Tạm biệt người chồng chưa đêm nào ở bên với vợ trọn vẹn
Vợ buồn khi bốn năm rồi chưa bao giờ được ở bên chồng cả đêm, vợ chỉ ước một ngày nào đó được thức dậy buổi sáng có chồng.
Có lẽ cái tội của chồng là tội của một gia đình có tiền, có quyền chức?
Chồng yêu, hơn 4 năm mình bên nhau, vui có buồn có nhưng dù vui hay buồn vợ lúc nào cũng rơi nước mắt. Ngày đầu tiên gặp chồng, vợ như một đứa trẻ ngơ ngác gặp được người che chở. Vợ đã yêu chồng dù biết mình còn kém cả tuổi con trai chồng.
Vợ bắt chồng phải yêu cái tình yêu con nít, bắt chồng gọi vợ yêu, thứ bảy nào cũng phải cùng vợ lang thang hóng gió, ngày nào cũng phải thức khuya để chat, bắt chồng lê la ăn những món ăn ngoài vỉa hè cùng vợ.
Vợ hạnh phúc lắm, chẳng ngại khi đi đâu có ai chào vợ chồng mình “Em chào chị, cháu chào chú”. Vợ yêu chồng rất nhiều, yêu cả những sợi tóc bạc trên đầu chồng, mỗi lần đưa tay lên mặt chồng vuốt nhẹ lên những nếp nhăn vợ lại thương chồng nhiều hơn, thương gà trống nuôi con, một mình chồng vất vả nuôi ba con ăn học.
Yêu chồng, vợ đã hy sinh rất nhiều, lẽ ra vợ cần có bạn bè, cuộc sống vui chơi, thời gian tụ tập nhưng thời gian đó vợ dành hết cho chồng, từ ngày yêu chồng vợ gần như không còn bạn.
Đáng nhẽ vợ cần được gần gũi nhiều hơn nữa nhưng yêu chồng vợ chấp nhận tháng vài ba lần mình có nhau. Thậm chí vợ đã chuẩn bị tâm lý nếu một thời gian nữa chồng không còn có thể thực hiện nghĩa vụ của một người đàn ông.
Chồng như quyển bách khoa toàn thư, dạy cho vợ biết nhiều điều trong cuộc sống, từ cách ứng xử đến những kiến thức khoa học. Thậm chí đồng nghiệp của vợ quen thói có gì không hiểu là bắt vợ alo hỏi chồng, lúc đó vợ hãnh diện lắm, đứa nào cũng nói có người yêu như vậy thật sướng, vừa hiểu biết, giàu có, thành đạt, có quyền chức.
Ngày nào chồng cũng đến đúng giờ để đón vợ từ cơ quan, vợ chồng mình lang thang ăn bún đậu mắm tôm, món trước khi yêu nhau chồng chẳng bao giờ ăn.
Vậy mà chồng ơi, vợ buồn lắm, buồn khi chồng cúi mặt sợ gặp người quen, sợ người ta nhìn thấy chồng ngồi ăn bún đậu vỉa hè. Vợ buồn khi ra đường chồng lúc nào cũng phải đeo khẩu trang sợ thiên hạ nhìn thấy chồng đi cùng một cô gái kém cả tuổi con mình. Vợ buồn khi yêu nhau bốn năm chồng vẫn chưa cho vợ một danh phận.
Vợ buồn khi chồng lúc nào cũng sợ đàm tiếu của thiên hạ, sợ ảnh hưởng đến địa vị của các con, sợ các con vì chuyện của bố mà ảnh hưởng đến đường công danh. Vợ buồn khi bốn năm rồi chưa bao giờ được ở bên chồng cả đêm, vợ chỉ ước một ngày nào đó được thức dậy buổi sáng có chồng ở bên. Có lẽ cái tội của chồng là tội của một gia đình có tiền, có quyền chức?
Chồng ơi, đã bao lần vợ nói muốn chúng ta về sống cùng nhau nhưng chồng vẫn cố tình lảng tránh. Vợ từ một cô gái 24 tuổi giờ đã gần 30, sắp hết tuổi đẹp nhất rồi, lứa tuổi vợ không còn mơ mộng nữa, cần một gia đình, cần những đứa con.
Video đang HOT
Khi viết lá thư này, vợ vẫn chưa nói gì với chồng, vợ sợ mình không thể quên đi mối tình này. Chồng là mối tình đầu, sâu sắc, nồng nàn, vợ quyết định ra đi mà không nói với chồng nên đã xin nghỉ việc, nhận lời tìm hiểu một người đàn ông khác.
Đọc được lá thư này mong chồng hãy hiểu cho lòng vợ, vợ bây giờ còn yêu chồng nhiều lắm nhưng sẽ cố quên những ngày tháng hạnh phúc bên chồng. Vợ sợ gặp chồng lần cuối lại không thể bước chân đi, vì thế chồng hay tha lỗi cho vợ.
Vợ không chờ đợi, không hy sinh được nữa, giờ đã cạn nước mắt rồi. Mong chồng hạnh phúc bên con cái, tìm được nguời phụ nữ yêu thương chồng nhiều hơn vợ. Tạm biệt “lão chồng già của em”.
Theo Phunutoday
'Tung chiêu' khiến mẹ chồng ghê gớm phải nể tôi 'một phép'
Đã có lúc tôi những tưởng mình muốn nổ tung ra bởi những căng thẳng vì cuộc sống chung trong ngôi nhà chồng ba thế hệ. Nhưng dần dà tôi đã tìm ra giải pháp cho mình.
Sống chung - mệt mỏi lắm!
Ngày quyết định về làm dâu và sống chung với một đại gia đình ba thế hệ, tôi chỉ nghĩ giản đơn, mình không làm điều gì xấu thì mọi việc sẽ tốt. Song càng sống, tôi càng nhận ra, cuộc sống phức tạp và bức bách hơn những gì tôi tưởng.
Vợ chồng tôi cùng ưa thích sự giản đơn và lấy sự tiện dụng lên hàng đầu. Hôm nào rảnh rang, đi làm về sớm thì nấu cơm, không thì tôi lại mua đồ ăn sẵn, tối về chỉ nhoáng một cái đã xong bữa, lại chẳng phải dọn dẹp gì nhiều. Thời gian còn lại dành để vợ chồng nghỉ ngơi, thư giãn.
Tôi đã khiến mẹ chồng ghê gớm phải nể phục. Ảnh minh họa
Nhưng điều này không được bố mẹ chồng ủng hộ. Bố mẹ chồng luôn yêu cầu tôi phải dậy sớm, đi chợ "mua đồ sáng cho tươi" như các cô con dâu đảm đang khác.
Tối thức khuya để làm việc hoặc trò chuyện với chồng, sáng lại phải dậy sớm đi chợ. Điều này khiến tôi mệt mỏi vô cùng nên nhiều hôm mới sáng đến cơ quan tôi đã phờ phạc.
Dù tôi đã cố gắng đến hết mức để làm bố mẹ chồng và bà nội chồng hài lòng. Nhưng xem ra họ vẫn chưa mấy hài lòng về tôi.
Tôi luôn dọp dẹp chăm sóc nhà cửa sạch sẽ, cắm hoa, giặt rũ quần áo cho cả nhà (mẹ chồng không cho giặt máy vì kêu hỏng vải lại không sạch), chăm lo quần áo cho bố mẹ theo mùa, đánh rửa ấm chén thường xuyên để cụ uống trà... Song gần như ngày nào tôi cũng bị ai đó trách cứ. Khi thì mẹ chồng than phiền: con dâu thấy bố mẹ về mà không ra mở cửa, hoặc ra chào ngay (dù có khi ông bà về mình còn đang tắm).
Khi thì bà nội góp ý đặt chậu mạnh khi có bà ở đó. Khi thì các cụ giả bộ bàn luận chuyện đời nhưng thực ra là ngầm đánh tiếng con dâu: "Dâu giờ toàn là dâu Tây. Ai lại ngủ đến tận 6h30 mới thèm dậy chứ"...
Tôi làm trong ngành dịch vụ, phải giao tiếp nhiều nên mặc đẹp và hợp thời là điều không thể thiếu. Ấy vậy nhưng tôi lại luôn phải làm hài lòng và ăn mặc theo quan điểm của bà nội, người đã ở tuổi thất thập cổ lai hy.
Sáng nào bà cũng dậy sớm, ngồi dưới phòng khách và không ngại ngùng phán. Thậm chí bắt cháu dâu phải thay đồ khác dù đó có khi chỉ là kiểu quần legging bó sát, áo cổ hơi trễ chút...
Còn với váy ngắn, dài gì đều bị bà cấm cản cả. Vậy nên mỗi ngày đi làm tôi thường xuyên phải bỏ váy áo vào túi để mang đến cơ quan dấm dúi thay ra.
Có lần tôi rụt rè lôi kéo đồng minh từ phía bố mẹ chồng thì nhận được ngay mệnh lệnh của bố chồng: "Sống cùng mái nhà thì con cái phải nghe lời ông bà, bố mẹ." Uất ức lắm nhưng tôi chẳng biết làm sao.
Nhưng căng thẳng nhất là ngày tôi sinh bé. Tôi muốn thuê ô sin cho đỡ mỏi mệt nhưng mẹ chồng tôi nhất định phản đối. Bà đưa ra ti tỉ lý do: nào là có người lạ ở nhà thì hay ho gì, nào là ngày xưa bà đẻ 5 đứa con trong lúc ông đi bộ đội cũng chỉ có một mình, ráng sức là được hết; nào là phụ nữ sau đẻ ít vận động thì sau này yếu. Rồi bà còn mỉa mai: "Có tí tiền là bày đặt giúp việc"...
Không có ô sin, hiển nhiên tôi phải trông nhờ vào sự giúp đỡ của bà. Nhưng ôi thôi, chính từ đây rắc rối mới gọi là khủng khiếp. Cách chăm cháu của bà khác hẳn với tôi.
Khi bcon trai nhỏ của tôi ốm, tôi mời bác sỹ đến nhà khám xét trong khi bà lại chỉ muốn dùng kinh nghiệm dân gian, chữa mẹo nên tìm cách cản trở, nói gần nói xa rằng tôi thừa tiền và đừng tưởng uống thuốc Tây là tốt, có khi hại nhiều hơn lợi...
Khi bé ăn không hết suất, bà bắt tôi ăn bằng được cháo thừa của bé vì lý do: "Để bé hay ăn chóng lớn". Rồi thì sữa công thức pha không đúng theo hướng dẫn, bỉm không được dùng....
Xót con, tôi nhất quyết bảo vệ ý kiến của mình. Bà vì thế mà không hài lòng, lúc đầu còn chỉ tỏ ý giận dỗi nhưng sau đó nói thẳng: "Con của chị là cháu đích tôn của tôi vì thế nên tôi có quyền can thiệp vào cách chăm cháu.
Nuôi con theo cách chị có ngày cháu tôi chết oan à?". Con mình đẻ thật mà nhiều lúc tôi không có quyền quyết định. Bức xúc, nhưng tôi không dám than phiền quá nhiều với chồng hay kêu gọi anh bảo vệ mình.
Bởi lẽ, rút kinh nghiệm hồi mới về chung sống, thở than với chồng, anh bật lại các cụ và thế là phe già gồm ba người ở nhà hợp sức để đồng thanh: Nó coi vợ là nhất. Và hậu quả là cô con dâu lại càng bị "củ hành".
Cứ chỉ những chuyện lặt vặt, nhỏ nhặt trong sinh hoạt hàng ngày ấy thôi nhưng khiến cho cuộc sống vợ chồng của chúng tôi cứ rối như mớ bòng bong.
Duy trì "hòa bình" với cuộc sống chung
Sau rất nhiều lần đấu tranh để được ra ở riêng nhưng bất lực (vì chồng tôi là con trai duy nhất trong nhà), tôi đành cam chịu và bắt đầu học cách làm dịu những căng thẳng của cuộc sống chung với gia đình nhiều thế hệ.
Và một lần bố mẹ thấy ý kiến mình là hay thì hẳn lần hai, lần ba sẽ được bố mẹ tín nhiệm. Ảnh minh họa
Trước hết, để tránh những phiền phức, tôi tuân thủ trọn vẹn nguyên tắc hỏi ý kiến bố mẹ chồng trước khi làm. Tất tật mọi việc liên quan đến sinh hoạt chung của gia đình, từ chuyện nhỏ như muốn lắp thêm cái điều hòa nhiệt độ, thay đổi tivi ở phòng khách đến những chuyện lớn hơn như việc thay đổi thói quen cả nhà cùng tập trung ăn bữa sáng tại nhà, tôi đều hỏi ý kiến bố mẹ chồng.
Nếu thấy ý kiến nào của bố mẹ là hợp lý, tôi làm theo. Còn ngược lại, điều gì không hợp lý tôi sẽ cố gắng nhẹ nhàng đưa ra ý kiến, phân tích điều hơn thiệt và chỉ khi nào thuyết phục được bố mẹ thì tôi mới làm. Và một lần bố mẹ thấy ý kiến mình là hay thì hẳn lần hai, lần ba sẽ được bố mẹ tín nhiệm.
Bằng chứng là tôi đã thay đổi được khá nhiều thói quen của bố mẹ. Chẳng hạn, tôi không còn phải đi chợ từ sáng sớm nữa vì khi đã nhận nấu bữa cơm chiều thì bằng mọi cách sẽ lo được bữa cơm trọn vẹn. Tôi cũng thuyết phục được mẹ chồng rằng khi cháu ốm thì an toàn nhất là đưa đi khám...
Sống chung, để nhẹ lòng, thay vì cứ ấm ức vì các câu bóng gió xa xôi của bố mẹ, tôi luôn tặc lưỡi "người già lẩm cẩm". Khi đã nghĩ vậy thì tự nhiên tôi không còn thấy ấm ức hay nặng lòng vì sự khó tính của bố mẹ nữa.
Tôi có thể hùa theo ý của bố mẹ chồng nhiều chuyện nhưng có những chuyện tôi cương quyết là người cầm trịch và nhận lãnh trách nhiệm về mình. Chẳng hạn như chuyện chăm con, tôi luôn đưa ra nguyên tắc và thống nhất với bố mẹ chồng. Tôi luôn "có lời" trước rằng ông bà đừng bênh bé khi mẹ giơ roi vọt hay quyết định cho cháu ăn gì, ăn bao nhiêu là đều do tôi quyết...
Có cương thì cũng phải có nhu. Ngoài những chuyện ảnh hưởng nghiêm trọng nếu làm theo ý bố mẹ, tôi hay chiều theo ý bố mẹ. Bà muốn kê lại bàn bếp, tôi làm theo, ông thích bỏ bớt vài chậu cảnh, tôi tuân thủ...
Và đã sống chung, để êm ấm chỉ có cách những người chung sống phải quan tâm, cởi mở và chân thành với nhau. Tôi chân thành với bố mẹ chồng nên các cụ dần dà cũng xem tôi như là thành viên thực sự trong gia đình, quan tâm, lo lắng.
Trên đà đó, tình cảm nàng dâu với bố mẹ chồng ngày một tốt hơn và cuộc sống chung bớt căng thẳng hơn.
Theo Nguoiduatin
Lời thú nhận khủng khiếp của chồng vào ngày ly hôn Chúng tôi ngồi xuống nói chuyện và anh đã thốt lên những lời khiến tôi có cảm giác như sét đánh bên tai. Chiếc cốc trên tay tôi rơi xuống vỡ tan tành từng mảnh... Tôi gặp chồng mình vào cái ngày anh và người yêu cũ chia tay. Hôm đó quán cà phê khá vắng, lúc tôi đứng dậy ra về thì...