủ, vậy mà chị bắt anh tắm xong mới được lên giường. Vợ chồng âu yếm nhau vừa buông tay, chị lại bắt anh phải rửa ráy xong mới được đi ngủ. Mới 7 giờ sáng, anh còn đang say giấc nồng sau những ngày lo toan vất vả cho đám cưới thì chị đã tung chăn bắt anh dậy ăn sáng để còn đi chào hỏi họ hàng. Anh mê xem đá bóng nhưng những buổi truyền hình trực tiếp lúc nửa đêm thì vợ cấm tiệt để đảm bảo sức khỏe. Chị nói: Sáng dậy sớm xem cũng được, đằng nào nó cũng phát lại, lúc ấy mình cũng đâu có biết kết quả trận đấu nên có khác gì xem trực tiếp... Chị đâu biết rằng nằm nghe tiếng reo hò trong đêm của cổ động viên mà ruột gan anh cứ như bị lửa thiêu.
Cũng có lần anh chống đối, bỏ đến nhà bạn xem, nhưng sau đó vợ cứ càm ràm mãi nên anh đành dẹp niềm vui của mình. Ăn anh cũng không có quyền tự do, ngồi vào bàn ăn là chị gắp thức ăn cho anh chẳng khác gì phục vụ con trẻ, chẳng cần biết anh có thích món đó hay không. Chị căn giờ anh về để bật, tắt bình nước nóng cho anh tắm nên anh về là phải tắm ngay, có muốn nghỉ ngơi cũng không được với chị vì nước sẽ nguội, sẽ tốn điện...
Anh là người hiền lành, yêu vợ. Mỗi khi bực vợ anh lại nghĩ: Cô ấy cũng vì lo cho mình... - thế là anh lại nguôi ngoai. Nhưng tích tiểu thành đại, sự khó chịu không được nói ra, không được giải quyết nên chị chẳng hiểu được mình sai ở đâu, còn anh thì tức nước vỡ bờ.
Ngay khi nộp đơn ly hôn, chị đã ân hận nhưng tính tự ái đã giết chết lòng khoan dung nhân hậu nên chị không quay lại. Chị đâu có ngờ bước chân ngày ấy không chỉ khiến chị mất một người chồng hiền lành mà còn khiến chị day dứt, đau khổ vì hối hận suốt đời. Ngay từ khi đặt bút ký vào đơn ly hôn, anh đã biết mình sai lầm. Anh sai lầm khi muốn là người đàn ông để làm chỗ dựa cho vợ nhưng lại không cố gắng để đạt được điều đó. Anh không biết cách giải quyết mâu thuẫn gia đình nên điều đáng tiếc mà suốt đời anh phải ân hận đó là để mất người bạn đời hết mực yêu anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tết một mình cô đơn! - Cuộc sống thật là trớ trêu. Tôi đau khổ, vật vã suốt cả năm trời mới nguôi ngoai đi được nỗi căm hận. Lại một năm nữa sắp qua đi, Tết lại đến và tôi vẫn một mình. Lẽ ra, năm nay, tôi sẽ được đón Tết cùng anh, được vui vẻ hạnh phúc bên anh trong mái ấm gia đình nhưng...